Giọt Tình

Chương 273 Không xử lý được cô




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********

Hạ Ha, Phản Dục Nam nói nghe thật rộng lượng, không biết trong tối lại có bao nhiều ý đồ xấu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi còn đang ngơ ra, mẹ của Đường Kiêu đã xông lại, vung tay, tôi biết bà ta lại muốn đánh tôi, ngồi xổm xuống theo phản xạ có điều kiện, tay bà ta rơi vào khoảng không, lập tức vô cùng tức giận.

Phần Dục Nam làm bộ khuyên can, ôm tay tôi khóc còn thảm hơn mẹ ruột chết.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Em Nhã Hàm, em tuyệt đối đừng làm chuyện điên rồ, mẹ là bề trên, em tuyệt đối đừng ra tay với mẹ muốn đánh thì em đánh chi đi..."

Tôi thật sự bỏ tay với cô ta rồi, tôi tránh mẹ của Đường Kiêu còn không kịp, còn dám đánh bà ta à? Tôi đâu có ngu, muốn vu oan cho tôi à? Tự dưng bị Phản Dục Nam khiến cho buôn nôn, mẹ của Đường Kiêu lại đi đến trước mặt tôi vào lúc này, tát vào mặt tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Lý Nhã Hàm, cô còn muốn đánh tôi à? Đến đây, bộ xương giả này của tôi đang đứng trước mặt cô đấy, cô qua đây mà đánh!”

Vừa rồi tôi vì bị Phản Dục Nam đẻ lại, cho nên mới chịu một đòn, tôi không thể đắc tội với mẹ của Đường Kiêu, nhưng có thể đắc tội với Phần Dục Nam, thế là tôi đứng thẳng dậy

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Không biết Phản Dục Nam không đề phòng hay cố ý, lập tức ngã ra xa, làm ngã cả mẹ Đường Kiêu.

Tim tôi hằng một nhịp, gây họa rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi vội chạy tới kéo bà ta, nhưng mẹ Đường Kiêu không hề nề mặt, quát măng tôi: “Lý Nhã Hàm, cô được lãm, đánh Dục Nam nhà tôi không còn đánh luôn cả tôi

cháu không ra tay mà bác là Dục Nam

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi thực sự không gánh nổi tội danh đánh người bề trên, bà ta nói như vậy khiến tôi như người chanh chua, người xung quanh sẽ nhìn tôi như thế nào?

lẽ là Nam Nam nhà tôi tự ngã à? Lý Nhã Hàm, cô đừng có Đường Kiêu nhà tôi che chở cho cô thì cô muốn làm gì thì làm đấy nhé?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Cháu không có mà bác

“Được lắm, cô còn cảm thấy tủi thân đúng không? Hôm nay tôi phải chờ Đường Kiêu trở về, nhìn xem nó tìm một người phụ nữ ác độc như nào!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nói xong hai người bọn họ hùng hổ ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, không có ý định rời đi.

Tôi vô cùng bất đắc dĩ, có lẽ lát nữa Đường Kiêu trở về lại bị mẹ anh ép đưa ra lựa chọn giữa tôi và Phần Dục Nam, giống như mẹ bạn và vợ rơi xuống sông, bạn cứu ai trước vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đó là nạn đề thế kỷ đấy.

Tôi cảm giác đầu phình to ra.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặc dù trong lòng kháng cự hai người họ, nhưng tôi vẫn giả bộ nhiệt tình đi đến hỏi hai người họ uống gì không.

Mẹ của Đường Kiêu không có hảo cảm với tôi, vừa rồi trong hành lang bà ta còn thu bớt lại, chỉ mắng tôi mấy câu rồi thôi, bây giờ vào nhà, biểu cảm của bà ta như kiểu hận không thể nuốt chửng tôi. “Tôi không cần cô quan tâm, tôi sợ loại phụ nữ độc ác như cô bỏ độc tôi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Lần trước gặp tôi cũng là giọng này, nếu tôi muốn bỏ độc thì bỏ từ lâu rồi, chẳng phải phàn Dục Nam còn lén bỏ độc Đường Hân Nhiên sao? Kẻ ác thật sự đang ở ngay cạnh bà ta, nhưng bà ta có thấy không vậy?

Tôi cạn lời với mẹ Đường Kiêu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phàn Dục Nam không hề khách sáo, trực tiếp tao nhã nói với tôi: “Em Nhã Hàm, xin rót cho chị tách cà phê, cám ơn."

Tôi quay đầu cười khẽ với cô ta: “Đừng khách sáo, cô tự đi làm đi, tránh cho nhân cách tôi không tốt bỏ độc cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mặt Phàn Dục Nam tái đi trong nháy mắt Vốn lời này là chặn hong Phản Dục Nam, kết quả mẹ của Đường Kiêu lại cho rằng tôi nói bà ta, và bàn một cái, làm tôi suýt giật bản mình.

“Đồ con gái không có dạy dỗ, làm bồ nhí còn hùng hồn không nói, hơn nữa không hề tôn trọng bề trên, mẹ cô không dạy được cô, hôm nay tôi phải dạy dỗ cô mới được, cô quỳ xuống cho tôi.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ của Đường Kiêu bị tôi chọc giận, vỗ bàn quát lên với tôi, còn muốn tôi quỳ xuống với bà ta, không phân đúng sai, điều này khiến tôi nổi nóng.

Cho nên tôi không nhúc nhích.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Mẹ anh cũng chọc giận tôi nhé, cả người run lên, có lẽ bà ta sống mấy chục năm mới gặp phải loại đau đầu như tôi, cướp con của bà ta không nói, còn đánh con dâu của bà ta, hiển nhiên là một con hồ ly tinh trong đời thực.

Ái, sau này gả vào nhà họ Đưởng, tôi có quả ngon để ăn rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nhưng nói thế nào mẹ của Đường Kiêu cũng là người danh gia vọng tộc, có lẽ bà ta thích cành vàng lá ngọc, cho nên chắc chắn bản thân cũng là thục nữ, cho nên bà ta ngoại trừ tát tôi và nói móc tôi ra, không làm được những chuyện quá đáng hơn như túm tóc đánh nhau.

Thật không biết đây là chuyện tốt hay xấu, bởi vì một giây sau, bà ta đã cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại, gọi một cú điện thoại cho công ty chuyển nhà, để bọn họ tới khuân đồ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi đột nhiên có dự cảm xấu.

Cuối cùng, bà ta lại gọi một cú điện thoại cho Đường Kiêu, thẳng thừng bảo anh tan làm, bảo anh nhất định phải chọn giữa tôi và Phân Dục Nam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Rất nhanh, Đường Kiều và người của công ty chuyển nhà cùng tới.

Trên trán anh còn chảy mồ hôi rồng ròng, ánh mắt đầy lo lắng lập tức bình tĩnh lại trong nháy mắt khi nhìn thấy tôi không có vấn đề gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

"Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”

Đường Kiêu cũng rất bất đắc dĩ vỚI mẹ anh, cho nên trong giọng nói có phần mỏi mệt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Làm gì? Kiêu, hôm nay mẹ muốn con lựa chọn giữa Nam Nam và người phụ nữ này! Nam Nam là con mang về, bây giờ ngay cả tiệc cưới cũng tổ chức rồi, con mãi không đi đăng ký kết hôn với nó là có ý gì?”

Đường Kiêu tỏ vẻ mặt không quan trọng: "Có liên quan gì không ạ? Người đàn ông nào chẳng có mấy người phụ nữ bên ngoài? Lý Nhã Hàm chỉ là một trong số đông đảo phụ nữ của con, hai người cứ túm lấy cô ấy không tha làm

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Câu này không chỉ tác động đến mẹ anh và Phần Dục Nam, ngay cả mặt tôi cũng tại đi rồi.

"Con con con..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Kiêu, sao con lại khốn nạn như vậy? Nam Nam có chỗ nào không tốt mà con còn đi chơi bởi với những hồ ly tinh này bên

Chắc là mẹ của Đường Kiêu tức bể nói chuyện cũng nói lặp liên tiếp.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Mẹ, không phải mẹ không biết con thích như này, mấy năm nay mẹ không nhìn thấy con dẫn gái về nhà qua đêm sao? Những chuyện đó mẹ cũng có thể mất nhắm mắt mở bây giờ vẫn có thể như đúng

Nói xong, Đường Kiêu lại quay sang nói với Phần Dục lỗi em yêu, nhiều con gái thích anh anh nhất thời không giữ được trái tim, nếu như em cảm thấy như này không tốt, vậy hãy chia tay nhân lúc chưa kết hôn nhé?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Câu này khiến mẹ của Đường Kiêu không khép miệng lại được.

“Đường Kiêu! Sao con khốn nạn vậy? Mau chóng xin lỗi Nam Nam di!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Dục Nam cũng kinh ngạc, rưng rưng nước mắt.

Đường Kiêu nhiên bày ra dáng vẻ thiếu gia ăn chơi, quay đầu hơi mập mờ với Dục Nam.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

dẫn em về là muốn em dỗ mẹ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.