Chương 72 Rốt cuộc là lỗi của ai
Là một người phụ nữ quý phái khoảng bốn mươi mấy tuổi.
Sao bà ấy lại xuất hiện ở nhà tôi?
Tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, trước đó Châu Vũ Dao và một người phụ nữ lạ mặt khác xuất hiện tại nhà tôi, à không, là nhà của Đường Kiêu, cái này cũng đã kỳ lạ lắm rồi, bây giờ lại có một phu nhân tới nữa?
Chẳng lẽ khóa cửa bị hư sao?
Tôi há miệng ngạc nhiên, chưa kịp khép lại thì đã như xem kịch vậy, thấy người phụ nữ trung niên trông rất hiền lương thục đức kia đứng dậy, từ ghế sô pha uyển chuyển bước về phía tôi.
Nói bà ấy hiền lương thục đức là do cách ăn mặc của bà ấy rất phù hợp với cụm từ này.
Đầu tiên là tóc của bà ấy chải về phía sau rất gọn gàng và được búi lại, tiếp đến là bà ấy mặc một chiếc sườn xám màu đen, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền trân châu lấp lánh, hoàn toàn toát lên vẻ thanh tao nhã nhặn.
Mặc dù đã gần năm mươi tuổi nhưng trên mặt lại rất ít nếp nhăn, làn da mịn màng đến mức những cô gái hai mươi mấy tuổi như chúng tôi cũng thấy hổ thẹn không bằng, bà ấy thật sự là chăm sóc da rất tốt.
Tôi dù gì cũng đã làm việc ngoài xã hội vài năm nên việc nhìn tướng mạo và sắc mặt người khác là kỹ năng cần có, người phụ nữ trước mặt cao quý ung dung nhưng tôi lại thấy khuôn mặt ấy có vài phần hình bóng của Đường Kiêu.
“Xin chào, tôi là mẹ của Đường Kiêu.”
Quả nhiên, tôi đã đoán không sai mà.
Người phụ nữ trung niên đưa một tay ra, tôi được đối đãi lịch sự mà phát lo, vội bắt tay bà ấy.
“Xin chào… dì.”
Sau khi bà ấy rút tay về thì tôi hơi ngượng ngùng, tôi đang nghĩ trong nhà có trái cây gì không để lấy ra tiếp đãi bà.
Chợt nhớ ra trong tủ lạnh còn vài chùm nho.
Tôi hớn hở lên và nhanh chóng mời dì ấy ngồi xuống.
“Dì ngồi một lúc, cháu đi rửa chút trái cây…
Khuôn mặt bà ấy lạnh tanh cắt ngang lời tôi: “Không cần đâu, dì đến đây là để gặp cháu chứng thực một vài việc thôi.”
Nhìn thấy khuôn mặt nghiên nghị của bà ấy, tôi bỗng có cảm giác gì đó không ổn lắm.
Tôi nhanh chóng đứng yên tại chỗ, ngượng ngùng nắm lấy đôi tay.
“Dì có chuyện gì cứ hỏi, nếu cháu biết thì nhất định sẽ trả lời thành thật…”
Bà nhướn mắt nhìn tôi: “Rất tốt.”
“Gon trai dì có phải là vì cứu cháu nên đã mắc bệnh HIV không?”
Thật sự đã đoán trúng là không có chuyện tốt lành gì mà.
“Dì à, không phải như thế đâu, bây giờ vẫn chưa có kết quả…”
“Vậy cháu nói đi, nó có phải vì cháu nên mới mắc phải nguy cơ đó không?”
Bà ấy nói cao giọng, âm thanh chói đến mức như xuyên thủng cả màng nhĩ của tôi.
“Dạ đúng.”
Tôi trả lời bà.
“Hai người thật sự là làm càn mài!”
“Còn chuyện hôn sự của Kiêu và Vũ Dao cũng là do cháu phá hoại đúng không?
Tôi có phá hoại đâu, là do Đường Kiêu muốn cắt đứt mà!
“Không phải đâu dì, là Đường Kiêu anh ấy…
“Nó vì cô mà làm nhiều việc như vậy mà đến việc thừa nhận cũng không dám ư?”
Cô có biết vì sự tồn tại của cô mà con bé ngốc Vũ Dao đã khóc bao nhiêu lần không? Nếu không phải là mẹ con bé không đành lòng kể cho tôi biết thì tôi và ba nó vẫn còn bị lừa!”
Lần này thì tiêu thật rồi, đến mẹ của Châu Vũ Dao cũng đến rồi thì xem ra kết cục của tôi khỏi cần nghĩ cũng biết.
“Cô nói đi, tại sao cô lại bám lấy Kiêu của chúng tôi chứ? Loại phụ nữ như cô tôi đã thấy nhiều, chỉ cần là đàn ông có chút tiền thì đều bám lấy không buông…”
“Nhưng cô cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, cô biết có nguy cơ bị nhiễm nhưng vân để Kiêu xông lên, cô có ý đồ gì hả?
Bây giờ ra nông nỗi như thế này, cô nói phải làm sao đây!”
Bà ta khóc lóc tố tội, từng câu từng chữ đẫm máu nện vào lòng tôi.
Tôi thấy rất bất lực, tôi phải làm sao đây? Tôi cũng là nạn nhân mà.
Tôi không giỏi mấy chuyện tranh luận, bây giờ mọi chuyện thành ra như vậy, đích thực đều do tôi, do tôi đã gả cho Khương Chí Cang nên mới hại Đường Kiêu.
Tôi im thin thít cúi đầu để mặc mẹ anh mắng chửi, cuối cùng bà mắng mệt rồi thì ngối xuống ghế sô pha nhưng vẫn rất bực tức.
“Tôi nói cô nghe, nếu Kiêu không sao thì hôn sự nó với Vũ Dao vẫn sẽ tiếp tục, nếu như nó có chuyện gì thì tôi sẽ không tha cho cô đâu, cuộc sống sau này của nó sẽ do cô chịu trách nhiệm!”
Tôi bỗng thấy hơi bi thương, nhìn xem, trong mắt họ thì tôi chỉ xứng với loại hàng phế phẩm thôi.
Bà ấy yêu thương con cái, tôi có thể hiểu được nhưng sao lại hẹp hòi trong việc mang đến cho người khác chút yêu thương chứ, lẽ nào là do không phải là con ruột ư?
Bốn rưỡi chiều bà ấy mới rời đi, tôi đóng cửa lại, kích động muốn thay khóa cửa.
Cái cô Châu Vũ Dao không biết đã lén làm chìa khóa lúc nào mà còn đưa cho mẹ Đường Kiêu một cái nữa, cũng may bà là người có văn hóa nên không động tay động chân.
Nếu như hôm nay mà động tay thì tôi nhất định sẽ không mặc kệ mà ngồi yên đâu.
Sau khi trải qua chuyện này thì tâm trạng vốn tốt của tôi đã bay biến, tôi lười cả nấu cơm, chỉ tắt đèn ngồi ngẩn ngơ trong phòng khách, có lẽ như vậy tôi mới thấy có cảm giác an toàn.
Tám giờ tối thì Đường Kiêu đẩy cửa vào nhà, tôi ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy anh, nước mắt tôi đã rơi đầy.