Giọt Tình

Chương 189: Chap-235




Chương 235: Lưu manh

Tôi nhìn chằm chằm người đàn ông đã lâu không gặp này, anh gầy hơn trước, xương gò má cao hơn, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt sâu như chứa đựng cả đêm tối, thâm sâu đến nỗi khiến người ta không nhìn thấy đáy. “Anh Hai...

Đường Hân Nhiên muốn giảo biện, nhưng ở trước mặt Đường Kiêu, cô ta rất rõ anh trai cô ta nghiêng về bên nào, cuối cùng vẫn cúi đầu trước mặt Đường Kiêu, vô cùng không tình nguyện nói với tôi một câu: “Tôi xin lỗi!”

Tôi đáp lại: “Không sao?”

Sau đó cô ta chạy đi, như phải chịu uất ức rất lớn vậy.

Tôi rất khó hiểu, có điều vừa nghĩ tới thái độ của cô ta với tôi gay gắt hơn trước, tôi cũng tha thứ cho Đường Hân Nhiên trong lòng. “Còn đau không?”

Người đàn ông cao lớn này ngồi xổm xuống, cởi giày cao gót chân phải của tôi ra, cầm trong lòng bàn tay, xoa nhẹ vết máu bầm.

Anh... anh làm gì vậy? Cởi giày tôi trước mặt mọi người, còn cầm chân tôi mà xoa? Làm gì đó?

Chột dạ nhìn quanh một vòng, đã có không ít ánh mắt tập trung đến đây, tôi bị nhìn tế cả da đầu.

Mặt tôi đã đỏ như mông khỉ, dùng sức rụt chân về, anh lại cứ cầm lấy không buông, lòng bàn chân tôi toàn là nhiệt độ trên tay anh. “Anh... anh Đường, buông tay ra đi, nơi này nhiều người đang nhìn đấy. “Em không thích làm việc này ở chỗ nhiều người sao?" "Ha?"

Nghe câu này của anh, sao có vẻ mờ ám vậy?

Không chờ tôi có phản ứng, anh đã bế tôi lên, tôi bị dọa đến nỗi hồn lìa khỏi xác, ôm cổ anh theo phản xạ có điều kiện, khỏe môi anh mỉm cười, rất hài lòng với phản ứng của tôi. “Vậy chúng ta lên tầng tiếp tục đi, nơi đó không có ai.”

Tôi quay mặt đi chỗ khác, giãy giụa muốn xuống khỏi người anh: “Anh Đường, tôi đã có bạn trai rồi, anh mau để tôi xuống đi... “Chỉ xoa chân giúp em thôi mà, đâu phải chỉ có bạn trai mới có thể làm, có điều có chuyện đúng là chỉ có thể bạn trai mới có thể làm, có phải em muốn làm chuyện đó với anh không?"

Trời ơi, sao lại có loại người mặt dày vô sỉ đến thế, anh đang đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng trần trụi à!

Tôi không biết trong một tuần qua rốt cuộc Đường Kiêu đã trải qua những gì, trước đó anh đã nói cho tôi tự do bảo tôi cút đi cơ mà, bây giờ lại mặt dày dây dưa với tôi. Sự thay đổi này thực sự tới quá nhanh, khiến tôi không sao chấp nhận được. “Anh Đường, xin anh hãy tự trọng...

Tôi sắp khóc đến nơi, hai cánh tay anh ôm chặt eo tôi, cắm đặt trên đỉnh đầu tôi, bất kể tôi giãy giụa thế nào cũng vô dụng, đây không phải dấu hiệu tốt.

Khi sắp lên tầng, phía dưới đột nhiên vang lên tiếng huýt sáo, Đường Kiêu dừng lại, nghe thấy tiếng Mộc Tử Thông ngông nghênh vang lên bên dưới. “Đường Kiêu, hôm nay nếu cậu không giải quyết được cô ấy, cậu chính là nấm kim châm', 'chủ nghĩa hình thức, đến lúc đó mình sẽ làm bảy chữ này thành tranh chữ treo trên biệt thự nhà cậu, cậu cứ xem sao mà làm đi.

Đáng chết, lại là Mộc Tử Thông, anh ta hại chết tôi rồi!

Đường Kiêu từ trên cao nhìn xuống Mộc Tử Thông ở tầng một, tất cả mọi người bên dưới, bao gồm cả Đường Hân Nhiên đều đang nhìn chằm chằm chúng tôi, tôi bị bọn họ khiến cho mất sạch mặt mũi, đành phải đóng vai thành đà điểu vùi đầu vào trước ngực Đường Kiêu. “Vậy cậu nhất định phải thất vọng rồi.” Anh ném lại câu này, quay đầu bế tôi lên tầng hai.

Người bên dưới sục sôi, nhất thời tiếng hoan hộ, tiếng huýt sáo không dứt bên tại. Ừm, trên cơ bản bạn bè của Mộc Tử Thông toàn là thiếu gia ăn chơi, vậy tư tưởng sẽ đen tối lắm.

Nội tâm tôi vô cùng tuyệt vọng, thậm chí còn muốn chửi thề.

Anh mang tôi tới trước một cánh cửa, đạp cửa ra không tốn chút sức nào, đặt tôi xuống.

Chân tôi vừa chạm đất đã muốn chạy, ai ngờ anh như đã có dự cảm, đạp cửa đóng lại, tôi run rẩy, thấy anh thu lại chiếc chân dài đó, sau đó lấy một chiếc chìa khóa ra khóa trái.

Cuối cùng, anh kéo thắng tôi vào phòng tắm, ném chìa khoá vào trong bồn cầu, ấn nút xả nước, chìa khoá... mất rồi.

Tôi thẩm chửi rủa một tràng trong bụng, còn chưa bình tĩnh lại, đã nghe thấy Đường Kiêu nói như chẳng có gì: “Em không cần sợ nữa, không ai tới quấy rầy chúng ta nữa đâu”

HỒ, tôi còn phải cảm ơn anh đúng không?”

Tôi gần như cắn răng nghiến lợi nói ra câu này, Đường Kiêu lại cười ôn hòa với tôi: “Đừng khách sáo, em thích là được.

Thích cái đầu anh! Sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy?

Lửa giận trong lồng ngực còn chưa kịp phát tiết, Đường Kiêu lại ôm lấy tôi lần nữa, đi đến giường lớn trong phòng ngủ.

Tôi sắp điên rồi, lúc này muốn đi thẳng vào vấn đề rồi sao? Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Trốn cũng không trốn thoát, kêu cứu mạng cũng không ai để ý... Thật đúng là, tại sao tôi lại muốn tới tham gia tiệc sinh nhật này chứ? Đây chẳng phải là đào hố cho tôi nhảy vào sao?

Mấu chốt là, tôi không mang theo não ngây ngô nhảy vào!

Đường Kiêu đặt tôi lên giường, rồi xoay người sang một bên, tìm kiếm gì đó trong ngăn kéo.

Tôi càng suy sụp hơn, anh đang tìm áo mưa đấy à?

Làm sao bây giờ? Hôm nay tôi sẽ bị anh ăn sạch sao?

Khi tôi đang hoảng loạn, cuối cùng anh cũng quay lại, hai tay trống không.

Tôi hơi thở phào một hơi, anh lại vươn tay ra nắm lấy cổ chân tôi vào lúc này, dọa tôi run người. “Đường... “Chỗ này em còn đau không?”

Lời tôi định nói bị anh chặn lại, đành phải cúi đầu nói nhẹ: “Có hơi.

Anh nâng chân tôi lên đặt trên đùi anh, nửa quỳ trên giường xoa chân cho tôi: “Không có dầu hoa hồng, anh xoa thường cho em vậy”

Tôi cảm thấy hành vi của anh thật sự càng ngày càng khác lạ, càng ngày càng khiến người ta không nhìn thấu được, đây không phải dấu hiệu tốt. “Anh đừng như này... Đường Kiêu, tôi tự làm được... “Chẳng phải em thích kiểu đàn ông ấm áp sao?” "Ha?"

Tôi không hiểu nổi câu nói khó hiểu này của anh. “Em thích đàn ông dịu dàng, vậy anh sẽ đối xử dịu dàng với em, em thích người chín chắn điềm tĩnh, anh cũng có thể chín chắn cho em xem, em thích kiểu gì, anh sẽ biến thành dáng vẻ mà em thích, vậy có được không?”

Anh dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với tôi lại dọa tôi sợ gần chết, thế là tôi đặt tay lên trán anh: “Anh không sao chứ? Có phải bị sốt đến hỏng đầu rồi không? Anh như này, tôi lúng túng thật đấy...

Có lẽ Đường Kiêu bị câu này của tôi khiến cho nghẹn lời, nhưng rất nhanh, anh lại dùng ánh mắt thâm tình nhìn tôi đến nỗi trên lưng tôi nổi da gà để, nắm nhẹ tay tôi trong tay, không để ý sự phản đối của tôi, đặt lên môi anh hôn. “Nhã Hàm, anh yêu em, như Chí Tôn Bảo yêu Tử Hà, có lẽ ngay từ đầu hắn chỉ cho rằng đó mà một trò chơi, nhưng về sau hắn mới biết được, đó chính là tình yêu, hắn không thể rời khỏi Tử Hà được nữa, tựa như anh không thể rời khỏi em vậy

Lời tỏ tình của anh cũng không tệ lắm, có điều động tác hôn tay tôi thật sự không giống phong cách của anh, ghê chết đi được.

Tôi hằng giọng một cái, mắng anh: “Đường Kiêu, anh có gì cứ nói thẳng được không? Anh như này, tim tôi không chịu nổi đâu...

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.