Chương 232: Từ chối khéo léo
Nói xong, anh nghiêng người nằm đè lên tôi, lỗ chân lông trên người tôi co lại, lập tức đẩy anh ra không chút suy nghĩ. “Em... Em bị cảm, anh đừng tới đây, em sợ lây cho anh.”
Đào Cẩn tỏ vẻ mặt không được thỏa mãn. “Hừ hừ, tối hôm qua là ai hết cọ lại hôn lên người anh, nếu không phải nể tình em là bệnh nhân, tối hôm qua anh đã làm thịt em rồi, kết quả em chọc anh xong rồi muốn bỏ à? Anh không theo đâu!”
Biểu cảm tủi thân lại giận hờn của Đào Cẩn rất giống với Đường Kiêu, nói mới thấy giống thật... Có điều tối hôm qua tôi không uống rượu, sao lại nổi cơn háo sắc vươn ma trảo với phía Đào Cẩn vậy?
Tôi bị câu nói này của anh dọa sợ: “Cái gì vậy, tối hôm qua em là bệnh nhân đấy, sao có thể cọ rồi hôn lên người anh được? Em không tin, đưa tiền em mới tin!”
Lúc đầu chỉ là nói đùa, ai ngờ anh lại làm thật, lập tức chạy vụt xuống giường, tìm kiếm gì đó trong tủ quần áo của anh.
Tôi không hiểu gì hết, hỏi anh: “Anh đang tìm gì vậy?”
Vẻ mặt anh thành thật: “Lấy tiền đó.
Tôi...
Trong lúc im lặng, anh đã lấy ra mười mấy tấm thẻ từ trong ví, còn có mấy tấm tờ tiền đỏ: “Ầy, cho em này, sau này em làm bà quản gia của anh đi.”
Tôi bị nghẹn bởi dáng vẻ ngốc nghếch hồn nhiên của anh, đành phải bất đắc dĩ nói: “Anh cho em thẻ thì có ích gì? Đâu phải tiền mặt... Ngay cả mật mã còn không có, em không cần!”
Anh nghiêm túc nhìn tôi: “Anh có thể nói mật mã cho em mà, vấn đề là em có nhớ được không... Bỏ đi, nhìn em như này, có lẽ không nhớ được nhiều mật mã như vậy đâu, anh đi thống nhất đổi thành sinh nhật của em.”
Tôi “Đào Cẩn, anh làm thật à... Em... Em chỉ đùa chút thôi, ai cần tiền của anh chứ? Em là người thô tục vậy sao?”
Trong mắt anh như giấu ngôi sao, sáng lấp lánh: “Anh biết chứ, em là tiên nữ không vướng khói lửa trần gian, cho nên anh muốn vứt bỏ mùi tiền trên người anh, dùng trái tim chân thành để cảm hóa em, em có chịu không?”
Ôi... cái miệng này sao mà dẻo quẹo ngọt xớt thế.
Tôi cười cong cả mắt: “Sao miệng anh ngọt vậy, còn tiên nữ chứ, em là Vương Mẫu nương nương đấy, khai thật đi, có phải anh thường xuyên tán gái như này hay không? Đào Cẩn à Đào Cẩn, không nhìn ra nha, thì ra nội tâm anh nóng bỏng như thế."
Nụ cười của anh hơi vô lại, con ngươi màu nâu đậm vô cùng sâu sắc, rất đẹp trai, khiến người ta liên tưởng đến hoàng tử cao quý. “Anh không có nội tâm nóng bỏng, anh nóng bỏng ngay ngoài mặt luôn mà, nhưng anh chỉ lẳng lơ trước mặt em thôi, đổi lại người phụ nữ khác, anh lập tức có thể đổi sang khuôn mặt poker, em tin không?”
Tôi cười: “Không thèm tin đầu, con người anh ôn tồn lễ độ, gặp ai cũng cười tủm tỉm, rõ ràng là 'miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Đào Cẩn vờ tức giận: “Em nói bạn trai em như vậy sao? Còn như thế nữa, anh không để ý đến em nữa đâu.”
Tôi quay mặt sang chỗ khác: "Không để ý thì không để ý, em ra ngoài tìm Shelly, bảo con bé để ý quản lý ba con bé mới được, sao lại trẻ con thế chứ?”
Đào Cần đè ngã tôi xuống giường lần nữa. “Mới hết sốt đấy, em muốn làm gì? Nhỡ đâu lại ngất xỉu thì sao?"
Nói xong, anh vẫn dán mỗi đến, hôn nhẹ lên trán tôi: “Ngủ một lát đi, anh đi xem xem cháo nấu cho em chín chưa.”
Tôi nghe lời gật đầu, Đào Cẩn lại véo nhẹ mũi tôi, cười híp mắt đi ra.
Giây phút anh đóng cửa lại, tôi thở phào một hơi.
Cũng may là qua rồi, thế nhưng vì sao đến bây giờ tôi vẫn kháng cự tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác vậy? Anh là bạn trai của tôi mà.
Tôi vô cùng buồn phiền, có lẽ trước đó đã quen với kiểu của Đường Kiêu, bây giờ tôi hoàn toàn rời khỏi anh, mọi thứ cũng bắt đầu trở nên lạ lẫm.
Thật sự không biết phải làm gì mới tốt đây, bài xích về tâm lý thường nghiêm trọng hơn bài xích về sinh lý, nhưng tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng khiến Đào Cẩn không thích...
Tôi rất phiền não, nằm trên giường không ngừng nghĩ đến vấn đề này, bất giác lại ngủ thiếp đi.
Trong mơ, hình như tôi mơ thấy Đường Kiêu, anh đứng trong sương mù mông lung, cách tôi không xa, nhưng biểu cảm trên mặt lại hết sức mơ hồ, mắt tôi mở to cố gắng muốn nhìn rõ, lại chỉ có thể nhìn thấy sương mù mông lung.
Tỉnh lại trong lúc tâm trạng bị đè nén nặng nề, sau khi tôi rời giường không còn sốt nữa, càng không hắt xì, cả người vô cùng nhẹ nhõm, thế nhưng tâm trạng lại bực bội.
Sau khi mở cửa phòng ngủ ra, bên ngoài là Đào Cẩn đang cùng thím Dư bày biện bàn ăn, còn có Shelly ngồi trên ghế sofa chơi búp bê, nhìn thấy tôi đi ra, Shelly nhào về phía tôi.
Đào Cẩn ở một bên nhìn chúng tôi như mẹ hiền, nụ cười luôn giữ trên mặt.
Tôi cùng ăn cơm trưa với hai người họ, trong lúc đó tôi và Đào Cẩn bàn bạc chuyện tôi đi làm ở công ty anh, anh đồng ý không chút suy nghĩ.
Trước đó tôi nói đến công ty anh làm anh còn không đồng ý, nói gì mà tôi phải nghỉ ngơi đủ mới đi, bây giờ đồng ý sảng khoái vậy sao?
Ngay khi tôi đang nghi ngờ, Đào Cần đột nhiên hỏi tôi: “Nhã Hàm, có phải em yêu anh, nhưng lại ngại nói, cho nên đang ám chỉ với anh điều gì không?”
Não tôi co lại: “Ám chỉ anh gì vậy?” “Ám chỉ em muốn yêu đương cuồng nhiệt với anh, ngày nào cũng muốn dính lấy anh đó. “Phì, ảo tưởng sức mạnh!”
Thật ra tôi chỉ không muốn ngày ngày ở nhà mà thôi, chán đến nỗi mốc lên mất, bây giờ mà không đi làm, tôi thật sự không biết sau này nên làm gì.
Bàn bạc với Đào Cần xong, hôm sau chúng tôi cùng tới công ty, sau khi tự giới thiệu với đồng nghiệp xung quanh xong, Đào Cần thu xếp tôi vào tổ phiên dịch nhàn nhất.
Tổ phiên dịch đã có một cô gái đeo kính mắt, nhìn yếu ớt hào hoa phong nhã, có điều cô ấy chuyên ngành tiếng Đức, bởi vì phần lớn phương hướng của công ty Đào Cần nhằm vào nước Đức.
Tôi học tiếng Anh, không tạo thành uy hiếp gì đối với chức vụ của bất cứ ai, cho nên các nhân viên trong công ty rất khách sáo với tôi.
Nhưng có câu nói rất hay, nơi nào có người, nơi đó sẽ có tin đồn, tôi được Chủ tịch Đào dẫn vào công ty, khi ở riêng khó tránh khỏi bọn họ dò hỏi quan hệ của tôi và Đào Cẩn.
Vết xe đổ với Đường Kiêu vẫn còn chình ình ra đó, trước đó tôi vì anh mà đắc tội với phần lớn người trong công ty, bây giờ đổi địa điểm, tôi không muốn đắc tội với ai nữa.
Để cho an toàn, tôi không thể làm gì hơn là nói tôi là em gái nhà hàng xóm của anh, nhưng mà lại gặp phải phiền phức mới, đám con gái trong công ty lại bắt đầu hỏi tôi Đào Cần ở đâu.
Tôi...
Bọn họ định bám đuôi như theo đuổi ngôi sao à? Bỉ ổi quá vậy?
Vì để không đắc tội với ai, lại không bán đứng Đào Cẩn, cho nên tôi thẳng thắn nói, tôi là em gái hàng xóm hồi anh còn ở Phúc Kiến, bởi vì lần này anh về Phúc Kiến, đúng lúc tôi đang thất nghiệp, bèn nói qua với anh, sau đó anh cho tôi đến đây.
May mắn là bọn họ tin.
Tôi mang tâm trạng run sợ trong lòng quay về chỗ ngồi, đột nhiên nghe thấy xung quanh có cô gái đang nói: “Trai đẹp kìa...
Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn, thấy Mộc Tử Thông đang không ngừng nhìn quanh ở cửa phòng làm việc.