Chương 229: Có dụng ý riêng
Thì ra cái chết của chồng cũ cô ta là do Phàn Dục Nam cố tình bỏ thuốc độc hại chết, cô ả dùng một loại thuốc gây mê không sắc không vị trong phẫu thuật.
Cô ta rất thông minh, mỗi ngày cô ta chỉ bỏ một ít vào trong trà chiều của chồng nên phải hai năm sau mới khiến chồng cô ta chết.
Thêm vào đó là người chồng cũ của cô ta vốn dĩ trước khi kết hôn thì sức khỏe đã không tốt rồi nên sau khi cùng sinh sống với Phàn Dục Nam lại tạo điều kiện tốt cho cô ta.
Ba mẹ của người đó đều ở bên Singapore, khi nghe tin con trai chết thì đã gấp rút bay qua nhưng lúc này người con đã hỏa thiêu rồi nên hoàn toàn không lưu lại chứng cứ gì ca.
Họ thấy người con dâu khóc lóc thảm thương thì cũng không hề hoài nghi gì, nhà họ chỉ có một người con, bây giờ con mất rồh, họ cũng buồn bã nên đã đi vòng quanh thế giới du lịch, cả gia sản lại để cho Phàn gia được hưởng.
Ba của Phàn Dục Nam mất từ khi cô ta còn đi du học bên châu Âu, toàn bộ gia nghiệp trong nhà đều do một tay mẹ cô ta quản lý nên nếu không có đống di sản người chồng cũ để lại thì khách sạn nhà Phàn gia chắc đã đóng cửa lâu rồi.
Nghe Đường Kiêu giải thích xong, tôi nổi hết cả gai óc ra.
Không ngờ người phụ nữ trông chính trực như Phàn Dục Nam lại có thể dơ bẩn hiểm độc như vậy, cứ nghĩ cô ta chỉ là loại người vì tình yêu mà giở chút thủ đoạn thôi, không ngờ cô ta là người bụng dạ một bồ dao găm, đến việc giết người phạm pháp mà cũng dám làm nữa.
Tôi nuốt vội nước bọt: “Cũng còn may là cô ấy chưa hạ độc anh đó.
Anh cười khẩy một cái: “Cô ta thì không hạ độc tôi nhưng cô ta lại ra tay hại Hân Nhiên đấy.
Trái tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi: "Không phải chứ? Cô ta nham hiểm thế sao? Tôi mặc dù có ghét Đường Hân Nhiên thật đấy nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ hãm hại cô ấy bao giờ... “Sau khi tôi đưa cô ta về nhà thì Hân Nhiên vẫn luôn không ưa ả, cô cũng biết tính cách con bé mà, vừa bướng bỉnh vừa nóng nảy, nhưng mà bình thường thì chả ai mà đi tính toán với nó cả.” “Thế nhưng khi Phàn Dục Nam phát hiện chuyện Hân Nhiên chơi thuốc thì đã lợi dụng chuyện này để bỏ Quinine liều lượng ít vào nước mà con bé hay uống
Sự giải thích của Đường Kiêu khiến tôi giật cả mình: “Không phải chứ? Nham hiểm đến vậy sao?”
Đường Kiêu lạnh lùng cắt ngang lời tôi, biểu cảm khuôn mặt rất sắc lạnh. “Sau đó thì tôi thấy có gì đó không ổn nên đã đưa con bé đi khám tổng quát, bác sĩ nói nếu Hân Nhiên tiếp xúc uống khoảng nửa năm một năm thì sẽ mất mạng luôn rồi, chính vì thế mà để đảm bảo sự an toàn cho nó, tôi đã phải đưa nó đi trại cai nghiện đấy." “Cô ta bây giờ và ba năm trước quả là khác xa quá nhiều, trước kia thấy cô ấy tội nghiệp, vừa mất chồng vừa không nơi nương tựa nên đã giúp đỡ cho cô ta không ít, thế nhưng sau này tôi mới biết thì ra là cô ta có mục đích khác...
Tôi gật đầu tán thành, thế nhưng người đáng thương ắt phải có điểm đáng thương chứ, Phàn Dục Nam làm những chuyện như thế thật là khiến cho người khác thấy quá khó tin đó.
Còn Đường Hân Nhiên nữa, chả trách hôm qua tôi thấy cô ấy gầy như thế, mới đầu cứ tưởng là vì chơi thuốc nữa chứ...
Cái cô Phàn Dục Nam này quả thật là rất đáng sợ, chỉ mấy hôm ở Hồng Kông thôi thì nào là trộm nhẫn kim cương rồi lại hạ độc, sau đó còn có cả giám sát nữa khiến tôi sợ hãi phải chạy về, cả đời này cũng có ám ảnh đó. “Thế bây giờ cô ta về Hồng Kông, sau này có quay lại nữa không?”
Thật tình là tôi hy vọng cô ta vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại nữa, sự ích kỷ này của tôi đem đi so với cô ta thì quả là bị cô ta đánh gục trong chớp mắt, đến xương cốt cũng không còn nữa là.
Đường Kiêu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, tròng mắt đen láy giống như là làn sương không tan vậy. “Tôi không rõ nữa nhưng trong thời gian gần thì sẽ không quay về đâu, bởi vì tôi đã gửi thư nặc danh nguyên nhân cái chết của chồng cô ta cho bên nhà chồng rồi, bây giờ họ đang kiện cô ta, đó là lý do mà hai mẹ con họ gấp rút quay về như thế.”
Tôi hiểu rồi, thì ra chân tướng sự việc là như thế: “Thế nhưng Đường Kiêu, vì sao anh lại hạ độc mẹ vợ anh vậy?”
Đường Kiêu húp trọn miếng cháo cuối cùng mà tôi đưa rồi chép chép miệng nói: “Khó khăn lắm tôi mới gạt được cô ta hứa sẽ đăng ký sau khi cử hành hôn lễ xong, kết quả thì mẹ cô ta dọn đến, đã vậy còn xúi giục mẹ tôi bảo chúng tôi hãy mau đi đăng ký đi, bây giờ không xuống tay chẳng lẽ đợi đến khi tôi và cô ta động phòng xong mới ra tay à?” “Thì ra là anh muốn kéo dài hôn lễ”
Tôi kinh ngạc mà hỏi anh, khuôn mặt vẫn đang trong trạng thái "không thể tin được”.
Anh ta trợn mắt một cái, trong ánh mắt anh như đang có chữ “cô là đồ ngốc" vậy. “Nếu không thì cô nghĩ là gì? Tôi kết hôn với cô ta, tới lúc ly hôn phải chia một nửa tài sản cho à, để cho hai mẹ con họ an tâm thì đến quyền nằm giữ tài chính trong công ty cũng hy sinh luôn, thế mà chỉ có một con ngốc như cô mới không biết nỗi khổ tâm của tôi thôi, mẹ nó cô sinh ra đúng là để chọc tức tôi mà!”
Tôi cúi đầu, thì ra Đường Kiêu vì tôi hy sinh nhiều như thế mà tôi cái gì cũng không biết nên nhất thời thấy áy náy, ngoan ngoãn cúi đầu nhân lỗi. “Xin lỗi Đường Kiêu, tôi biết mình sai rồi... “Biết sai thì có tác dụng gì? Bây giờ cô lại còn lôi vào thêm một tên Đào Cần phiền phức về nữa, suýt nữa đã bị cô làm tức chết rồi, tôi mặc kệ... cô lập tức chia tay cho tôi mau, nếu không thì tôi không khách sáo đâu đó!"
Gì chứ, cái con người nàl, làm gì có ai mà lại đi ép người ta chia tay chứ? Thành ngữ nói quả không sai mà, “thà tháo mười tòa chứ không hủy một trụ”, Đường Kiêu đi nước này hay đấy, anh ta bẻ hết những vận đào hoa mà tôi gặp, anh muốn tôi sống sao đây?
Thế nhưng đó chỉ là lời tôi tự an ủi bản thân thôi, bây giờ đang có một vấn đề nghiêm túc trước mắt tôi, cả Đường Kiêu và Đào Cần đều thích tôi nhưng bây giờ tôi đang là bạn gái của Đào Cẩn.
Khi đó anh theo đuổi tôi là do chính miệng tôi đồng ý thì bây giờ làm sao đi nói chia tay được chứ? Thế thì tôi tệ quá, như vậy chẳng phải là tôi đang xem Đào Cẩn như dự bị khi tôi thấy cô đơn sao?
Tôi thấy có chút phiền phức nên gãi gãi đầu và mắng anh. “Đều tại anh cả đấy! Lúc tôi chưa cùng Đào
Cần bên nhau thì anh không giải thích, anh cứ phải làm cho tôi hết hy vọng thì anh mới nói, bây giờ thì quay ra bảo tôi chia tay với Đào Cần, anh bị bệnh à? Anh như vậy... anh xem Đào Cẩn là gì chứ? Anh xem tôi là cái gì chứ?”
Biểu cảm của Đường Kiêu như thể muốn ăn lấy tôi vậy. “Cô còn dám nói à? Tôi an tâm buông cô ta là vì tôi tin tưởng vào nhân cách và nhan sắc của tôi, tôi nghĩ chuyện này chẳng qua là làm khoảng một tháng thôi, nào ngờ cô thay lòng nhanh như vậy, vừa quay đi thì đã hẹn hò với thằng nhãi ranh kia rồi sao?" “Tôi thì ở bên này đấu trí với Phàn Dục Nam còn cô thì lại đi tình tứ với Đào Cẩn, cô có nghĩ cho tôi không hả? Lý Nhã Hàm, bây giờ thấy cô là tôi bực mình, hôm nay tôi bỏ cả thể diện mà tỏ tình với cô, vậy mà cô còn không chịu đón nhận sao?”
Nói rồi anh tức đùng đùng ngồi dậy. “Tôi mà sớm biết cô có thái độ như vậy thì đã để cô tiếp tục nằm trong Cục Cảnh sát rồi, nếu như không phải là tôi tự uống thuốc thì xem xem Đào Cẩn của cô có khả năng gì mà cứu được cô ra ngoài!”
Tôi cạn lời, vừa tính tìm từ ngữ để phản biện thì lúc này điện thoại tôi đã reo lên, tôi lấy ra xem thì tim như sắp nổ tung vậy.