Chương 227: Có tim không vậy?
Tôi giận dỗi leo xuống giường bắt đầu mang giày định rời khỏi.
Thế nhưng điều đáng chết là cánh cửa không cách nào mở ra được, Mộc Tử Thông đúng là làm chuyện tốt đấy, đến đường lùi cũng không để lại cho tôi, tôi phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ tôi phải qua đêm ở đây với tên mãnh thú đói khát như Đường Kiêu sao?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ rồi nên tôi đã gọi lớn ra ngoài cửa, nào ngờ thật sự là có người đến. “Cô cần giúp gì không?”
Bên ngoài cửa truyền đến giọng nói lanh lảnh của một cô gái, việc này khiến cuộc đời tôi tràn đầy hy vọng nhưng tôi chưa kịp mở miệng nói chữ nào thì tiếng thét của Đường Kiêu đã khiến những lời tôi muốn nói hoàn toàn nuốt hết vào trong. “Ai mà dám thả cô ấy đi thì tôi nhất định sẽ khiến bệnh viện các người không thể mở cửa được nữa!”
Sau khi anh thốt lên những lời đó thì bên ngoài chỉ còn lại sự tĩnh lặng như chết chóc.
Tôi ở trong này khóc cười không xong, tôi quay đầu qua nhìn anh thì thấy anh đang dùng ánh mắt sắc lẹm để nhìn tôi.
Ôi, đêm nay không ra ngoài được thì tôi chỉ có thể ở đây với anh ta một đêm thôi.
Tôi ngồi trên ghế sô pha và nhìn chằm chằm Đường Kiêu, tôi sợ anh ta sẽ đột nhiên nhảy xuống giường vô lấy tôi, nào ngờ anh ta như không có chuyện gì vậy, anh tắt đèn rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.
Tôi nơm nớp ngồi trên ghế sô pha, có thể là bởi vì bộ đồ không hợp với người nên nó siết chặt khiến tôi rất khó chịu. Thế nhưng tôi lại rất buồn ngủ, tôi cứ vậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà chịu đựng đến trời sáng.
Tiếng bước chân vang lên một lần nữa bên ngoài cánh cửa, tôi bị Đường Kiêu gọi dậy trong khi còn đang ngủ nhiều nước miếng. “Thức dậy đi, tôi phải ăn sáng.”
Đêm hôm qua bị anh ta quấy rầy cả đêm, mà hôm nay mới sáng sớm thức dậy đã phải chịu đựng tính khí của anh khiến tôi thấy có chút uất ức.
Thế nhưng tôi lại không dám mở miệng đốp lại, vừa mở cửa ra thì thấy có cô y tá xinh đẹp đang đến kiểm tra nên tôi đã chuồn lẹ ra ngoài.
Vừa đến căn tin bệnh viện thì chỉ thấy có những loại tựa như bánh bao thôi nhưng con người Đường Kiêu rất kén ăn, anh sẽ không bao giờ ăn những thứ này, tôi mà đem những thứ này về thì chắc chắn lại bị anh ta mắng nữa.
Để chắc chắn thì tôi đã đón xe đi đến căn Dị Hương Cư mà Đường Kiêu trước đây rất thích, tôi tổn hết mấy trăm đồng đi mua về cho anh ta món cháo nấm hương thịt nạc về, lòng xót muốn chết mất luôn.
Tôi cẩn thận giữ lấy hộp thức ăn và về lại bệnh viện, khi quay lại thì đã bốn mươi phút trôi qua nên khuôn mặt Đường Kiêu tối đen lại như Bao Công vậy. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Mộc Tử Thông cũng đến rồi, hắn ta ngồi vắt chân trên số pha cầm trái táo ăn rất ngon lành.
Vừa thấy hắn ta thì mọi uất ức tối qua tôi phải gánh chịu biến thành nỗi tức giận nhưng tôi vẫn không dám nổi giận trước mặt Đường Kiêu nên chỉ tối sầm mặt lại đi đến bên giường bệnh.
ngôn tình tổng tài
Thế nhưng tôi đã quên mất trên đời này có một loại mặt dày gọi là Mộc Tử Thông, hắn ta lạch bạch chạy đến và cướp mất phần thức ăn sáng mà tôi cực khổ lắm mới mang về được. “Em gái Nhã Hàm quả là hiền thục đó, biết hôm nay anh đến nên sáng sớm đã đi mua đồ ăn sáng rồi, mặc dù anh đã ăn sáng rồi nhưng nể tấm lòng chân thành của em, anh không ngại ăn thêm cháo nữa đâu.”
Tôi nhanh chóng giữ lấy cái bình giữ ấm mà cao giọng quát hắn: “Không phải cho anh đâu! Tối qua anh nhốt tôi ở đây tôi còn chưa tính sổ với anh nữa mà giờ còn muốn ăn sao? Tự mình đi mua ấy!” “Xí, đồ nhỏ mọn!”
Mộc Tử Thông lại bẻ một trái chuối vừa nhai vừa hằn học nói: “Hai người phải cám ơn tôi có biết chưa? Nếu không phải là tôi tác thành cho thì hai người làm sao có thể trải qua một đêm nồng cháy bên nhau được?” “Đêm nồng cháy ư? Anh nhắc đến từ đó là tôi muốn điên người đây! Mộc Tử Thông, tôi đã nói với anh tôi có bạn trai rồi mà anh còn nhốt tôi và Đường Kiêu lại là có ý gì hả?”
Tôi đã đủ tức giận rồi, anh ta nói như thế thì người khác sẽ nghĩ tôi thế nào đây?
Cho dù tôi vẫn còn thích Đường Kiêu thì sao chứ? Đó cũng chỉ là thích thôi, anh ta không thể đem lại hạnh phúc cho tôi, số trời đã định là tôi không thể ở bên anh, vậy nên khi tôi đã chọn Đào Cẩn rồi thì nên kiên định với sự lựa chọn của mình.
Nào ngờ Mộc Tử thông đứng bên cạnh như đang hóng chuyện vui vậy, trưng bộ mặt không sợ chuyện rùm beng lên. “Cả một đêm dài mà hai người không hề làm gì sao? Là do em không đồng ý hay do Đường Kiêu 'dậy không nổi đây? Biết thế thì anh đã để lại một hộp thuốc tăng cường sinh lực ở đây để hai người hưng phấn hơn rồi...”
Tôi thật sự là muốn bóp chết hắn mà “Mộc Tử Thông, cậu mà còn ăn nói lung tung ở đây nữa thì tôi đảm bảo là bắt đầu từ hôm nay cậu không có cơ hội dùng đến thuốc tăng cường sinh lực nữa.”
Cũng vẫn là Đường Kiêu lợi hại, anh vừa thốt ra câu này thì Mộc Tử Thông lập tức rút lui ngay. “Được rồi được rồi, để an toàn thì tôi đi trước đây, hai người y như mấy người bị thần kinh vậy, lát nổi điên lên lại 'cắt' của tôi đi nữa, mẹ tôi còn đang đợi tôi sinh cháu cho bà bồng đấy.”
Nói xong, hắn đi ra ngoài, trước khi đóng cửa lại vẫn không quên đá lông nheo với tôi: “Em gái Nhã Hàm, em hãy chơi với tên ác quỷ này nhé, anh đi trước đây.
Tôi chửi thầm tên khốn Mộc Tử Thông này một tràng trong bụng nhưng tay thì vẫn bận rộn mở hộp thức ăn sáng cho Đường Kiêu.
Cứ tưởng anh ta sẽ thích, nào ngờ anh ta không thèm nhìn mà lạnh lùng nói: “Cô làm tổn thời gian quá, tôi không ăn.
Chết tiệt!
Đây là đồ do tôi lặn lội đường xa mua về mà anh ta nói không ăn là thế sao? Chỉ một ít cháo như này thôi mà tốn hết của tôi mấy trăm đồng đấy, thế mà anh ta nói một câu là phủi hết công sức của tôi ngay sao?
Tôi vẫn cố nhẫn nhịn không mắng anh ta và kiên nhẫn giải thích: “Tôi phải chạy một chuyển đến quán yêu thích của anh Di Hương Cư mua đó, đường có chút xa xôi nên mới chậm trễ như vậy...
Mắt anh ta thoáng chút lấp lánh nhưng rất nhanh lại lạnh lùng từ chối tôi tiếp. “Tôi không phải chế món cháo mà là đang chế cô đấy, cô dùng cái tay từng kéo Đào Cẩn để đi mua thức ăn sáng nên tôi không thấy ngon miệng nữa.”
Không có gì gây tổn thương hơn câu nói này, tôi thấy lồng ngực mình như bị câu nói này đâm một cái lỗ vậy, nhất thời khiến tôi không thốt ra lời được. “Nếu anh chê thì đừng có ăn, anh thấy tôi dơ dáy à? Đường Kiêu, lẽ nào anh thì sạch sẽ sao? Tôi cũng thấy kinh tởm vì anh lên giường với Phàn Dục Nam đấy, bản thân mình không sạch sẽ mà còn chế người khác dơ sao, anh quá coi trọng bản thân rồi đấy.
Nói xong thì tôi bỏ đi, Đường Kiệu quả là hết thuốc chữa rồi, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi, đêm qua Đào Cẩn và Tiểu Tuyết đã đợi tôi cả đêm rồi, tôi mà còn không về thì họ sẽ lo lång låm.
Tôi chưa đi được hai bước thì con người phía sau đã nắm lấy tay tôi. “Cô muốn đi đâu thế? Lại đi về nhà Đào Cần à?" “Tôi vì không để Phàn Dục Nam làm hại cô nên mới cố tình tránh mặt cô, cho cô tự do, lẽ nào cô không nhìn ra sao? Lý Nhã Hàm, không ngờ cô lại cặp với Đào Cẩn, tôi đến tức giận cũng không được sao hả?” "Lý Nhã Hàm, cô hỏi lương tâm của cô đi, tôi đối xử với cô tệ hơn Đào Cẩn à? Thế mà cô chút lưu luyến cũng không có. Mẹ nó chứ tôi hỏi cô, cô có tim không hả?”
Giọng nói tức giận của anh vang lên bên tai tôi, những thông tin hỗn tạp khiến tôi không kịp phản ứng mà chỉ quay đầu qua và nhìn khuôn mặt đang tức giận của anh, hỏi một câu: “Ý anh là gì?”