Chương 226: Quân vương ngang ngược
Tôi nhìn anh ấy, bây giờ ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt một chút thì trông anh cũng không khác gì lúc bình thường là mấy, đôi mắt vẫn sắc bén như có thể nhìn thấu câm can của tôi, anh thông qua đôi mắt tôi mà nhìn vào trong lòng tôi.
Bởi vì sự sợ hãi trong lòng nên tôi không hề động đậy. “Qua đây, chẳng lẽ cô còn muốn tôi ẵm cô qua à?"
Tôi...
Được rồi, tôi chịu thua rồi.
Tôi chậm rãi bước đến phía trước giường bệnh anh khoảng một mét và đứng đó, tôi lúng túng đến mức không dám ngẩng đầu lên và cất lên giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chủ tịch Đường, anh tìm tôi à?" "Hu."
Anh cười lạnh lùng nói: “Mới vài hôm không gặp mà cách xưng hô cũng thay đổi trở nên xa lạ vậy à? Trước đó chẳng phải là còn lớn tiếng gọi tên của tôi sao?”
Tôi tự biết mình đuối lý không cãi lại được nên chỉ đứng yên đó không nói gì cả. “Cô đứng xa như vậy làm gì hả? Tôi đâu có ăn thịt người đâu.
Nghe anh nói như vậy, tôi lại nhích thêm khoảng hai mươi phân nữa trong sự gượng ép, tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ và không nói gì ca.
Đường Kiêu chắc đã bực mình lắm rồi nên giọng nói như rít qua kẽ răng: “Lý Nhã Hàm, cô đừng ép tôi làm chuyện cực đoan đấy...
Xí, anh ta nói như thể chuyện cực đoan anh ta làm ít lắm vậy, thế nhưng tôi vẫn thỏa hiệp và cúi gằm mặt tiến đến bên cạnh giường anh.
Anh vuốt vuốt tấm ga giường rồi đưa bàn tay phải thon dài vỗ vỗ xuống giường: “Nằm xuống đây, đã lâu lắm rồi chúng ta không ngủ cùng nhau đấy.”
Tôi nổi hết cả gai óc lên, câu nói này của anh quả là có nhiều hàm ý đấy, trong đó bao gồm những từ nhạy cảm như ngủ, lẽ nào anh ta muốn lên giường với tôi sao?
Không được, bây giờ tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa, Đào Cẩn vẫn còn đợi tôi về nhà đấy, tôi không thể cắm sừng anh ấy được.
Sau khi quyết định thì tôi giả vờ trấn tĩnh nói: “Chủ tịch Đường, tôi đã có bạn trai rồi, xin anh hãy tự trọng.”
Anh ta “ồ” một tiếng rồi bắt đầu giở trò vô sỉ với tôi: “Có bạn trai rồi thì sao chứ, liên quan gì đến tôi... Qua đây nằm xuống mau, vẫn là câu nói đó, cô đừng ép tôi phải qua ẵm cô đấy.”
Phụt
Tôi bị anh ta làm cho tức muốn hộc máu, tên khốn này lại dám vô sỉ như thế à, xem bộ dạng thì tối nay tôi chết chắc trong tay anh ta rồi!
Tên khốn kiếp Mộc Tử Thông, đợi tôi ra tôi sẽ lột hết da của anh ra Lửa giận của tôi đang bùng cháy trong lòng nhưng vẫn cố nén nó xuống, nếu không tới lúc Đường Kiêu thật sự ra tay thì tôi chết chắc.
Tôi ngoan ngoãn cởi giày và nằm xuống bên cạnh anh, Đường Kiêu lập tức sấn cả người tới, chỉ nghĩ đến cái việc anh sắp làm với tôi mà tôi lo lắng đến mức không dám thở mạnh.
Thế nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra, anh chỉ hôn nhẹ lên trán của tôi một cái rồi đắp chăn cho tôi thôi, sau đó thì ôm lấy tôi ngủ?
Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ? Lẽ nào Đường Kiêu đổi tính sao?
Tôi giống như là con chim sợ hãi, nhìn anh chằm chằm, đến mức mặt anh động đậy một chút thôi thì não tôi cũng lập tức kéo còi cảnh báo lên, hú hét liên hồi.
Thế nhưng tôi không nói gì cả, cũng không dám hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, thái độ ôn hòa của anh cứ giống như là một con người khác vậy, nhìn anh bây giờ thà là anh ấn tôi xuống làm một trận ít ra lòng tôi còn thấy bình thường một chút... “Xem đủ chưa vậy hả? Con mắt cô mở to vậy sẽ khiến tôi gặp ác mộng đấy.
Anh cằn nhằn một tiếng và mở mắt ra nhìn tôi bất mãn, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào tôi đến mức tôi có thể thấy rõ từng sợi lông mi. “Đường Kiêu...
Tôi rụt rè cất tiếng gọi tên anh: “Phàn Dục Nam đâu rồi? Hôm nay không phải là hôn lễ của hai người sao? Tại sao lúc vào lại không thấy cô ấy vậy... “Cô ta về Hồng Kông rồi.”
Chỉ vài từ thôi nhưng lại khiến những gì tôi muốn nói bị chẹn lại, khi đầu óc tôi vẫn còn đang suy nghĩ về tính xác thực của câu nói trên thì anh đã xáp tới, đôi tay hư hỏng sở soạng ngực tôi. “Anh... anh đừng động vào tôi đấy, tôi đã có bạn trai rồi đấy... Đường Kiêu! Đường Kiêu... anh lấy tay ra cho tôi!”
Tôi bị anh ta dọa cho chết khiếp, tôi biết anh ta cố tình mà, lúc bắt đầu thì giả vờ sẽ không xảy ra chuyện gì với tôi nhưng bây giờ lại động tay động chân, đây chính là một cái bẫy đấy!
Tôi giữ tay anh lại trong chăn nhưng sau đó anh ta lại đè cả lên người tôi, anh dùng một tay giữ chặt lại cánh tay của tôi. “Có bạn trai thì sao chứ? Lập tức chia tay cho tôi, cô muốn kết hôn đúng không? OK thôi, tôi sẽ dẫn cô đến Cục Dân chính làm đơn là được chứ gì!”
Anh ta nói xong câu đó mà tôi suýt bị dọa đến mức thơ thẫn người và nhìn anh bằng khuôn mặt sợ hãi: “Anh rốt cuộc đang nghĩ cách gì để trị tôi vậy hả? Tôi thèm vào kết hôn với anh, ai mà lại chịu sống đời với một tên khốn chứ?"
Tôi nói ra câu này quả là hơi quá khích, khó trách mà sức mạnh Đường Kiêu nằm lấy tay tôi lại mạnh thêm nữa, thiếu chút là muốn làm gãy nó luôn rồi. “Lý Nhã Hàm, tôi vì bảo vệ cô mà để cô được bình an khoảng thời gian vừa qua, cô lại nói tôi là tên khốn sao? Cô có lương tâm không vậy!”
Câu nói của anh khiến tôi nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay, những chuyện này có quá nhiều uẩn khúc khiến tôi gấp rút muốn biết chân tướng sự việc.
Tôi nhìn đôi mắt đen láy của anh và hỏi: "Chuyện sáng nay mẹ Phàn Dục Nam bị ngất là do anh gây ra đúng không? Còn nữa... Mộc Tử Thông nói là anh chủ động uống thuốc độc hả?”
Ánh mắt của Đường Kiều trở nên thâm sâu hơn: “Đúng vậy thì sao? Tôi chẳng qua là đang làm theo kế hoạch thôi, ai ngờ lại có hai tên ngốc gây phiền phức, tôi mà không làm vậy thì cứu được hai người ra à?"
Câu nói của anh khiến lòng tôi có một chút dậy sóng. “Thế còn mẹ của Phàn Dục Nam... “Cô muốn biết à?”
Anh ta nhướn nhẹ đôi mày ra vẻ bí hiểm để dụ tôi.
Tôi bĩu môi quay mặt đi chỗ khác: “Thích nói thì nói, không nói thì thôi!”
Thế nhưng tối nay xem ra anh đang có hứng thủ, thô bạo muốn xé cái váy của tôi, tôi sợ anh lại lưu lại dấu vết gì đó trên cơ thể, tôi lại sợ sẽ cầm sừng Đào Cần nên đã chống trả rất quyết liệt.
Dù sao thì Đào Cẩn đối với tôi tốt như vậy, nếu tôi vẫn còn dây dưa với Đường Kiêu không dứt thì anh sẽ rất buồn, bản thân tôi cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Đường Kiêu mặc dù là bệnh nhân nhưng dù sao vẫn là người đàn ông có sức mạnh, sự phản kháng của tôi không có tác dụng gì, cuối cùng khi anh xé cái áo ngực của tôi, không biết tại sao tôi lại khóc òa lên một tiếng.
Tiếng khóc này khiến Đường Kiêu đó giờ không bao giờ nương tay với tôi bỗng ngừng lại, cơ thể anh phát ra sự giận dữ tựa như những con ác quỷ trong địa ngục vậy. “Có phải cô ngủ với Đào Cẩn rồi không?”
Tôi đứng hình một giây nhưng ngay lập tức đã cười tự trào trong bụng, thì ra trong lòng anh, tôi là con phụ nữ lăng loàn như vậy.
Thấy tôi không giải thích gì, mặt anh càng khó coi hơn, đẩy tôi ra và lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh đuổi khách. “Cút!”