Chương 223
Đào Cần kéo tôi đi tìm vị trí của mình, vừa lúc đó thì Mộc Tử Thông đi đến, cà lơ phất phơ ngồi xuống bên cạnh. “Chà, em gái Nhã Hàm, bây giờ đến em cũng có bạn trai rồi, vậy mà trước đó anh còn nói nếu như đến năm ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn thì anh sẽ lấy em nữa, nào ngờ em lại thoát khỏi cuộc sống cô đơn nhanh hơn cả anh nữa, bây giờ chỉ còn mình anh đơn độc thôi, cô đơn chết mất."
Đào Cẩn dường như nghe thấy mùi gian tình ở đây nên đột nhiên hỏi tôi: “Hai người trước đây từng hẹn hò à?”
Câu hỏi này của anh quá bất ngờ làm tôi nhất thời chưa phản ứng kịp nên thấy có chút sợ hãi.
Đây quả là câu hỏi trí mạng đấy, nếu trả lời không tốt thì Đảo Cẩn lại ghen tuông, phải làm sao đây?
Vì vậy nên tôi phải đối đáp thật cẩn thận... “Tất nhiên rồi, hồi đó em gái Nhã Hàm thích tôi lắm đó, đòi sống đòi chết muốn sinh con với tôi, tôi dứt mãi mà không được đấy, ôi mãi không từ chối được nên chỉ có thể tặng cho em ấy một món quà nhỏ thôi."
Mộc Tử Thông cố ý nói bỏ lửng khiến tôi thấy sợ hãi nhưng đồng thời thì cũng mang một chút sự hiếu kỳ mà quay qua hỏi anh ta một cách ngu ngốc: “Anh tặng quà cho tôi lúc nào vậy?"
Hằn ta nhếch môi cười một cách tùy tiện và nói: “Em quên rồi sao? Lúc ở cửa nhà vệ sinh chẳng phải anh đã tặng cho em một cái bao cao su Durex sao.”
Tôi bỗng chốc thấy tối tăm mặt mày, nghĩ lại thì đấy là lần đầu tôi và hắn ta gặp mặt, tôi vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ muốn cắn chết hắn ta thôi. “Mộc Tử Thông, anh đừng ăn nói tùy tiện đổ vấy tôi, rõ ràng lần đó là anh muốn chọc ghẹo tôi mà bây giờ lại nói như kiểu tình tứ lắm, tôi là loại không biết xấu hổ như thế sao?”
Tôi thấy tôi đúng là không nên tiếp xúc với hắn nữa, bây giờ Đào Cần là bạn trai của tôi, nếu như Mộc Tử Thông mà dám phá hoại nó thì tôi sẽ liều chết với hắn ta.
Cũng may là hắn ta không đến mức quá đáng lắm, hắn cười tít mắt: “Anh đang nói đùa mà? Em làm gì mà nghiêm túc vậy hả “Anh Tử Thông, anh Hai em bảo anh lên làm MC đấy...
Chúng tôi đang tranh cãi với nhau kịch liệt thì Đường Hân Nhiên đi đến và nhắc nhở Mộc Tử Thông, xong thì hai người họ cùng quay lưng rời khỏi.
Đường Hân Nhiên đi được nửa đường thì quay đầu qua nhìn tôi với ánh mắt khá kỳ lạ, điều này khiến tôi thấy không thoải mái lắm.
Rốt cuộc cô ấy có ý gì đây? Lẽ nào tôi đã làm chuyện gì đó có lỗi với cô ấy sao? Thế nhưng nghĩ lại thì đó giờ mối quan hệ của tôi và cô ấy cũng không tốt lắm nên cũng không có gì quá kỳ lạ cả.
Mấy phút sau thì Mộc Tử Thông nhảy lên trên sân khấu và mở lời với câu: “Kính chào các vị quan khách, mọi người hãy giữ yên lặng nhé..", và rồi hôn lễ bắt đầu ngay sau đó.
Nói thật thì chắc chắn là tôi bị thiểu năng rồi nên mới đồng ý với Phàn Dục Nam tham gia hôn lễ của bọn họ.
Cô dâu và chú rể đang đứng trên sân khấu bây giờ đều là trai xinh gái đẹp, quả là vẻ đẹp gây chói cả mắt đấy, bọn họ giống như là hai cây kim sắc bén đang từng cái từng cái đâm vào trong tim tôi vậy.
Đào Cẩn ngồi bên cạnh xem mà cảm khái, anh nằm lấy cái bàn tay đang lạnh công của tôi dưới gầm bàn rồi ghé sát mặt qua nói nhỏ vào tai tôi bằng cái giọng thì thầm nũng niu. “Nhã Hàm, anh rất muốn nhìn xem em mặc áo cưới ra sao đấy..."
Nghe anh nói như thế thì lòng tôi đang cảm thấy có lỗi vô cùng, rõ ràng bây giờ bạn trai tôi là Đào Cẩn nhưng tôi thì vẫn đang vì chuyện Đường Kiêu kết hôn mà thấy không vui, nếu như để Đào Cần biết được thì hẳn anh phải thấy khó chịu lắm.
Không được không được, tôi không thể như thế được, nếu tôi đã quyết định bên cạnh anh ấy thì phải đối xử với anh thật tốt, làm sao mà có thể cứ nghĩ về người khác cơ chứ?
Cùng với tâm trạng phức tạp, tôi nắm lấy tay anh an ủi nói: “Rồi sẽ có ngày đó mà."
Tôi xem buổi lễ mà lòng cứ ở đâu đâu, điều duy nhất tôi chú ý đến là người bạn nhỏ Đường Minh Hiên, không ngờ thắng bé lại làm phù rể nhí, nó và một cô bé khác đi phía trước rắc những bông hoa rơi lất phất.
Hôm nay Minh Hiền mặc bộ đồ vest nhỏ màu đen, bên trong thì mặc cái áo sơ mi trắng và thắt cái nơ nhỏ màu đỏ, trông nó thật là đáng yêu làm sao.
Thằng bé nhỏ tuổi này không có khuôn mặt lạnh lùng như Đường Kiêu, nếu như Đường Kiêu là kiểu lạnh lùng tựa mặt trắng thì Minh Hiên chính là kiểu ấm áp như ánh nắng mặt trời với khuôn mặt hài hòa đáng yêu.
Thế nhưng tôi nghĩ Đường Kiêu cũng không hẳn là lạnh lùng, anh cũng có lúc rất ấm áp, chỉ là xem đối tượng là ai thôi.
Sự tồn tại của tôi trông khá là ngượng ngùng, anh đối với tôi lúc tốt lúc xấu khiến tôi đến tận bây giờ cũng không phân biệt được rốt cuộc khi nào là thật khi nào là giả nữa.
Trong mic vang lên giọng nói của Phàn Dục Nam với ba chữ “em đồng ý” đã hoàn toàn kéo tôi trở về với thực tại.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy MC Mộc Tử Thông đang đặt câu hỏi cho cô dâu chú rể, hắn ta lơ đãng liếc nhìn tôi một cái, trong ánh mắt đó ẩn chứa một chút giảo quyệt.
Tôi chau nhẹ đôi mày và đột nhiên nhớ đến cái “bộ phim cuối năm" mà hắn nói lúc nãy, tôi không biết bọn họ muốn làm gì đây, đã vậy còn nhất định phải bày ra ngay tại hôn lễ của Đường Kiêu nữa chứ, chẳng may nón giống như chuyện chơi khăm Châu Vũ Dao lần trước thì người mất mặt cũng chỉ là người của Đường gia thôi.
Lúc đó thì lợi bất cập hại đấy.
Nghi thức hôn lễ xong xuôi thì buổi tiệc chính thức bắt đầu, tôi nhìn cả một bàn ăn toàn sơn hào hải vị mà không thấy chút ngon miệng nào, trong đầu tôi toàn là những chuyện linh tinh khiến tôi trở nên khá cầu gåt. “Em làm sao vậy? Đang nghĩ gì đấy?”
Đào Cẩn tốt bụng hỏi tôi nhưng tôi lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là em thấy họ rất là xứng đôi, ha ha... chúng ta cũng rất là xứng đôi.
Anh âu yếm gõ vào mũi tôi: “Điều đó là tất nhiên rồi.”
Đường Kiêu bọn họ đang kính rượu ở bên kia, lúc này anh đang nói chuyện với mẹ vợ, hai người họ vừa cầm ly rượu vừa cười nói, cuối cùng thì mẹ của Phàn Dục Nam tiếp nhận lời mời của Đường Kiêu mà uống trọn hết cả ly rượu vào bụng.
Tôi thấy người phụ nữ này tửu lượng quả là rất tốt, không giống như tôi mới có một chút là đã say, tửu lượng rất kém. “Em gái Nhã Hàm đang nhìn cái gì vậy?”
Đôi mắt tôi phản chiếu khuôn mặt bị phóng đại của Mộc Tử Thông, tôi nhìn kỹ lại, hắn ta đang cười rất gian xảo. “Anh làm gì mà cười gian như vậy hả? Nhìn y như tên lưu manh vậy, bộ anh mới lượm được tiền à?”
Hắn ta cười “hí hí” và nhẹ nhàng lắc ly rượu trên tay một cái rồi tiến đến gần, hắn dùng cái giọng nói chỉ có hai người chúng tôi có thể nghe thấy mà thì thầm vào tai: “Phim hay sắp bắt đầu rồi đó, em chuẩn bị xong chưa?”
Tôi ngơ ngác: “Cái gì?”
Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên bên kia đã láo nháo xôn xao cả lên.
Tôi hết hồn, quay qua quay lại tìm nơi phát ra âm thanh thì thấy Đường Kiêu đang thờ ơ đứng bên cạnh cái bàn, còn Phàn Dục Nam thì sợ hãi quỳ dưới đất ôm mẹ cô ta.
Làm sao thế này, tại sao mẹ Phàn Dục Nam lại vô duyên vô cớ bị ngất thế?
Mọi người xung quanh đang rất hoảng loạn, có người thì bảo hãy báo cảnh sát, có người thì bảo gọi cấp cứu khiến cho cả hội trường loạn hết cả lên, buổi hôn lễ đột nhiên vì chuyện này mà trở nên hỗn loạn.
Tôi nhanh chóng quay đầu lại thì thấy trên khuôn mặt Mộc Tử Thông đang nở nụ cười rất là gian xảo. “Chà, em gái Nhã Hàm, anh Đường Kiêu của em đang chuẩn bị chơi lớn rồi đây...