Chương 213: Không phải cố ý
Anh ấy biết sao?
Nghe thấy giọng nói trầm trầm của anh mà tôi nổi hết cả gai óc lên. “Cái đó... không phải là tôi cố ý che giấu đầu, lúc đó tôi muốn nói cho anh biết nhưng cô ấy cứ năn nỉ tôi, cầu xin tôi đừng nói cho anh biết, tôi nhất thời mềm lòng nên...” “Nó bảo cô giấu thì cô giấu à? Sao cô lại nghe lời vậy? Thế sao lời tôi nói cô chưa bao giờ nghe vậy hả?"
Khẩu khí của anh ấy như đang dồn ép tôi vậy, khiến tôi nhất thời nói không nên lời, tôi im lặng nửa ngày vẫn không nói được lời nào cả. “Cái đó... anh đừng giận mà...”.
ngôn tình hoàn
Tôi thấy không khí có chút nghiêm trọng nên chỉ biết hối lỗi nhìn anh, thế nhưng anh lạnh lùng nhìn lướt tôi một cái: “Cô dù sao cũng là người trưởng thành rồi, có chuyện giấu được có chuyện không giấu được, chẳng lẽ cô không có chút khái niệm sao?” “. Nếu không phải Nam Nam phát hiện kịp thời, tôi mới cưỡng chế mang nó đi cai nghiện, nếu không thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào cô có biết không? Cô tưởng mạng người là chuyện đùa à?"
Nghe thấy giọng điệu rất nghiêm trọng của anh thì tâm trạng của tôi lại trầm đi.
Ha ha, lại là Nam Nam, tôi thật không hiểu bản thân mà, não úng nước rồi hay sao mà tối nay lại gọi anh ta đến, là chê anh ta tổn thương tôi chưa đủ nữa sao?
Tôi không nói gì cả, trong mắt anh thì làm sao tôi quan trọng hơn Nam Nam và em gái anh ấy cơ chứ?
Tôi cúi đầu xoắn mép áo, tưởng rằng anh ấy sẽ chịu không nổi sự im lặng của tôi mà rời đi, nào ngờ anh ta lại đi thẳng đến chỗ tôi và bắt đầu cởi áo ra. “Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ sớm thôi.”
Ngữ khí của anh vẫn cứ bình thản như thế, tôi nghe mà thấy sợ hãi trong lòng.
Ở trước mặt anh thì bây giờ tôi đối với những từ đại loại như lên giường ngủ có chút nhạy cảm, chính trong lúc tôi đang đấu tranh tư tưởng thì tôi thấy anh ta cởi áo khoác ra và cứ thế mang tấm lưng trần đi thẳng về phía phòng ngủ của mình. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Cũng may là anh ta quay về phòng ngủ của mình rồi.
Thế nhưng một lát sau thì anh lại quay lại, trên người mặc bộ đồ ngủ màu nâu đất, cái thân hình cao to của anh đứng cạnh tôi như một ngọn núi đồ sộ vậy.
Anh thấy tôi vẫn giữ nguyên cái tư thế đó ngồi bên giường nên anh đã bước đến và ẵm tôi lên, đưa vào trong cái chăn ấm áp, cả cơ thể anh đè lên người tôi.
Tôi không biết đang xảy ra chuyện gì nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng của sữa tắm trên người anh thì vô cùng lưu luyến mà chủ động quàng cổ anh.
Anh không phải là người đàn ông không có dục vọng nên rất nhanh chóng chúng tôi đã vào chủ đề chính.
Não tôi đang thấy trống rỗng theo từng nhịp từng nhịp của anh, bây giờ tôi đã có người bạn trai là Đào Cẩn nhưng tôi vẫn làm chuyện ấy với Đường Kiêu, người phụ nữ dâm tiện như tôi nếu ở thời xưa thì phải ngâm lồng heo rồi.
Thế nhưng trong lòng tôi vẫn có chút không cam tâm, tôi chỉ muốn có một đáp án, mặc kệ nó có phải là như ý nguyện của tôi không nhưng tôi vẫn muốn có một nguyên tắc rõ ràng.
Tôi lấy hết tất cả can đảm mà hỏi anh: “Đường Kiêu, anh có yêu tôi không?”
Anh ấy ngừng lại khoảng hai ba giây, có lẽ đối với người khác thì đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn thôi nhưng trong lòng tôi thì thấy nó dài đằng đẵng như hai ba năm vậy.
Cuối cùng thì anh mở miệng nói: "Không yêu
Trái tim của tôi rơi xuống theo lời của anh, nó rơi xuống cái hố sâu vạn trượng, tan nát vỡ vụn. “Được, tôi biết rồi.”
Tôi nhằm nhẹ mắt lại, cơ thể anh lại chuyển động lần nữa, sống mũi tôi vẫn cứ thoang thoảng mùi thơm nhưng bây giờ hương thơm đó trên người anh lại trở thành độc dược trí mạng của tôi. “Đường Kiêu, tôi đã có bạn trai rồi... Đây có lẽ là lần cuối cùng của chúng ta."
Tôi không biết mình đã dùng cảm xúc gì, khử khí ra sao khi nói câu này với anh nhưng tôi biết mình đã hết hy vọng thật rồi, sau này tôi sẽ không ôm ảo tưởng nào về anh nữa hết, tôi thấy mệt rồi. Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Anh ấy như thể đang đụng phải thứ gì dơ bẩn vậy, anh vứt tôi ra khiến tôi cả người cả chăn đều lăn cả xuống đất.
Tôi không bị ngã đau nhưng không hiểu sao cả cơ thể tôi đều đau đến như muốn tắc thở đến nơi vậy? “Lý Nhã Hàm, cô nói vậy là muốn chứng minh điều gì? Là muốn chứng minh sự trung trình của cô đối với tình yêu sao? Thế nhưng chẳng phải cô cũng đã làm với tôi sao?” “... Ngoài mặt thì đàng hoàng lắm nhưng trong lòng lại dâm tiện, loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi!”
Lời anh nói mang vẻ châm biếm vô cùng, giống như một lưỡi dao nhọn vậy, nó trực tiếp đâm vào trong tim can của tôi.
Tôi không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt anh, trong lòng có chút lành lạnh. “Mặc kệ anh muốn nói gì, nhà của anh tôi cũng sẽ không ở nữa, đơn từ chức tôi đã gửi vào mail của anh rồi, sau này chúng ta không có liên hệ gì nữa...”
Những lời phía sau tôi chưa kịp nói hết thì Đường Kiêu đã trần truồng ngảy xuống giường và một lần nữa đè lên người tôi, dù cách một lớp chăn nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy ngực mình như bị anh đè nát vậy. “Khụ khụ... Đường Kiêu...”
Anh đưa tay ra nắm lấy cằm tôi, mắt anh hơi nheo lại, nó phát ra mùi vị của sự nguy hiểm: “Tôi cảnh cáo cô Lý Nhã Hàm, cô đừng khiêu khích sức chịu đựng của tôi!”
Tôi nhìn anh rồi nuốt nuốt nước bọt.
Cho dù anh ta có lấy mẹ tôi ra để uy hiếp tôi thì sao, ngày mai tôi sẽ cùng Đào Cẩn đón bà qua đây, tới lúc đó thì còn sợ ai chứ?
Thế nhưng rất nhanh sau đó anh đã đứng dậy, khóe miệng tôi nở một nụ cười đẳng chát: “Đường Kiêu, sau này anh hãy đối xử tốt với Nam Nam đi, đừng lăng nhăng nữa, không phải ai cũng có thể bao dung anh được đâu... “Con mẹ nó im miệng cho tôi!”