Chương 207: Bọn họ sắp kết hôn rồi
Tôi chợt muốn hỏi anh, có phải anh cũng là một con sói đội lốt cừu giống Đường Kiêu không.
Nhưng một giây sau Đào Cẩn lại nói: “Tôi đã điều tra rồi, trước đó cô ta làm rất nhiều chuyện tổn thương cô, trước đây không lâu cô ta còn lái xe tông cô, lần này mặc dù cô không sao, nhưng dù sao tôi nghĩ mà vẫn thấy sợ... “Cho nên tôi tuyệt đối không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra nữa, tôi phải bảo đảm sự an toàn của cô, nếu như ngay cả điểm này cũng không làm được, vậy sao tôi làm người đàn ông của cô được?"
Anh cẩn thận tìm miếng thịt nạc trong thức ăn nhà ăn đưa tới, bỏ vào miệng nhai chậm rãi, động tác tao nhã, ánh mắt sáng rực khiến tôi hơi ngượng ngùng. “Anh nhìn gì vậy?” “Ừm, tôi đang nhìn mà cô lại đỏ mặt”
Dáng vẻ Đào Cẩn cười lên cũng thật đẹp, a, không đúng, trai đẹp làm chuyện gì cũng đẹp, dù anh có ngoáy mũi cũng là một vẻ đẹp tự nhiên sa đọa.
Nếu như đổi thành một người đàn ông không có ngoại hình, như vậy dù người đó làm chuyện gì cũng không thoát khỏi cái danh làm đỏm.
Tôi chỉ cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi sắp chín đến nơi, đành phải dùng tay làm bộ quạt gió, nói: “Ai mà để nhiệt độ điều hoà lên cao như vậy, tôi sắp nóng gần chết rồi."
Đào Cẩn đột nhiên tự dưng đưa tay chạm vào mặt tôi, sau đó cười nói: “Đúng là hơi nóng nhỉ...
Tôi cảm giác nhịp tim đập của mình đã đạt đến tốc độ một trăm hai mươi giây mỗi phút.
Thật mất mặt, thật xấu hổ.
Dường như Đào Cẩn không cảm thấy gì, anh còn vô cùng tự nhiên dùng đũa gắp miếng cơm trắng, nói nhỏ: “Sau này đừng ăn ở nhà ăn bệnh viện nữa, mấy ngày nay cô ở bệnh viện mà gầy đi trông thấy, như vậy đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi bảo thím Dư đưa cơm toi."
Tôi cảm thấy đề nghị này rất tốt, cơm ở nhà ăn của bệnh viện này thật sự chẳng ra sao cả, cho tôi ăn thanh đạm đến nỗi sắp thành chim rồi, một người khỏe mạnh như tôi còn khó nuốt nổi, đừng nói là những bệnh nhân này.
Cho nên tôi cứ mỉm cười ngồi bên cạnh, chấp nhận quyết định của anh.
Buổi tối thím Dư tới đón Shelly về nhà, cô nhóc nằng nặc không chịu trở về, cô bé muốn ngủ cùng chúng tôi, nhưng Đào Cần lấy lý do bệnh viện quá nhiều virus và vi khuẩn từ chối.
Tôi thấy cô bé khóc đến đau lòng, bèn bế cô bé bắt đầu khuyên nhủ, khuyên hồi lâu, cô bé mới lơ ngơ đồng ý trở về, chờ tiễn cô bé xong, tôi mới bắt đầu sửa soạn đồ rửa mặt, lau cho Đào Cẩn xong, tôi nằm trên ghế sofa bắt đầu ngủ.
Tôi cứ thế trải qua khoảng thời gian bình yên ở bệnh viện thêm vài ngày nữa, ngày nào tôi cũng bận xem phim, chăm sóc Đào Cẩn và chơi đùa với Shelly, cũng sống khá phong phú.
Có điều buổi đêm nằm trên giường trước khi ngủ, thể nào tôi cũng sẽ nghĩ đến dáng vẻ ngày đó Đường Kiêu và Phàn Dục Nam ôm hôn nhau trên tầng mười hai, còn có cảnh Đường Kiêu túm tay tôi bảo tôi xin lỗi Phàn Dục Nam trong nhà, tôi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi trong hình bóng lặp đi lặp lại của bọn họ.
Lúc ngủ tôi luôn mơ tới cảnh trong Đại Thoại Tây Du, trong mơ Chí Tôn Bảo biến thành Đường Kiêu, anh không có áng mây bảy màu, cũng không mặc bộ giáp vàng, dáng vẻ anh vẫn lạnh lùng như vậy, đọc một đoạn lời thoại tầm thường. “Yêu một người cần có lý do sao?" "Không cần sao?” “Cần sao?”
Đến khi tỉnh, tôi nghĩ lại giấc mơ quái dị đó, cuối cùng đưa ra một quyết định to lớn.
Sau này nên ít xem phim thôi, tẩu hỏa nhập ma mất rồi...
Cơ thể Đào Cẩn hồi phục rất nhanh, nhưng vết thương ở chân chưa khỏi, đi đường cũng phải dựa vào gậy và xe lăn, có đôi khi anh muốn ra ngoài giải sầu một chút, cũng phải dựa vào tôi đẩy anh đi mới được, từ từ làm huấn luyện phục hồi, mặc dù hiệu quả không quá rõ ràng, nhưng dù sao cũng tốt hơn nằm trên giường.
Mấy ngày lại trôi qua, chiều hôm nào đó, tôi đẩy Đào Cẩn ra ngoài tản bộ trở về, vừa mới đi đến phòng bệnh đã ngửi thấy mùi nước hoa của vị khách bất thiện, ngước mắt nhìn, Phàn Dục Nam đang khoác tay Đường Kiêu ngồi bên cạnh giường bệnh.
Chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm thấy xứng đôi.
Tôi sợ mình sẽ thất thổ, bèn vờ quay lưng tìm đồ, ngược lại Phàn Dục Nam nhìn thấy chúng tôi đi đến, vô cùng nhiệt tình gọi tên tôi. “Nhã Hàm!”
Cả người tôi nổi da gà theo tiếng gọi “Nhã Hàm” điệu chảy nước này, rốt cuộc người phụ nữ dọa chết người không đền mạng này có rắp tâm gì đây?
Hôm nay có vẻ Phàn Dục Nam rất vui, nhưng mà biểu cảm của Đường Kiêu lại không quá tự nhiên, chắc là không có chuyện gì tốt.
Tôi còn chưa đoán ra, Phàn Dục Nam đã thân thiết kéo tay tôi, mở miệng gọi “em Nhãn Hàm”, tôi nghe mà càng lúc càng chột dạ.
Thật đúng là, mấy ngày trước tôi và Đường Kiêu còn bị cô ta "bắt gian tại giường” nữa nha, quên nhanh vậy à?
Chẳng lẽ đây là chiến thuật của cô ta?
Bên này tôi đang chột dạ, vào lúc này cô ta lại đột nhiên lấy ra một tấm thiệp mời đỏ rực từ trong túi xách Dior của cô ta, tấm thiệp mời đó rất đẹp, mặt chính in hình của bọn họ, chói mắt như ngôi sao chụp poster vậy.
Tôi nghe thấy cô ta nói với vẻ mặt hạnh phúc: “Tôi và Đường Kiêu sắp kết hôn rồi, vậy bao giờ em Nhã Hàm và Chủ tịch Đào có kết quả vậy?”