Giọt Tình

Chương 160: Chap-206




Chương 206: Tìm đến cái chết

Tôi vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên sân thượng tầng mười hai có một bóng dáng yếu điệu màu xanh sẫm đứng yên đó.

Ngoại trừ Phàn Dục Nam ra thì còn có thể là ai?

Không phải chứ? Bà cô này làm thật à?

Tôi bị hành vi bột phát này của cô ta dọa cho suýt hồn phi phách tán, vội vàng gọi điện thoại cho Đường Kiêu, kết quả tên kia đang ở trong nhà, không quan tâm Phàn Dục Nam chút nào.

Tôi hét to vào điện thoại với anh: “Đường Kiêu, anh mau lên tầng mười hai đi, Phàn Dục Nam muốn nhảy lầu trên đó đấy!”

Anh giật mình kêu lên: “Cô nói đùa à? Cô ấy chạy đi tự sát sao?”

Tôi gấp đến nỗi giậm chân, nhìn bóng hình xinh đẹp đằng xa hình như đang nhìn quanh, chẳng lẽ đang tìm kiếm thời cơ nhảy lầu tốt nhất?

Lông tơ trên lưng tôi dựng đứng lên, vội vàng hét lên với Đường Kiêu: “Anh đừng do dự nữa, còn do dự cô ta sẽ nhảy xuống mất! Lát nữa anh đi lên hãy thuyết phục cô ta, nhưng tuyệt đối đừng chọc giận cô ta... Alo?”

Trong điện thoại đã không còn tiếng của Đường Kiêu nữa, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở thoáng truyền đến của anh, xem ra, anh đã đi lên tầng.

Tôi đứng trên bãi cỏ, nhìn thấy một đám người đang xôn xao ngẩng đầu nhìn, sau đó lại có một đống bảo vệ của ban quản lý chung cư cầm loa đi vào trong thang máy.

Tôi lại ngẩng đầu nhìn Phàn Dục Nam, cô ta vẫn đứng trên sân thượng, cơn gió thu thổi tới, gió lạnh chui vào trong cổ tôi, lạnh đến nỗi tôi run lập cập.

Lúc này sau lưng của cô ta đã có một người khác, nhìn ngoại hình của hai người vô cùng xứng đôi, tôi không cần nghĩ cũng biết là ai.

Cách độ cao mười hai tầng, tôi không nghe được bọn họ nói gì, chỉ có thể nhìn thấy miệng của hai người họ mấp máy, có điều nhìn biểu cảm của Phàn Dục Nam giãn ra rất nhiều, lại qua khoảng mười phút, Đường Kiêu đi lên trước ôm chầm lấy cô ta.

Sau đó là một nụ hôn nóng bỏng mà triền miên.

Thật buồn cười, ở khoảng cách xa như vậy, tôi còn nhìn thấy tay Phàn Dục Nam ôm chặt cổ Đường Kiêu, hai người như muốn mút cạn nước bọt của nhau.

Tôi không khỏi chợt nhớ tới một cảnh trong phim Đại Thoại Tây Du xem lúc trước, cuối cùng khi Tử Hà Tiên Tử và Chí Tôn Bảo hôn nhau trên tường thành, bọn họ nói với Tôn Ngộ Không cô đơn quan sát bên dưới: “ÀI, tên kia như một con chó vậy.

Tôi không có sự thoải mái lúc rời đi của Tôn Ngộ Không, cũng không có dũng khí quay đầu nhìn lại, trong đầu tôi luôn quanh quẩn lời tôi nói với Đường Kiêu lúc anh uống say, tôi nói tôi là Tử Hà, anh là Chí Tôn Bảo, mặc dù nhìn chúng tôi không hợp lắm, nhưng lại là người phù hợp nhất với đối phương.

Mặc dù lúc ấy tôi nói vậy chỉ để lừa phỉnh anh, nhưng chỉ có bây giờ tôi mới biết được, thời điểm đó chỉ sợ tôi đã có sự rung động không nên có rồi.

Tôi ghét cái cảm giác như gần như xa này, thật sự rất ghét.

Tôi hốt hoảng chạy trốn tới bệnh viện, vừa đẩy cửa ra, đã thấy khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Shelly, sạch sẽ thuần khiết đến nỗi khiến tôi ngây ra một thoáng. “Nhã Hàm Aunty!”

Trên đầu cô bé đội mũ nhung, mặc bộ đồ nhung Hello Kitty màu hồng, nhìn dễ thương y như nhóc Maruko.

Tôi bế cô bé lên, hôn khuôn mặt của cô bé: “Shelly có nhớ cô không?”

Shelly cũng hôn lên mặt tôi, ngọt ngào nói: "Đương nhiên là nhớ ạ, cháu nằm mơ cũng nhớ Aunt nha, Aunt có nhớ cháu không ạ?” “Cô cũng vậy, cô nằm mơ cũng nhớ cháu nha...

Đang nói chuyện với Shelly, giọng nói ôn hòa của Đào Cẩn vang lên: “Sau này Shelly không cần gọi là Nhã Hàm Aunty nữa, phải đổi sang gọi mẹ nhé.

Đầu tôi như bị bổ mạnh một phát, nghiêng đầu hỏi anh: “hả? Tôi... Anh làm thật à?” “Ừm... Để Shelly làm quen sớm đi, coi như diễn tập sớm”

Khụ khụ... Loại chuyện này cũng có thể diễn tập sớm à? Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!

Tôi không để ý anh ấy nữa, ôm Shelly chơi đùa một bên, bên kia Đào Cẩn đột nhiên hỏi tôi: “Buổi trưa tôi gọi điện cho cô sao cô không nghe?"

Tôi không chút suy nghĩ ngẩng đầu nói: “Điện thoại di động của tôi bị Đường Kiêu cướp...

Tôi kịp thời phanh gấp lại, dù sao buổi trưa tôi còn “đánh nhau một trận với Đường Kiêu trong nhà anh, nếu Đào Cần biết, có lẽ sẽ lê chiếc chân bị thương chạy đi liều mạng với anh mất.

Dù sao Đào Cẩn cũng là thương nhân, sao lại không nghe ra chuyện ẩn trong lời này, tiếp tục truy hỏi: “Chẳng phải Đường Kiêu và cô Phàn dọn đến nhà ba mẹ của anh ta rồi sao, tại sao lại trở về?"

Ầy, trí nhớ thật tốt.

Tôi chỉ có thể nói dối với anh ấy: “A, hình như hai người bọn họ vẫn chưa chuyển xong đồ đạc, cho nên lúc tôi trở về vừa khéo gặp hai người họ ở nhà, sau đó nói chuyện đôi câu. Khi anh gọi điện thoại cho tôi, Đường Kiêu ở bên cạnh, anh cũng biết con người anh ta đấy, hay lên cơn thần kinh, sau đó điện thoại di động của tôi bị cướp...

Đào Cẩn cũng biết một chút về Đường Kiêu, cho nên anh không tỏ ra nghi ngờ câu nói này của tôi, chuyển sự chú ý lên tài liệu của anh.

Tôi ăn cơm tối ở bệnh viện, khi tôi đi mua cơm nhìn thấy một đống người đứng ở cửa phòng bệnh Dương Hân. Tôi tò mò thò đầu ra xem, thấy mấy cảnh sát đang còng tay Dương Hân, sau đó phủ khăn trùm đầu cho cô ta.

Dương Hân mấy ngày trước còn không ai bì nổi cứ thế củi đầu ỉu xìu, ủ rũ bị kéo ra khỏi bệnh viện.

Tôi biết sớm muộn gì cô ta cũng sẽ có một ngày này, trách cô ta tự mình tìm đường chết nên mới đi đến bước đường ngày hôm nay.

Mặc dù nói vậy, song trong lòng tôi không vui như thế.

Lúc ăn cơm tôi kể việc này cho Đào Cẩn, anh chỉ lạnh nhạt “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Tôi tìm người làm đó.

Lưng tôi lập tức cứng đờ.

Đậu má, thì ra đây cũng là một nhân vật hung ác giống Đường Kiêu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.