Chương 203: Xin lỗi cô ta
Anh nói: “Lý Nhã Hàm, tôi muốn cô xin lỗi Nam Nam."
Tôi hoài nghi mình nghe nhầm.
Tôi không biết rốt cuộc Phàn Dục Nam chuốc thuốc mê gì cho anh, anh nói như vậy là cho rằng tôi làm đổ canh.
Tôi cứ tưởng anh sẽ bênh tôi, không ngờ...
Nhìn qua sườn mặt lạnh lùng của anh, tôi cười khẩy: “Tôi không sai, tại sao phải xin lỗi cô ta?”
Anh chỉ lạnh lùng lặp lại câu vừa rồi: “Xin lỗi cô ấy đi, tôi không muốn lặp lại lần hai.
Vừa thấy dáng vẻ này của anh, lửa giận trong lòng tôi bốc lên.
Tôi bỗng nhiên hất tay anh ra: “Tôi chẳng làm gì cả, dựa vào đâu mà phải xin lỗi cô ta?”
Ánh mắt Đường Kiêu hơi phức tạp, trong ánh mắt anh mang vẻ đau lòng, bị tôi bắt được, nhưng tôi tỉnh lại rất nhanh, vô cùng tỉnh táo nói với anh. “Tôi không rảnh tổn thời gian với hai người ở đây, anh muốn nghĩ về tôi như thế nào thì nghĩ, Đường Kiêu, dừng ở đây đi!”
Tôi tông cửa xông ra, thoáng nghe thấy Đường Kiêu gọi tên tôi sau lưng, tôi không hề để ý tới, chạy ra ngoài trước khi nước mắt tràn mi.
Chạy một mạch ra khỏi nhà, trong đầu tôi rất rối, như một mớ bòng bong vậy.
Tôi ghét hai người họ, nhất là loại phụ nữ như Phàn Dục Nam, thế nhưng có thể làm gì đây? Đường Kiêu như bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú, cô ta nói gì cũng đúng, vậy tôi thì sao?
Đúng vậy, đó là vợ chưa cưới của anh, làm gì cũng đúng, còn tôi chỉ là người ngoài, có tư cách gì bàn điều kiện với anh?
Trong lòng đau khổ quằn quại, Đường Kiêu và Phàn Dục Nam như hai con dao nhọn, hai người bọn họ thi nhau đâm dao vào người tôi, khiến tôi thương tích đầy mình.
Tôi bất giác chạy tới bệnh viện, tôi vừa lau nước mắt vừa đi về phía trước, đi tới phòng bệnh Đào Cẩn.
Tôi đẩy cửa ra, mắt đỏ ngầu, anh ấy nằm trên giường bệnh, đang nhàm chán nhìn chằm chằm trần nhà, vừa thấy tôi đi đến, ánh mắt lập tức đặt trên người tôi, trên mặt đầy mừng rỡ.
Nhưng khi anh ấy nhìn thấy mắt tôi đỏ như thỏ, không khỏi nhăn mày. “Sao vậy? Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô kìa, lúc về nhà nấu cơm trưa cho tôi gặp phải chuyện gì sao?"
Tôi lắc đầu: “Không có đâu, chỉ là tôi đột nhiên gặp chút chuyện không tốt thôi, anh yên tâm đi, tôi sẽ xử lý
Đào Cẩn lo lắng nhìn tôi, tôi cho anh ấy nụ cười hề hề, nét mặt của anh không hề yên tâm. “Nhã Hàm, có phải bởi vì tôi nên Đường Kiêu làm phiền cô không?”
Tôi không nói gì, trong đầu toàn là cảnh vừa rồi ở nhà, Đường Kiêu cầm tay tôi bảo tôi xin lỗi Phàn Dục Nam, khi đó tôi bất lực cỡ nào, như chú hề nhảy nhót trong mắt bọn họ, làm gì cũng như đang gây hài.
Tôi không muốn nhắc đến những chuyện đau lòng này trước mặt Đào Cẩn, chỉ trả lời không sao, không liên quan đến Đường Kiêu. Đào Cẩn là người thông minh, về sau không hỏi nữa, nằm trên giường bắt đầu xử lý việc của công ty.
Mấy ngày sau tôi không hề quay về nhà của Đường Kiêu, bởi vì sợ sau khi mở cửa sẽ gặp phải Phàn Dục Nam lần nữa, sợ cô ta lại dùng thủ đoạn gì khiến tôi khó lòng phòng bị, cho nên tôi ở luôn bệnh viện làm người chăm sóc full time.
Đào Cẩn bị gãy xương đùi phải, không thể tự làm rất nhiều chuyện, đành phải để tôi làm thay. Khi yên tĩnh anh ngồi đó xem máy tính, thi thoảng có người của công ty đến tìm anh ký tên, tôi cũng tự động tránh đi.
Trong thời gian này, Đường Kiêu không đi tìm tôi.
Mãi đến khi có một ngày tôi về nhà lấy quần áo thay giặt, đột nhiên thấy một tấm ảnh cưới cực to trong căn nhà có vẻ như đã mấy ngày không có ai ở.
Tấm ảnh cưới đó rất lớn, gần như chiếm cả nửa bức tường, trên đó vẻ mặt Phàn Dục Nam hạnh phúc tựa vào trong ngực Đường Kiêu, Đường Kiêu nhắm mắt, đường nét khuôn mặt đẹp đã khiến anh thoạt nhìn như vị thần rơi xuống nhân gian.
Bức hình đẹp đến nỗi tim như ngừng đập, nhưng với tôi mà nói, nó lại như thư thông báo tử vong, tôi và Đường Kiêu vô vọng thật rôi.
Anh như ngôi sao sáng trong bầu trời đêm, cao xa vời vợi, cướp ánh nhìn của người ta, là sự tồn tại mà tôi nhón chân lên cũng không thể chạm đến được.
Tôi bối rối thu dọn xong quần áo của mình, tôi như con chuột bị người phát hiện, vội vàng xuống dưới, thang máy vừa mở ra, phát hiện vẻ mặt Đường Kiêu sầm sì đứng bên trong.
Nhìn thấy tôi, anh cũng rất bất ngờ, tôi vô thức muốn chạy, lại bị anh túm lấy cổ tay, hơi dùng sức, cả người và vali của tôi suýt nữa sà vào trong ngực anh. “Lòng dạ có thật độc ác, chơi bời lêu lổng ở bên ngoài mấy ngày nay không chịu về nhà!”
Vẻ mặt Đường Kiêu âm u, bàn tay như cái kìm, túm chặt lấy tôi, cổ tay tôi bị anh nắm đau. “Đường Kiêu, anh buông tôi ra! Anh sắp kết hỗn rồi còn không tha cho tôi sao?” “Kết hôn? Tôi kết hôn thì cô có thể quang minh chính đại ở bên Đào Cần đúng không?”
Câu hỏi của anh khiến tôi á khẩu không trả lời được, đành phải mặc cho anh kéo tôi về phía trước, anh mở cửa lần nữa, nhốt tôi vào.
Tôi nhìn chằm chằm anh đang tháo cà vạt, bực bội nói: “Đường Kiêu, chúng ta sắp không còn liên quan gì rồi, có cần phải làm như vậy không?”
Đường Kiêu cởi áo khoác của mình ra, ném xuống đất: “Không liên quan? Tôi còn chưa cho phép cô rời đi, cô dựa vào đâu mà nói tôi không liên quan?”