Chương 202: Tranh giành
Sắc mặt Phàn Dục Nam tối sầm, lập tức cười với tôi nói: “Cô ngây thơ vậy? Một nồi canh mà cô cũng phải tranh với tôi à?” “Tranh? Tôi nghĩ cô nhầm thì phải! Nồi canh gà này vốn là của tôi, cô có tư cách gì giành với tôi!”
Tôi thề tôi không muốn cãi nhau với cô ta vì một nồi canh, nhưng cũng không có nghĩa là người ta cưỡi lên đầu tôi, tôi còn phải cười nói cảm ơn. Có điều dù sao cô ta cũng là người trong lòng Đường Kiêu, cãi nhau khó coi quá cũng không hay.
Cho nên tôi bèn bước vào phòng bếp, bắt đầu cho thêm gia vị vào canh, lúc canh gần được, Phàn Dục Nam đi đến đứng trong phòng bếp, như người mẫu đồ làm bếp, đến máy hút mùi sau lưng cô ta cũng phát sáng.
Tôi không để ý tới cô ta, tiếp tục nấu canh của tôi, nhưng một giây sau, cô ta lại vung tay đến, gạt thìa canh trong tay tôi rơi xuống đất, thìa sứ vỡ thành mấy mảnh, “Cô có bị bệnh không...
Tôi không vui ngẩng đầu, cô ta lại trực tiếp đẩy tôi ra, như nổi cơn điên gạt cả nồi canh xuống đất.
Canh trong nồi và mảnh sứ vỡ vắng khắp sàn nhà.
Canh gà tôi vất vả nấu cho Đào Cẩn không còn nữa.
Bởi vì vừa rồi đứng quá gần, canh nóng bắn lên tay tôi, khiến tay tôi đỏ bừng. Tôi khoanh tay, cau mày nhìn cô ta nổi điên. “Thứ tôi không có được, thà phá đi cũng không cho người khác!”
Phàn Dục Nam cười quái dị với tôi như những kẻ biến thái trong phim, nụ cười đó khiến tôi rợn tóc gáy. “Đồ điền này!”
Tôi mắng cô ta một câu, một giây sau, cô ta lại xông lên nắm cằm tôi, bởi vì cô ta đi giày cao gót, cả người cao một mét tám mấy, cao hơn tôi đi giày đế bằng không ít, khiến tôi không thể không ngước nhìn cô ta. “Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, không có việc gì thì đừng dây vào Đường Kiêu, anh ấy là của tôi!”
Cằm tôi bị cô ta bóp đau, thật không rõ tại sao một cô gái nhìn yếu ớt lại có sức lớn đến vậy! "Ha ha..."
Dưới tình huống bị cô ta nắm cằm, tôi không ngờ tôi lại cười ra tiếng, khiến cô ta không khỏi không tăng thêm sức trong tay.
Tôi nhíu mày lại, đưa tay gạt tay phải đang khống chế tôi của cô ta. “Phàn Dục Nam, ngày nào cô cũng phải giả vờ rộng lượng lại chu đáo, chắc mệt lắm đúng không?”
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ không vui, biểu cảm rất xấu xí.
Tôi không để ý tới cô ta, nói tiếp: “Tôi cho cô biết, muốn bắt lấy người đàn ông của cô thì nhất định phải chân thực một chút, nếu không một ngày nào đó mặt nạ của cô sẽ bị người ta giật xuống đấy, cô cũng đừng khóc nhà...
Cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao ngay từ đầu tôi đã không thích cô ta rồi, thì ra giác quan thứ sáu của phụ nữ là thứ rất chuẩn, đối mặt với kẻ giả tạo, trực giác của tôi luôn đúng.
Phàn Dục Nam nhìn tôi như giễu cợt: “Bây giờ chưa đến lượt cô dạy tôi, tôi cho cô biết, trò chơi vừa mới bắt đầu, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng đặc sắc đấy...
Câu nói lạnh như băng này của cô ta khiến tôi nghe mà lông tơ trên lưng dựng đứng, mặc dù trong lòng hơi sợ hãi, nhưng tôi không hề biểu hiện ra ngoài chút nào, ngược lại vẫn cười nhạt với cô ta.
Sắc mặt Phàn Dục Nam biến đổi, có lẽ còn muốn đánh tôi, bên này còn chưa ra tay, bên kia tiếng mở cửa đã vang lên.
Gần như cùng lúc đó, cô ta “òa” một tiếng khóc lên, tôi còn chưa rõ tình hình, nước mắt của cô ta đã rơi xuống như trân châu, toàn bộ quá trình chưa đến mười giây, tôi nhìn mà trợn mắt há miệng. “Hu hu... A Kiêu anh trở về rồi à?”
Cô ta xông ra khỏi phòng bếp đầu tiên tìm Đường Kiêu, tôi đứng sững tại chỗ, cả phòng tràn ngập làn khói canh gà bốc lên, mùi hương thơm một cách lạ kỳ. “Sao vậy? Sao anh vừa về em đã khóc thành như này?”
Ở ngoài cửa Đường Kiêu nhẹ giọng an ủi Phàn Dục Nam thút thít, tôi đứng ngày ra trong phòng, nghe thấy cô ta nói bên ngoài: “Lúc đầu canh đã nấu xong rồi, nhưng... Ài, em không nói được nữa.”
Anh khó hiểu: “Rốt cuộc là sao vậy, sao lại không nói nữa.” “Cô ta... cô ta đập nồi canh em vất vả nấu, văng đầy đất... em đã nói để cho anh thử tay nghề của em rồi, thế nhưng... Hu hu, A Kiêu... em xin lỗi.”
Phàn Dục Nam dùng câu thành ngữ “thay xà đổi cột” này quá tốt, bây giờ tất cả công lao đều là của cô ta, tất cả sai lầm thành của tôi, ha ha, xem ra tôi thật sự không so với cô ta được rồi.
Đường Kiêu đi đến cửa phòng bếp, nhìn qua đống bừa bộn và tôi đứng ngày ra ở một bên, nhíu mày, ánh mắt đó như nhìn thấy thứ gì không nên nhìn thấy.
Trong lòng tôi run lên, cũng đúng, vào thời điểm này, tôi nên xuất hiện trong bệnh viện, sao lại xuất hiện ở nhà Đường Kiêu được chứ?
Anh kéo tôi từ đống bừa bộn trong phòng bếp ra ngoài, lo lắng hỏi tôi: “Cô có bị thương không?”
Tôi muốn nói tôi bị thương, không chỉ là cánh tay, mà còn tổn thương trong lòng.
Tôi cứ tưởng tôi che giấu tâm trạng này rất tốt, nhưng không ngờ một tiếp xúc nhỏ giữa anh và Phàn Dục Nam cũng có thể đánh tôi tè ra quần, khiến tôi lê cơ thể đầy vết thương chậm rãi rời đi.
Thế là tôi lạnh nhạt nói câu “Không có việc gì”, một giây sau, tôi định đi ra ngoài.
Đột nhiên, tay tôi bị giật mạnh, Đường Kiêu nói một câu khiến cơ thể tôi không khỏi cứng đờ.