Chương 200: Dương Hân đáng chết
Đáng chết, lại là Dương Hân.
Bảo sao tôi thấy chiếc xe con đó nhìn quen vậy, thì ra là chiếc Lamborghini Hà Phong để lại cho cô ta, cô ta lại dùng để tông vào tôi!
Bởi vì cô ta, Đào Cẩn mới bị thương nặng như vậy, mà cô ta rõ ràng phạm pháp, bây giờ lại có chết cũng không chịu thừa nhận, thật sự khiến người ta nổi giận!
Tôi không chút suy nghĩ giận dữ đạp cửa ra, Dương Hân đang quần nhau với cảnh sát, bị tiếng động bất thình lình của tôi khiến cho giật nảy mình, sau khi cô ta nhìn thấy tôi, rõ ràng tỏ vẻ kinh ngạc. “Lý Nhã Hàm, cô bị tông nặng như vậy mà vẫn có thể đứng yên ở đây à?”
Thấy chính mình nói lỡ miệng, Dương Hận lập tức che kín miệng mình.
Tôi cười khẩy: “Dương Hân, cô không ngờ được đúng không? Tôi không dễ chết vậy đầu, cô năm lần bảy lượt muốn hại tôi, rốt cuộc cô có ý đồ gì?”
Cảnh sát nghe câu này xong, biết có hi vọng, bèn hỏi tôi đầu đuôi mọi chuyện.
Thế là tôi nói quan hệ của cô ta và tôi cho cảnh sát, tiện thể nói chuyện lần trước cô ta tổng tôi bên bờ sông, đảm cảnh sát lấy lời khai của tôi xong, bắt đầu tra hỏi cô ta.
Nhưng Dương Hân từ chối phối hợp, nói rằng tôi nói xấu cô ta, khiến tôi hận đến nghiến rằng, thật sự chỉ muốn tát cô ta chết luôn trên giường bệnh!
Nếu không phải vì cô ta, sao bây giờ chúng tôi lại ở đây?
Cuối cùng cảnh sát hết cách với cô ta, đành phải đi, nói là trở về điều tra thêm một bước.
Sau khi tiễn cảnh sát, tôi cảm thấy phía sau có một ánh mắt sắc bén nhìn tôi, tôi quay đầu, ánh mắt của Dương Hân như muốn giết người, oán hận nhìn tôi. “Cứ tưởng lần này có thể đâm chết được cô, không ngờ mạng cô rẻ rách như vậy mà vẫn có thể sống không bị làm sao!
Tôi nhìn cô ta chăm chú, hồi lâu sau mới trả lời: “Nhờ hồng phúc của cô, lần trước không đâm chết tôi bên bờ sông, lần này lại không đâm chết tôi, cô thật yêu tôi quá đấy, Dương Hân. “Bớt nói chuyện xỉa xói ở đây với tôi đi, tôi cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ giết chết cô... Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cô luôn chèn ép tôi?” “Bắt đầu từ hồi đại học, thứ gì cô cũng cướp của tôi, bây giờ tôi sống tốt hơn cô, cô liền ghen ghét, phá hủy tiền đồ và công việc của tôi thì thôi, còn hại tôi táng gia bại sản... Ha ha, Lý Nhã Hàm, cô có bản lĩnh đấy!”
Tôi biết cô ta còn đang canh cánh trong lòng chuyện bị ép rời khỏi giới giải trí, mà những “hình ảnh ướt át” trên tin tức chắc cũng khiến cô ta ăn đủ trái đẳng. Bây giờ cô ta không tiền không thế, chỉ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, cuộc sống còn thảm hơn trước kia nhiều.
Nhưng tất cả là do cô ta tự chuốc lấy, nếu như cô ta không động đến tôi, xe của Đường Kiêu cũng sẽ không bị cô ta tông hỏng, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra nữa.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ta: “Dương Hân, đến giờ cô vẫn còn không rõ, tất cả đều do cô gieo gió gặt bão à, mà ngay từ đầu tôi đã coi cô là bạn bè, cô thì sao? Cô đối xử với tôi như nào?” “Bây giờ mới biết cảm giác cuộc đời rơi vào vực thẳm không dễ chịu đúng không? Lúc trước khi cô phản bội tôi sao lại không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay vậy?”
Bệnh của cô ta đã đến giai đoạn cuối, không có thuốc nào cứu được nữa, cho nên lúc đối mặt với sự chất vấn của tôi, cô ta không hề cảm thấy bản thân có lỗi. “Cuộc đời tôi rơi vào thung lũng? Vậy cô thì sao? Bây giờ cô sống tốt hơn tôi à? Đường Kiêu chỉ muốn chơi đùa cô mà thôi, cô cho rằng cô và anh ta thật sự có thể đến với nhau sao? Ngu xuẩn, sao không nhìn lại mình đi!”
Sao tôi lại không rõ quan hệ giữa tôi và Đường Kiêu chứ? Nhưng khi cô ta nói câu này, tim tôi vẫn không khỏi nhói một cái. “Cô quan tâm chuyện của tôi như vậy làm gì? Cô nên lo chuyện của cô đi, nhân thời gian rảnh rỗi mấy ngày nay, cô hãy suy nghĩ xem tội cố ý giết người bị phạt tù bao nhiêu năm đi!”
Tôi thật sự muốn xé toạc vết thương vừa khâu xong của cô ta, để cô ta cảm nhận mùi vị đau đến không muốn sống, nhưng tôi nhịn được. Bây giờ cô ta không còn gì cả ngoại trừ cả người đầy thương tích, tôi cần gì phải đi xát muối vào vết thương của người khác chứ?
Ra khỏi phòng bệnh, tôi nhìn thấy ở cửa còn có một nữ cảnh sát trông coi, lập tức đoán ra chắc bọn họ đã lấy được chứng cớ, có điều bây giờ Dương Hân là bệnh nhân, không thể trừng phạt cô ta, lại sợ cô ta chạy trốn, đành phải ở đây trông cô ta.
Chờ vết thương của cô ta đỡ hơn, mới có thể mang đến cục cảnh sát thẩm vấn.
Trở lại phòng bệnh của Đào Cẩn, thấy anh đang cổ để điện thoại di động của tôi lên mặt bàn bên cạnh. Tôi thấy vậy, lập tức bước nhanh về phía trước, cầm lấy điện thoại. “Bác sĩ nói vết thương của anh còn chưa lành đâu, không được cử động linh tinh, nếu không không tốt cho việc vết thương khép miệng lại đâu.”
Đào Cẩn quay mặt lại hỏi tôi: “Sao cô ra ngoài lâu vậy? Tôi gọi điện thoại rất nhanh, sau khi gọi xong phát hiện không thấy cô đầu, đáng tiếc chân tôi cũng bị thương, bây giờ cả người đau đớn, không thể tìm cô được.
Tôi vội nhét tay anh vào trong chăn: “Ai dám để anh đi tìm chứ, bản thân anh là bệnh nhân đấy, còn đòi đi tìm người khác, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, vậy mẹ kế anh tìm cho con gái phải làm sao bây giờ?”
Đào Cẩn toét miệng cười, khoe hàm răng trắng đẹp mắt, khiến người ta ấm lòng hơn cả ánh nắng mùa xuân. “Thật ra nếu cô không ngại, cô cũng có thể làm mẹ kế của Shelly, con bé rất sẵn lòng... “Khụ khụ...
Tôi suýt nữa bị sặc chết nước miếng của mình.