Chương 198: Ấy nảy
Không đợi tôi kịp phản ứng, cú va chạm mạnh đã truyền tới từ chiếc xe phía trước, tôi còn chưa hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, xe đã bay lên, theo tiếng xe hơi rơi xuống đất, cả người tôi chìm vào trong bóng tối.
Tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi tỉnh lại vẫn còn trên xe, xe ở trạng thái lật nghiêng, bên ngoài một đống người đang quan sát túm tụm lại, mảnh thủy tinh văng khắp người tôi.
Xem ra tôi mới hôn mê mấy phút thôi.
Có một người đè trước ngực tôi, tôi nhìn kĩ lại, Đào Cẩn đang che chở tôi kín kẽ, anh dùng cơ thể mình chặn một lần va chạm đột ngột thay tôi, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống từ trên đầu anh, nhỏ vào mặt tôi. “Đào Cẩn... Anh sao rồi? Có bị làm sao không?”
Tôi muốn đưa tay đỡ anh, nhưng tay chân bị anh đè chặt, vất vả vươn một tay, vừa sờ lên lưng anh, máu tươi đầm đìa.
Tôi sợ bạt vía, khàn đặc gọi tên Đào Cẩn, nhưng anh không có chút phản ứng nào, tôi lo đến nỗi nước mắt trào ra.
Làm sao bây giờ? Vì cứu tôi, anh bị thương nặng như vậy, mà bây giờ tôi bị đè, cả người không thể nhúc nhích, làm sao cứu anh được đây? “Cứu... Cứu với, mau cứu anh ấy đi, anh ấy sắp không chịu được nữa...
Tôi bất lực kêu cứu với người bên ngoài, nước mắt trên mặt đã khô cạn, có cơn gió lạnh thổi vào từ ô cửa sổ vỡ, chui thẳng vào trong xe, gió lạnh thổi lên mặt tôi như dao cứa. “Đào Cẩn, anh hãy kiên trì một chút, sắp có người tới cứu chúng ta rồi, anh nhất định đừng có chuyện gì... Shelly vẫn đang chờ ba nó về nhà đấy..
Tôi khóc vỗ lưng anh, hi vọng anh có thể tỉnh lại, không biết qua mấy phút, có người kéo anh ra ngoài, tôi cởi dây an toàn, cũng bị lỗi ra.
Trước khi chúng tôi được mang lên xe cứu thương, lúc này tôi mới phát hiện cách chúng tôi khoảng năm mươi mét có một chiếc xe con màu đỏ cũng lăn kềnh trên đất, xung quanh có một đống nhân viên cấp cứu đang cứu người trong xe.
Tôi cứ cảm thấy nhìn chiếc xe đó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ nổi rốt cuộc là của ai, không đợi tôi nhớ ra, nhân viên y tế đã đưa chúng tôi lên xe cứu thương.
Tôi biết bản thân tôi không bị thương nặng, bèn trực tiếp nhảy xuống từ trên xe, lên chiếc xe của Đào Cẩn, vừa thấy dáng vẻ anh máu me khắp người nằm trên giường, tim tôi như bị bóp nghẹt.
Đào Cẩn bị thương rất nặng, liên tục chảy máu, nhuộm đỏ chiếc ga trắng dưới người, có y tá đang kiểm tra các chỉ số cho anh, sau đó bắt đầu dùng băng cầm máu quấn những chỗ đang không ngừng chảy máu cho anh, máu trên giường như hoa đỗ quyên nở rộ vào xuân, từng đóa nở bung.
Tôi che miệng, từng giọt nước mắt rơi xuống, không để ý người mình toàn máu, quỳ gối bên giường nắm tay anh, cả người run lẩy bay. “Đào Cẩn... xin lỗi, đều là vì tôi nên anh mới thành ra như này, anh vì bảo vệ tôi mới...
Tôi không nói nổi đoạn sau nữa, chỉ có thể che miệng khóc.
Rõ ràng anh có thể bảo vệ bản thân khi chiếc xe kia lao tới, nhưng anh lại lựa chọn ngăn cản va chạm cho tôi vào lúc đó, dẫn đến cuối cùng chính anh bị thương nặng như vậy...
Nếu như anh xảy ra chuyện gì, tôi nhất định không thể tha thứ cho bản thân!
Xe cứu thương lái thẳng đến bệnh viện, tôi đi theo bọn họ đến cửa phòng cấp cứu, có y tá ngăn tôi lại, bảo tôi cũng đi làm kiểm tra.
Tôi chỉ bị thương ngoài da, sau khi bôi cồn thì không sao nữa, nhưng Đào Cẩn được đưa vào phòng cấp cứu, chưa rõ sống chết, tôi không sao yên tâm được.
Khi đang lo lắng bất an, Đường Kiêu gọi điện thoại tới, tôi nhận, lúc nói chuyện đã khóc nức nở. “Đã mười một giờ đêm rồi, bao giờ thì cô vê?"
Thì ra đã mười một giờ, cách lúc chúng tôi ăn cơm tối xong mới hơn một tiếng, nhưng trong một tiếng này lại xảy ra chuyện như vậy, khiến tôi cảm giác một ngày như một năm. “Đường Kiêu, tôi và Đào Cẩn xảy ra tai nạn xe... “Xảy ra tai nạn xe? Ở đâu? Có nặng lắm không Nhã Hàm? Bây giờ cô đang ở bệnh viện sao?”
Bên kia điện thoại trong giọng nói của anh không giấu được quan tâm, nhưng tôi lười suy nghĩ chuyện này, tôi chỉ biết là bây giờ Đào Cẩn còn đang giãy giụa trên con đường chết, mà tôi lại bình an ngồi đây chờ...
Tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh, chỉ báo địa chỉ bệnh viện và tầng chúng tôi đang ở xong rồi cúp điện thoại.
Qua khoảng hai mươi mấy phút, Đường Kiêu chạy tới, nhìn thấy tôi ngồi trong hành lang bệnh viện, biểu cảm khó coi hơn rất nhiều. “Cô sao rồi? Sao lại máu me khắp người như thế, người bệnh viện chết hết rồi hả? Không thấy cô bị thương nặng như vậy hay sao mà để cô ngồi một mình trong hành lang, không ai tới hỏi à?”
Tôi ngăn anh lại: “Tôi không bị thương, đây là máu của Đào Cẩn, xe của chúng tôi xảy ra tai nạn trên đường anh ấy đưa tôi về nhà, anh ấy vì cứu tôi mà chảy rất nhiều máu...
Nét mặt Đường Kiêu nghiêm trọng: “Sao đang yên đang lành lại xảy ra tai nạn?”
Tôi hoang mang lắc đầu, trong đầu vô cùng hỗn loạn: “Tôi không biết nữa, chúng tôi đang đi trên đường, ai ngờ đột nhiên có một chiếc xe lao ra giữa đường...
Đang nói chuyện, đèn phòng cấp cứu tắt, tôi lập tức đứng bật dậy từ trên ghế, chỉ chốc lát sau, một số người chậm rãi đẩy Đào Cần ra từ bên trong...