Chương 61 Đường kiêu, cứu tôi
Tôi biết mình sắp xong rồi, tên điên này hắn không trực tiếp giết tôi là bởi vì hắn muốn biến tôi thành người mang căn bệnh HIV.
“Anh… anh đừng qua đây…”
Nhìn hắn ta chậm rãi tiến về phía tôi mà tôi cảm thấy bất lực đến cùng cực, tôi muốn tự cứu nhưng lại chạy không được, muốn tìm người đến cứu nhưng đến công cụ liên lạc với bên ngoài cũng không cói Đường Kiêu đang ở Hoan Lạc Cốc đợi tôi, cũng không biết anh ấy có phát hiện ra tôi mất tích không…
Nếu đã phát hiện thì anh ấy có lẽ cũng chẳng đến cứu tôi? Dù sao anh ấy cũng đã có một vị hôn thê rồi, sự tồn tại của tôi sẽ mang đến phiền phức cho anh…
Mới lơ là được một lúc thì Khương Chí Cang đã xuất hiện trước mặt tôi, tôi miễn cưỡng dùng đôi tay chống lấy nền đất, đầu óc tôi quay cuồng và đau đến chết đi sống lại.
“Ngày xưa chẳng phải cô chê tôi không phải là đàn ông đích thực sao? Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy tôi rốt cuộc có phải là đàn ông không!”
Nói rồi hắn ta đưa tay tát vào mặt tôi một cái thật mạnh, cả người tôi ngã nhoài xuống đất, mặc cho hắn ta kéo lê người tôi đi như một con chó chết.
Lớp áo thô ráp chà xát dưới nên nhà khiến tôi có cảm giác đau rát cả lên, tôi đau đến kêu gào lên nhưng hắn ta như không nghe thấy mà cứ thế kéo tôi đưa lên xe, tôi quay đầu thì thấy dưới đất là một con đường máu trông thật kinh dị.
Đầu tôi đau đến như muốn nổ tung vậy, những vị trí khác cũng rất đau, cứ như đang đứng giữa ranh giới của cái chết vậy, cả người đã không còn là của tôi nữa, hồn phách cũng bay đi mất rồi.
Tôi không cam tâm… không cam tâm cứ thế mà mắc bệnh HIV, không cam tâm cứ thế mà hủy hoại cả tương lai, tôi còn có Hà Phong, cậu ấy vẫn đang đợi tôi mà… Ị”
“Đùng Hắn ta ném tôi lên xe, cơ thể tôi đụng vào ghế ngồi khiến nó phát ra một tiếng động thật lớn.
Tôi đưa mắt lên nhìn thì thấy Khương Chí Cang đang cởi dây nịt ra, tôi lùi về phía sau, cả người tôi vì mất máu quá nhiều nên run lên bần bật, có lẽ là bởi vì nhiệt độ cơ thể đang hạ thấp quá mức rồi.
Hắn ta đã cởi quần của mình ra nhưng “cái đó” của hắn vẫn cứ thế, vẫn chẳng thể “lên” được, tôi cười đau khổ, thụ thì làm sao có phản ứng với phụ nữ chứ?
Thật là khổ sở cho hắn ta, chẳng biết đêm tân hôn hắn dùng cách nào để mình có phản ứng vậy.
Càng hoảng thì càng loạn, Khương Chí Cang không ngừng động vào “cái đó”
của hắn, động tác trông thật là kinh tởm nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Hắn ta tức giận chửi thề vài câu, phẫn nộ kéo đùi tôi vê phía hắn, tôi không có sức lực kháng cự, có lẽ quần áo trên người tôi đã bị kéo rách hết rồi, tôi đau đến mức choáng váng cả mặt mày.
Cũng không biết có phải là ảo giác không mà tôi thoáng nghe thấy Đường Kiêu đang gọi tên tôi.
Tôi đột nhiên tỉnh táo lại và dỏng tai lên nghe kỹ lại, một lúc sau lại nghe thấy tiếng người đang gọi tên tôi.
Trong lòng tôi đã vụt lên tia hy vọng.
“Tôi đang ở tầng hầm! Đường Kiêu cứu tôi… um…”
Tôi kích động mà kêu lớn nhưng đã bị Khương Chí Cang bịt lấy miệng khiến tôi không thể phát ra âm thanh, nước mắt tôi không ngừng lăn dài xuống đất.
Quá tốt rồi, Đường Kiêu đã đến rồi, họ đến cứu tôi rồi!
Tôi chưa bao giờ kích động như lúc này, đến khi Đường Kiêu xuất hiện sừng sững trước cầu thang thì tôi thấy anh ấy uy phong lẫm liệt như Tôn Ngộ Không vậy, tôi vui mừng đến mức suýt ngất xỉu đi.
“Khương Chí Cang, mẹ mày mau thả cô ấy ra cho tao!”
Phía sau anh ấy là một đoàn cảnh sát, họ đến để giải cứu cho tôi nhưng lúc này thì tôi đã bị Khương Chí Cang nắm lấy cổ họng mà kéo tôi lên xe.
“Đừng qua đây! Nếu không tao sẽ bóp cổ cô ta đến chết!”
Hắn ta đang uy hiếp cảnh sát, ánh mắt hắn ta rất hung hãn: “Tao có HIV, các người không sợ chết thì qua đây!”
Vừa nghe thấy HIV thì toàn bộ cảnh sát đều lùi bước, Đường Kiêu đứng cách tôi không xa, ánh mắt anh đang nhìn vào cả người máu me của tôi.
“Đường Kiêu… cứu tôi.”
Ánh mắt tôi nức nở mà nhìn về phía anh, như biểu thị tôi vẫn chưa muốn chết.
“Khương Chí Cang, mày thả cô ấy ra đi, chuyện này không liên quan đến cô ấy, tất cả đều do tao làm!”
Đường Kiêu gấp gáp nhìn tôi một cái rồi dần tiến về phía chúng tôi khiến hắn ta kêu gào lên.
“Đừng lại gần tao! Có nghe thấy không?
Nếu không tao sẽ cắn chết chúng mày, tất cả đều phải xuống địa ngục!”
Đường Kiêu giống như không nghe thấy mà cứ thế ập đến, tôi kêu lên một cái rồi bị Khương Chí Cang ném qua một bên làm tôi ngã xuống đất.
Hai người họ đang đánh nhau, Đường Kiêu đang chiếm thế trên mà ngồi lên cả người hắn rồi đấm liên tục vào mặt hắn †a, Khương Chí Cang không có sức lực phản kháng nên cắn vào cánh tay anh.
“Đừng!”
Tôi vùng vẫy bò đứng dậy, chớp mắt thì cảnh sát đã ập vào và dùng đồ vật lấp lấy miệng hắn, rất nhanh sau đó đã bị thu phục rồi.
Tôi gấp gáp chạy về phía Đường Kiêu: “Anh không sao chứ?”
Anh cười lắc đầu nhưng trên cánh tay lại có một dấu răng vẫn còn đang chảy máu.