Giọt Tình

Chương 141: Chap-187




Chương 187: Xin lỗi đi

Giờ thì lúng túng rồi đây.

Tôi nhìn Phàn Dục Nam không rời mắt, thấy sắc mặt của cô ta đang dần trắng ra, ha ha, của mất tật mang, người đàn ông của cô đang nói chuyện cho tôi đấy, trong lòng cô dễ chịu không?

Không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù nhìn tôi có vẻ hơi căng thẳng, nhưng lại đang vui như mở cờ trong bụng.

Thì ra cảm giác được che chở là như vậy, cũng coi như Đường Kiêu anh có lương tâm, lúc này còn nói chuyện cho tôi.

Có điều Đào Cẩn... Anh ta nói vậy là vì giải vậy cho tôi à?

Cuộc sống của tôi không phải truyện cổ tích, nào có nhiều câu chuyện Chủ tịch bá đạo yêu cô bé Lọ Lem như vậy? Vả lại, con người Đào Cẩn tốt như vậy, chắc chắn là anh ta không thể nhìn tôi chịu uất ức, cho nên mới hỗ trợ tôi.

Vả lại vừa rồi khi tám chuyện với anh ta, chẳng phải anh ta đã nói rồi sao? Anh ta đã tìm kiếm cho Shelly một người mẹ kế tốt, nếu nói anh ta có ý đồ gì với tôi, vậy cũng không có khả năng.

Ừm, nhất định là vậy.

Bây giờ trong tay tôi còn cầm nhẫn kim cương, tôi phải nghĩ cách trả lại mới được, nếu không lát nữa nhỡ đâu bọn họ thẹn quá hoá giận kiên trì muốn kiểm tra, vậy tôi sẽ bị bắt tại trận, đến lúc đó bản thân mất thể diện thì thôi, chỉ sợ còn kéo theo cả nhân phẩm và uy tín công ty của Đường Kiêu và Đào Cẩn vào.

Vậy tôi nhất định sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.

Nghĩ ngợi, tôi giả vờ thành sói già vẫy đuôi nói với cả đám bọn họ: “Dù sao cũng đã nói nhất định là tôi trong sạch, mọi người đều biết là được rồi, công bằng gì đó thì tôi không cần, dù sao cô Mina cũng gấp quá nên mới có thể tìm nhầm người, tôi cũng có thể hiểu được” “Đã không có chuyện gì thì mọi người giải tán đi, cô Mina, tôi cảm thấy cô nên tìm kĩ lại trong khách sạn xem, nhỡ đâu cô không cẩn thận làm rơi thì sao?”

Nói xong câu này, Đào Cẩn kéo tay tôi, ánh mắt sóng sánh tình cảm, tôi bị nhìn đến ngại, đành phải cười cười với anh ta, anh ta cưng chiều đưa tay vuốt mái tóc dài của tôi, cười xin lỗi tôi. “Hôm nay vốn định dẫn em đi ăn tiệc ăn thử, không ngờ bọn họ lại để xảy ra chuyện này, thật sự quá mất hứng, xin lỗi em yêu, để em chịu uất ức rồi... Xem ra hệ thống quản lý của khách sạn Phàn thị này có lỗ hổng rồi...

Đào Cẩn nói hay quá, bỏ câu em yêu ra thì anh ta quả thực là chu đáo đến tận con tim luôn mà! Vừa trút giận được thay tôi, còn giúp tôi ném đá giấu tay dạy dỗ Phàn thị một trận, đúng là xả giận!

Tôi cười từ tốn với anh ta, từ chối cho ý kiến.

A... Thì ra giả vờ là cảm giác thoải mái đến vậy!

Có lẽ chuyện xảy ra hôm nay thật sự quá kỳ quái, ngay cả bản thân Mina cũng bắt đầu ngây ra. “Chẳng lẽ tôi sai à?”

Nói xong, cô ta vội rời khỏi phòng giám sát, dẫn theo mấy người đi lên tầng.

Người trong cuộc vừa đi, không có chuyện gì cho đám người hóng chuyện phía sau nữa, từ đầu đến cuối tôi luôn bị Đào Cẩn kéo, anh kéo tôi trở lại chỗ ngồi lần nữa.

Tôi vô thức đưa mắt nhìn sang Đường Kiêu, thấy anh đen mặt nhìn hai chúng tôi chằm chặp, ý của ánh mắt đó là... ăn cháo đá bát? “Khụ khụ...

Tôi họ nhẹ hai tiếng, bị anh nhìn đến nỗi mặt có hơi mất tự nhiên.

Lúc đầu tôi đang định thẳng thắn chuyện ngày hôm nay với Đào Cẩn, kết quả lúc này, anh ta đột nhiên buông tay tôi ra, dưới tình huống tôi không phòng bị chút nào, dán mặt vào bên tại tôi nhẹ nhàng hỏi tôi. “Trong tay cô cầm chiếc nhẫn kim cương đó đúng không?”

Tôi chớp chớp mắt, khẽ gật đầu với anh ta: “Không phải tôi cầm, có người nhét luôn cả thẻ phòng vào túi tôi, vừa rồi nếu không có các anh, tôi đã...

Anh bỗng nhiên đặt ngón tay lên môi tôi, làm tôi hết hồn, nhịp tim cũng mất quy luật theo.

Hành động này... mập mờ quá vậy?

Nhưng tôi còn chưa kịp suy nghĩ gì, anh ta đã nói tiếp bên tại tôi. “Đưa nhẫn trong tay cô cho tôi, tôi trả lại giúp cô

Tôi nhìn anh với ánh mắt mong mỏi: “Thật sao? Sẽ không bị phát hiện chứ?"

Đào Cẩn lắc đầu kiên định, con ngươi màu nâu tỏa ra ánh hào quang mê người. “Tin tôi đi, tôi bảo đảm cô sẽ không có việc gì đâu.

Tôi thở dài: “Nơi này có camera khắp nơi, anh trả lại thế nào? Đến lúc đó lại liên lụy đến anh...

Đào Cẩn cười cười: “Tôi là một thương nhân, kinh doanh nhiều năm như vậy, dĩ nhiên cũng có nhiều kinh nghiệm hơn cô, cho nên cô không cần phải lo đâu, tôi nhất định sẽ trở về bình an, vừa bảo vệ được cô, vừa bảo toàn được cho tôi, cô tin tôi là được.

Cuối cùng tôi yên lòng đặt nhẫn vào tay anh ta: “Vậy anh phải cẩn thận một chút.

Đào Cẩn gật đầu, thoải mái quay người, đi vào thang máy.

Tôi lo lắng nhấp nhổm ngồi nguyên tại chỗ, Đường Kiêu vừa mới bị mẹ vợ anh lôi đi lải nhải hồi lâu, tôi ngồi cách đó không xa im lặng quan sát, thấy chốc lát sau, anh lập tức quay đầu lại, chạm vào ánh mắt của tôi.

Anh nói qua mấy câu với mẹ của Phàn Dục Nam, sau đó đi vội về phía tôi. “Đào Cẩn đâu? Anh ta đi đâu rồi?”

Tôi nhìn anh: “Anh ấy đi lên tầng, nói xem xem tiến độ điều tra của bọn họ thế nào”

Đường Kiêu khẽ gật đầu, lúc này, Phàn Dục Nam đi tới, thân mật ôm lấy cổ anh hỏi anh. “A Kiêu, mẹ đang hỏi lúc nào chúng ta kết hôn...”

Điện thoại trong tay tôi run lên một cái, rơi xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.