Chương 165: Cô coi tôi là ai
Lúc tỉnh dậy đã là sáng sớm hôm sau.
Tôi nằm trên chiếc giường lớn màu trắng lạ lẫm lại có phần quen thuộc, xương sọ đau nhức.
Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì được không?
Tôi ôm chiếc đầu đau, trong đầu nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
Tôi nhớ tôi đang đi mua thức ăn, về sau gặp Đào Cẩn trên đường, sau đó anh ta mời tôi đến nhà anh ta ăn trứng ủ rượu...
Đúng! Chính là trứng ủ rượu.
Tôi nhớ tôi ăn liền hai bát, sau đó tôi liền khóc, vừa khóc vừa... mắng Đường Kiêu?
Thật kinh dị.
Từ trước đến nay tôi vốn không uống được nhiều rượu, chạy đến nhà Đào Cần mất mặt như thế, tôi... tôi thật muốn lập tức nổ tung ngay tại chỗ, loại nổ thành bụi phấn, gió thổi qua là tan biến.
A a a, tại sao tôi ngu xuẩn như vậy, tự dưng đi ăn trứng ủ rượu làm gì? Mất sạch mặt mũi rồi!
Tôi ôm đầu vò tóc, trời ạ, tôi không muốn sống nữa, ai đó giết tôi đi.
Khi đang gào thét trên giường, cửa phòng ngủ mở ra, Đào Cần đứng ở cửa, nhìn thấy bộ dạng này của tôi, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó nói: “Dậy rồi à? Đi ăn sáng đi.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, vén chăn sau đó đi ra ngoài.
Bữa sáng rất thanh đạm, trên bàn cơm Đào Cẩn vừa cho Shelly ăn, vừa ngậm bánh mì ăn, tôi cảm thấy bầu không khí khá là kỳ quái, ăn bữa sáng cũng tẻ nhạt vô vị.
Đào Cẩn chợt ngẩng đầu lên nói với tôi: “Mấy ngày nay cô ở chỗ tôi đi, cô đã không thích Đường Kiêu, vậy không cần ở nhà anh ta nữa, anh ta quá nguy hiểm, hại cô thành như này, cô còn trở về không biết anh ta sẽ đối xử như nào với cô nữa.”
Tôi suýt nữa nghẹn chết bởi miếng bánh mì.
Rốt cuộc tôi đã làm gì vậy?
Tôi nơm nớp lo sợ hỏi Đào Cẩn: “Tối tối hôm qua tôi đã nói gì với anh?”
Đào Cẩn không ngẩng đầu lên đáp: “Nói hết rồi, nói chuyện mấy ngày nay anh ta đối xử với cô như nào cho tôi biết, còn có chuyện lúc trước anh ta không cho cô và mối tình đầu bên nhau, dùng... dùng video uy hiếp CÔ."
Tôi nhìn chằm chằm nét mặt hơi là lạ của anh ta, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Uống rượu hỏng việc, sao tôi lại không nghe chứ? Lý Nhã Hàm à Lý Nhã Hàm, ngay cả trứng ủ rượu nhỏ bé cũng có thể đánh đổ mày, đời này mày còn dám uống rượu nữa không? “Cái đó... Xin lỗi nhé, Đào Cẩn, tôi... dọa anh rồi đúng không?”
Tôi chưa từng nghĩ rằng chuyện của tôi lại bị lộ theo cách này, cũng không biết ánh mắt anh ta nhìn tôi bây giờ có thay đổi không. “Không đâu, nói thật, Nhã Hàm, tôi rất đau lòng cho cô, thật đấy, tôi cho rằng cô luôn là kiểu người vui vẻ, nhưng không ngờ cô lại gánh vác nhiều chuyện như vậy, xem ra vẫn luôn là tôi hiểu lầm...
Tôi giật khóe miệng một cái, nghĩ thầm lần sau tôi còn uống rượu nữa, tôi sẽ lập tức bị sét đánh chết.
Sau đó anh ta tiếp tục bổ sung: “Không sao đâu, cô muốn ở nhà tôi bao lâu thì ở, tôi sẽ không đuổi cô đi đâu.”
Tôi hơi sửng sốt: "Như vậy không hay đầu?”
Đào Cẩn chân thành nhìn tôi: “Có gì không hay chứ? Tôi nghĩ thấy, một mình cô sống trong thành phố này cũng không dễ dàng gì, lại còn gặp phải một ông chủ cầm thú như này, tôi sẽ không mặc kệ chuyện của cô đâu... “Nhã Hàm, cô là một cô gái tốt, không thể bị hủy hoại trong tay kẻ bỉ ổi này được!”
Chuyển đến đây ở, chỉ sợ không ổn nha? Dù sao đây cũng là nhà của người đàn ông độc thân, cô nam quả nữ...
Vả lại lòng chiếm hữu của Đường Kiêu mạnh như vậy, tôi có thể rời đi được không?
Thế nhưng tôi trở về còn có ý nghĩa gì đâu? Bên này tôi vừa mất con, bên kia đã muốn đi gặp người nhà với Nam Nam, vì sao tôi lại để bọn họ sống thoải mái như vậy? Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Nước mắt tôi sắp chảy ra, vội nhận ý tốt của anh ta: “Cám ơn anh, Đào Cẩn
Anh ta cười khẽ một tiếng. “Không có chuyện gì, tôi gọi thím Dư dọn dẹp phòng trên tầng, sau này cô hãy ở trên tầng đi, về phần đi làm, cô nhảy việc đến công ty của tôi, tôi sẽ cho cô tiền lương như anh ta, dù sao cô cũng là nhân tài, tôi không thể để tài hoa của cô bị mai một được.”
Mắt tôi ướt lên lần nữa, trước kia tôi cảm thấy Đường Kiêu đối xử với tôi rất tốt, thế nhưng trong mắt anh, tôi chỉ là động vật, là vật phẩm dành riêng cho anh mà thôi, cai tốt đó khiến tôi tổn thương hết lần này đến lần khác.
Tôi thật sự đã thất vọng với anh.
Thế là tôi ở lại như vậy, ban ngày Đào Cẩn ra ngoài đi làm, ở nhà tôi giúp thím Dư làm việc nhà, sau đó chơi cùng Shelly.
Tôi đột nhiên phát hiện hình như tôi rất có duyên với trẻ con, Shelly rất thích tôi, cực kỳ thích chia sẻ đồ chơi trong phòng ngủ cô bé với tôi, phần lớn là Barbie gì đó, đáng yêu CỰC KÌ.
Lúc ban ngày Đường Kiêu gọi cho tôi mười mấy cuộc điện thoại, tôi đều không bắt máy, dù sao tôi cũng không muốn để anh tìm được tôi, tôi không muốn quay lại căn nhà của anh với anh, ngày ngày đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng đó khiến tôi nhớ đến đứa bé đã chết.
Tôi đã nghĩ kỹ kế hoạch trả thù anh rồi, dù sao tôi cũng làm thư ký của anh lâu như vậy, hiểu rất rõ chuyện trong công ty, tôi có thể sắp xếp số liệu, giao cho Đào Cẩn.
Nếu như tôi không đoán sai, bây giờ Đào Cẩn và Đường Kiêu vừa là đối tượng hợp tác vừa là đối thủ cạnh tranh, với thực lực của anh ta, sớm muộn cũng sẽ lật đổ công ty của Đường Kiêu.
Chỉ là tôi để USB chứa tài liệu của công ty ở trong nhà Đường Kiêu, xem ra, tôi phải tìm cơ hội trở về một chuyến mới được.