Chương 161: Không muốn nhìn thấy anh
Sắc mặt anh trở nên hơi khó coi, nói nhẹ nhàng với tôi: “Nhã Hàm, cô còn trẻ, sau này chúng ta sẽ còn có đứa con khác... “Còn có sao?”
Tôi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt anh, cười trào phúng. “Đường Kiêu, anh cho rằng chúng ta sẽ còn có con sao? Tôi thà không có tử cung, dù cả đời không mang thai, tôi cũng không muốn có bất kỳ kết quả gì với anh nữa, anh chính là con rắn độc, tôi sợ đứa con tôi sinh ra là một tổ trứng rắn!”
Bây giờ tôi đã thất vọng triệt để với anh, anh trong mắt tôi là một tên khốn từ đầu đến cuối, là đồ cặn bã, tôi hận bản thân sao lúc trước lại dính vào tên ôn thần này, anh đã hại tôi thê thảm.
Tôi cứ tưởng anh sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ anh không hề nổi giận, vẫn dùng ngữ khí vô cùng dịu dàng: “Được, tôi là rắn độc, cô không sinh con với tôi thì không sinh, tôi không miễn cưỡng cô, bây giờ cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, để cơ thể khỏe lên rồi nói.
Tôi chợt không mắng nổi nữa, vốn đã chuẩn bị tâm lý soạn ra một đống câu tàn nhẫn mắng anh, kết quả anh lại có thái độ như vậy, khiến tôi không có chỗ xuống tay.
Tôi cứng cổ trừng anh, anh cũng không giận, vẫn nói chuyện nhẹ nhàng với tôi. “Buổi trưa cô muốn ăn gì không? Tôi về nhà dặn quản gia làm.
Tôi không để ý tới anh, những gì anh làm bây giờ cũng là vì chuộc tội cả thôi, tôi sẽ không để anh sống ung dung như vậy, tuyệt đối sẽ không.
Anh hành hạ tôi hơn mấy tháng, lần này rất cục cũng đến lượt tôi tra tấn anh, tôi nhất định phải khiến anh sống không bằng chết. “Làm thủ tục xuất viện cho tôi, tôi muốn xuất viện.
Tôi lạnh lùng mở miệng, lại bị ba người bọn họ phản đối tập thể. “Chị Nhã Nhã, chị vừa mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói không thể cử động, cần phải nghỉ ngơi...
Minh Hiền kéo tay tôi đầu tiên, xoa nhẹ bụng tôi: “Chị Nhã Nhã ngoan, chị đừng đứng dậy nha, chị hãy ngoan ngoãn nghe lời, Minh Hiện sẽ thưởng cho chị bánh kẹo
Tôi nhìn đứa trẻ này, cười một tiếng đau thương.
Ngay cả trẻ con còn biết thương tôi hơn anh, rốt cuộc tôi từng tin tưởng Đường Kiêu cái gì đây? Tin tưởng anh cũng yêu tôi à? Kết quả thì sao?
Tôi là người nhớ dai, tôi sẽ nhớ kỹ những gì anh làm với tôi, chờ đến một ngày, sớm muộn gì tôi cũng sẽ trả hết lại cho anh. “Đường Kiêu, tôi muốn xuất viện
Tôi đưa ánh mắt sang gương mặt điên đảo chúng sinh kia lần nữa, nhưng trong lòng lại muốn đi chỗ nào tìm một thùng axit hắt lên mặt anh, nhìn thấy dáng vẻ anh bụm mặt chạy trối chết tôi sẽ vui vẻ.
Hắn hơi nhíu mày rậm, ngữ khí từ chối chém định chặt sắt. “Chờ khỏi bệnh rồi hẵng xuất viện
Tôi cười với anh: “Đường Hân Nhiên phá thai còn không yếu vậy đâu, ngày đầu tiên làm phẫu thuật xong, hôm sau đã đi làm, xem ra kỹ thuật của bệnh viện này cũng thực sự không tồi, tôi cũng tương đối yên tâm”
Tôi cố ý dẫn lửa tới người Đường Hân Nhiên, quả nhiên, sắc mặt Đường Kiêu lập tức thay đổi, trừng Đường Hân Nhiên, lạnh lùng ra lệnh cho cô ta. “Xin lỗi cô ấy đi.
Đường Hân Nhiên biết mình gây họa, ngoan ngoãn nói xin lỗi với tôi.
Tôi quay lưng đi, không nhận lời xin lỗi của cô ta, phía sau lập tức vang lên giọng nói không mang theo bất cứ tình cảm nào của Đường Kiêu. “Tháng này không cần đi làm, em bị cấm túc ở nhà một tháng, dám rời khỏi nhà một bước, đời này em không cần về nhà nữa. “Anh cả!”
Đường Hân Nhiên tự biết đuối lý, giận mà không dám nói gì về sự trả thù của tôi, không cam lòng nhìn qua tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn dẫn Minh Hiền đi ra.
Tôi thở dài, nói sâu xa: “Làm giả bằng chứng anh cũng chỉ cấm túc một tháng, vậy xin hỏi Chủ tịch Đường, tội giết người nên xử lý thế nào đây?”
Đường Kiêu mím chặt môi, ánh mắt ảm đạm. “Xin lỗi, Nhã Hàm.
Ban đầu tôi cũng không giận lắm, nhưng câu xin lỗi này của anh làm bừng lên ngọn lửa trong tôi, tôi cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường ném vào mặt anh, anh không né tránh, điện thoại đập thẳng vào vai anh, sau đó lăn trên mặt đất.
Đáng mừng là, màn hình chưa vỡ. “Xin lỗi!”
Tôi hét lên với anh, về sau lại hỏi anh: “Anh xem, tôi đã nhận lỗi với anh rồi, anh còn đau nữa không?”
Xin lỗi... Ha ha, nếu như xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?
Đồ con rùa Đường Kiêu cũng giỏi nhịn đấy, tôi đã cầm điện thoại đập anh, anh lại không nói câu nào nhặt điện thoại di động của tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn. “Nếu làm vậy có thể khiến trong lòng cô dễ chịu hơn, vậy tôi vẫn chịu được.
Tôi cười khẩy trong lòng, lập tức nhếch môi cười như hoa hỏi anh: “Thật chứ?”
Anh không rõ hàm nghĩa trong nụ cười này của tôi, nét mặt hơi mờ mịt: “Thật” “Được, Đường Kiêu, vậy anh cứ đợi đấy, tôi sẽ khiến anh hối hận vì nói ra câu này.”
Muốn sám hối nào có dễ như vậy, chẳng phải anh không coi tôi là con người sao? OK, vậy tôi sẽ cho anh cảm nhận thú cưng nổi giận là như nào.
Không đợi anh trả lời, tôi đã lớn tiếng quát anh: “Tôi đói rồi, anh đi mười cây số đến cửa hàng trước nhà chúng ta mua cho tôi hai cân tôm hùm chua cay về đây.
Anh nhíu mày theo thói quen: “Mấy ngày nay cô không thể ăn cay, cố nhịn đi.”
Tôi nghĩ cũng phải, trả thù Đường Kiêu anh không đáng để tôi đánh đổi cả sức khỏe, muốn tra tấn anh à, sau này có rất nhiều cơ hội.
Vừa nghĩ như thế, tôi thực sự không muốn từ bỏ việc hành hạ anh.
Chẳng phải anh là công tử trăng hoa sao? Vậy tôi phải khiến anh đổi tính mới được.