Chương 114 Hãy trốn đi
Hà Phong chắc cũng đoán được tôi gặp phải chuyện gì nên đã cùng tôi kéo theo hành lý mà chạy.
Chạy được một lúc, tôi quay đầu nhìn lại, thấy anh râu ria quả nhiên là đã nhìn thấy chúng tôi nên vừa gọi điện thoại, vừa dẫn theo ba người mặc áo đen đuổi theo phía sau.
Tôi tiếp tục quay đầu bỏ chạy, Hà Phong cũng gấp gáp nên đã bỏ cả hành lý, ngờ vậy mà tốc độ của hai chúng tôi nhanh lên nhiều.
Lúc này thì nơi đông người nhất chính là nơi an toàn nhất!
Tôi ngẩng đầu nhìn lên tầng trên và gọi Hà Phong: “Lên tầng hai!”
Cậu ấy nghe thấy lời tôi nói nên đã nắm lấy tay tôi mà chạy như bay lên thang máy, cả quá trình còn chưa tới mười giây, chúng tôi vừa lên tầng trên thì chui vào trong đám người. Chạy được một lúc thì tôi không còn sức lực nữa nhưng bây giờ thì họ cũng đã lên tới tầng hai rồi!
Chúng tôi chạy từ tầng một của sân bay lên đến tầng hai, anh râu ria cứ đuổi theo liên tục ở phía sau, khi tôi sắp cạn kiệt sức lực thì lúc này chúng tôi lại chui vào trong một đám người khác nữa.
Vừa quẹo qua góc cua thì tôi phát hiện có một nhà vệ sinh nữ, không cần suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng kéo cậu ấy chạy vào trong đó.
Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh đi rất nhiều, cũng may là trong đó không có ai nên chúng tôi không bị xem như là kẻ biến thái mà bị đuổi ra ngoài. Tôi kéo theo Hà Phong tìm một phòng mà trốn trong đó và khóa trái cửa lại.
Tôi ấn cậu ấy ngồi trên nắp bồn cầu, trong không gian chật chội thoang thoảng mùi hương của đàn hương.
“Khit...”
Cậu ấy sờ sờ mũi và biểu cảm có chút ngại ngùng: “Thì ra nhà vệ sinh nữ là như thế à.”
Tôi vẫn còn đang ôm bụng thở hổn hển nhưng khi nghe cậu ấy nói thế, tôi phải bật cười thành tiếng.
Mặt cậu ấy đỏ như trái táo chín vậy, miệng thì thở khe khẽ, cũng không biết là do mệt hay xấu hổ nữa.
“Mặt của cậu đỏ quá.”
Tôi bụm miệng cười lên, khi đưa tay ra sờ vào mặt cậu ấy thì thấy nó nóng ran cả lên.
“À... Cậu kéo lại cái áo kìa, cái đó... bị lộ rồi kìa.”
Lúc này tôi mới chú ý đến ánh mắt ngượng ngùng của cậu ấy đang hướng về phía ngực tôi, cúi đầu nhìn xuống thì thấy chiếc áo sáng nay cậu ấy mua cho tôi trong quá trình chạy vừa nãy đã tuột xuống cả một khúc, để lộ gần nửa cái ngực phập phồng kịch liệt đang lấp ló.
Lúc này thì đến lượt tôi đỏ mặt lên, vì để che giấu sự hoảng loạn của mình nên đã cúi đầu xuống và chỉnh lý lại cái áo của mình.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Chúng tôi bây giờ đang im lặng nhìn nhau giữa cái mùi hương riêng có của nhà vệ sinh nữ, cậu ấy đỏ mặt xấu hổ còn tôi thì cũng đỏ mặt ngượng ngùng.
“Khụ khụ...”
Để làm giảm sự ngại ngùng, tôi ho lên hai tiếng: “Cậu nói bọn họ đã đi chưa?”
Hà Phong lắc lắc đầu: “Tớ cũng không rõ nữa nhưng tạm thời chúng ta vẫn còn an toàn, bọn họ sẽ không xông vào đâu.”
Tôi gật gật đầu tán thành, trong khi đang ngẩng đầu lên nhìn trần nhà thì Hà Phong lại cười thành tiếng.
Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Cậu cười cái gì vậy???
Cậu ấy chỉ chỉ vào tôi: “Ở bên cạnh cậu tớ có chút cảm giác thật kỳ diệu, chỉ trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ
mà chúng ta xảy ra quá nhiều chuyện, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”
Tôi nghĩ là cậu ấy hẳn là ngạc nhiên lắm, cuộc sống ngày trước của cậu ấy luôn rất bình ổn nên khi gặp phải những chuyện này thì thấy rất kích thích.
Thế nhưng tôi cũng không muốn phải sống những ngày tháng kích thích như vậy, tôi chỉ muốn bình thản mà sống hết đời thôi, kết hôn sinh con rồi dạy dỗ con cái, chỉ như thế thôi.
Có lẽ là do tôi nghĩ đến quá tập trung rồi nên lại khiến không khí trở nên ngượng ngùng một lần nữa.
Tôi vừa tính nói gì đó để làm dịu bầu không khí lại thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân, tôi nhanh chóng dựa vào người Hà Phong và dùng tay bịt lấy miệng cậu ấy.
“Có tìm thấy chưa hả?”
“Không có, chúng tôi đã tìm xung quanh hết cả rồi, không thấy hai người họ đâu cả.”
Bên ngoài vọng đến giọng của anh râu ria và một người đàn ông khác nữa, xem ra họ đang vì chuyện tìm không được chúng tôi mà khổ não.
“Thật kỳ lạ, lúc nãy mới thấy họ chạy về phía bên này mà, sao bây giờ đột nhiên lại không thấy nữa?”
“Có khi nào họ đã lên máy bay đi rồi không?”
“Không! Không thể nào, nơi soát vé đã có người chặn rồi, nếu thấy họ đi đăng ký thì sẽ lập tức cản lại ngay, cậu nói... có khi nào họ ở nhà vệ sinh nữ không?”
Vừa nghe thấy lời tên đó nói thì toàn thân nổi hết cả da gà lên, lúc này chúng tôi đang rất căng thẳng, tôi sợ họ sẽ xông vào trong đây xem.
“Có ai ở trong đó không?”
Người đàn ông đó ở bên ngoài kêu to lên khiến tôi căng thẳng muốn chết, tôi hoàn toàn không dám mở miệng ra nói chuyện nên dùng sức mà bịt lấy miệng mình và Hà Phong, chúng tôi đều đang căng như dây đàn vậy.
“Không có ai cả.”
Tên kia có chút thất vọng: “Thế chúng ta đi chỗ khác tìm thêm nào...”
Tôi thở phào nhẹ nhõm nghĩ mình đã thoát rồi thì đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn rất đỗi quen thuộc vang lên:
“Đã tìm được người chưa hả?”
Đường Kiêu đích thân đến đây sao?
Tôi đột nhiên thấy có chút bất an, anh ấy mà đến thì đám người kia không dễ dàng xua đi được...
“Đại thiếu gia, chúng tôi nghi ngờ họ trốn trong nhà vệ sinh nữ nhưng... chúng tôi không thể vào.”
Đường Kiêu nhanh chóng ngắt lời của anh râu ria: “Không chắc chắn đúng không? Vậy thì chúng ta sẽ vào đó kiểm tra”
Chưa bao lâu thì tôi đã nghe thấy có tiếng một đồ vật rơi xuống dưới sàn nhà vệ sinh.
Cái gì vậy?
Tôi đang bồn chồn thì một làn khói có màu đã chui vào qua khe cửa nhà vệ sinh, tôi rất đỗi kinh ngạc và không cần thận hít phải một hơi nên lập tức bị ho sặc sụa, đến mức nước mắt cũng tràn cả ra ngoài.
Má ơi! Đó là lựu đạn khói cay!