Chương 159: Vì sao nói dối
Tôi không biết nên giải thích với anh ra sao, chuyện ngày đó của chúng tôi quá phức tạp, nói ra anh cũng sẽ không tin!
Anh không phải người ngu, anh là quân vương võ đoán, anh chỉ tin vào sự thật chính mắt anh nhìn thấy.
Tôi mở to hai mắt nhìn anh, mắt anh đã đỏ rực lên, những trang giấy trước mắt đều là chứng cứ trần trụi, ở trước đống chứng cứ này, tôi cảm thấy hoảng sợ.
Không có cách nào nữa, chỉ có gọi Hân Nhiên ra làm chứng cho tôi, lúc trước tôi vì giúp cô ấy không bị anh trai đuổi ra khỏi nhà họ Đường nên giấu giếm thay cô ấy, bây giờ tôi bị chuyện của cô ấy làm liên lụy, chắc chắn cô ấy sẽ không thấy chết không cứu.
Đúng rồi, tìm Đường Hân Nhiên.
Tôi cũng không biết mình lấy sức từ đầu ra, đẩy Đường Kiêu trên người tôi ra, anh nổi giận đùng đùng đứng trước giường nhìn tôi, mắt đỏ như con báo nổi giận. “Đường Kiêu, tôi thật sự không mang thai, tôi cũng không đi phá thai, thật sự là Đường Hân Nhiên, anh hãy tin tôi được không? Nét chữ trên tài liệu này là của tôi, tôi thừa nhận, nhưng tôi không đi phá thai, là em gái anh nói với tôi... “Cô ấy nói thẻ căn cước của cô ấy bị anh cầm, lại sợ sau khi anh biết chuyện này sẽ đuổi cô ấy ra khỏi nhà họ Đường, cho nên nhờ tôi giúp cô ấy... “Bịa à, cô cứ bịa tiếp đi.
Đường Kiêu nhìn tôi, lửa giận trong mắt không hề vơi đi, tôi biết anh đa nghi, không có khả năng tin lời từ một phía của tôi, cho nên tôi bắt đầu khẩn cầu anh. “Anh gọi điện thoại cho Đường Hân Nhiên đi, thật sự là cô ấy, không phải tôi, tôi chỉ đi theo cô ấy thôi, tôi hiểu thể chất của tôi, hoặc là không mang thai, nếu như đã mang thai, dù tôi có ung thư giai đoạn cuối tôi cũng phải sinh ra!”
Đường Kiêu chính là người như vậy, trước giờ anh chưa từng thật sự hiểu tôi, cũng không thật sự buông lỏng sự đề phòng để tin tôi, tôi trong mắt anh, chẳng qua là thú cưng có thể giao phối mà thôi, làm gì có tình yêu và niềm tin đáng nói chứ? trang web cập nhật nhanh nhất
Tôi tủi nhục lau nước mắt, nét mặt Đường Kiêu cũng bắt đầu dao động, anh nhìn qua tôi, thấy dáng vẻ tôi không giống nói dối, liền bắt đầu gọi điện thoại cho Đường Hàn Nhiên.
Vì để cho tôi cũng nghe thấy, anh cố ý mở loa ngoài điện thoại di động, trong mắt tôi dấy lên chút hi vọng.
Chẳng phải anh không tin tôi sao? Tôi có nhân chứng, bây giờ thái độ của Đường Hàn Nhiên với tôi đã tốt lên rất nhiều, cô ấy sẽ không ngồi yên không để ý.
Sau khi điện thoại được kết nối, Đường Kiêu trực tiếp hỏi cô ấy: “Ngày đó rốt cuộc là em đi bệnh viện phá thai hay là Lý Nhã Hàm?”
Giọng Đường Hân Nhiên hơi chần chờ: “Anh cả... Anh biết rồi sao?”
Đường Kiêu tức giận quát cô ấy: “Rốt cuộc có phải em không?” “Không phải em không phải em, là Lý Nhã Hàm, anh cả... trên tài liệu đăng ký tên cô ấy, sao lại là em được chứ...
Cô ấy bị dọa sợ, bắt đầu nói năng lung tung với điện thoại, điều này khiến tôi ở một bên rất kinh ngạc.
Con mắt Đường Kiêu lại khôi phục màu đỏ khát máu vốn có lần nữa, anh nhìn tôi chăm chằm, khiến tôi kinh hãi.
Tôi xông lên, cướp lấy của điện thoại Đường Kiêu, bắt đầu gào khóc vào mic. “Đường Hân Nhiên, cô không thể nói dối vậy được! Rõ ràng là tôi đi cùng cô, tại sao cô lại đổ oan cho tôi? Bản thân cô vô trách nhiệm làm loạn ở bên ngoài, bây giờ biết sợ rồi à? Cô còn trốn tránh trách nhiệm đổ lên đầu tôi, rốt cuộc cô có ý gì?”
Tôi cực kỳ tức giận, Đường Hân Nhiên này, lúc trước tôi tốt bụng thương cô ta, mới giúp cô ta, bây giờ cô ta quay sang cắn ngược tôi một cái à? “Ơ... Chị Nhã, chị nói gì vậy? Ngày đó rõ ràng là chị nói chị sợ hãi, bảo tôi đi bệnh viện cùng chị mà…. Tôi... tôi cũng tốt bụng mới giúp chị, sao chị lại đổ oan lên đầu tôi?” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Ha ha, lần này hay rồi, Đường Hân Nhiên vẫn là Đường Hân Nhiên đó, cô ta vẫn là kẻ vì lợi ích riêng, vì tiền đồ của mình mà không để ý đến sống chết của người khác.
Tôi còn có thể nói gì được đây?
Vì sao tôi lại gửi gắm chút hi vọng còn sót vào người cô ta chứ?
Đường Kiêu tức giận cướp lại điện thoại di động từ trong tay tôi, đập "bốp" vào đầu tôi, tôi cảm thấy vị trí huyệt Thái Dương giật giật. “Cô còn gì để nói nữa không? Lý Nhã Hàm, tôi thật sự nhìn lầm cô rồi, không ngờ cô là người như vậy, cô sai thì sai, thừa nhận thì sao? Lại còn đổ tội cho Hân Nhiên, cô khiến tôi quá thất vọng!”
Nói xong, anh đấm mạnh vào tường, cả người đau khổ cùng cực.
Tôi như người bị rút mất hồn phách, suy sụp ngã xuống giường, cười khẩy nói. “Không quan trọng, dù sao anh cũng tin em gái anh chứ không tin tôi, không phải sao?” “Đường Kiêu, dù tôi mang thai thì sao? Tôi sẽ không sinh con cho anh, loại người như anh, dù tôi có sinh nó ra tôi cũng phải nhét lại vào tử cung, bởi vì ba nó không xứng làm ba!”
Đường Kiêu thẹn quá hóa giận, xông lên bóp cổ tôi, lạnh lẽo uy hiếp tôi. “Tôi đã nói với cô một lần rồi, không cho phép cô khiêu chiến giới hạn của tôi nữa... Cô lập tức thu lại câu nói này cho tôi!” “Thu lại?”
Tôi cười ha ha, cười đến nỗi ứa nước mắt. “Anh nói thu lại thì thu lại à? Vậy tôi mất mặt quá rồi? Tôi lặp lại lần nữa, dù tôi có chết cũng không sinh con cho anh! Loại người như anh nên đi làm thái giám, muốn chơi kiểu gì cũng có, anh nói xem có đúng không... “Chát!”
Anh vung tay tát, mặt của tôi đau đến tê rần, chỉ còn lại cảm giác bỏng rát, tát đến nỗi trong tại tôi như có mấy chục con ruồi chui vào, vang lên ong ong.
Tôi không tin nổi ngẩng đầu, nhìn anh chăm chặp. “Đường Kiêu... Anh dám tát tôi ư?”