Giọt Tình

Chương 108 Sóng gió nhỏ




Chương 108 Sóng gió nhỏ

Khi hai người họ thấy sự xuất hiện của Đường Kiêu thì đã giật mình, có lẽ họ không nghĩ là anh sẽ có mặt ở đây.

“Anh hai, sao anh lại ở đây vậy?”

Đường Hân Nhiên rất kinh ngạc, lẽ ra cô ấy nghĩ gặp tôi ở đây chỉ là sự tình cờ thôi, nào ngờ anh cô ấy cũng ở đây nữa.

“Đường Hân Nhiên, anh cảnh cáo em bao nhiêu lần rồi, bảo em hãy giữ khoảng cách với Châu Vũ Dao, nếu em còn không nghe lời thì anh sẽ cắt thẻ tín dụng của em.”

Đường Kiêu phóng ánh mắt hình lưỡi dao vào khuôn mặt của Châu Vũ Dao: “Còn cô nữa, tiệc sinh nhật hôm sau tôi cấm cố đến tham gia, nếu cô dám béng

mảng tới thì tôi sẽ cho cô và công ty của cô cùng toi đời đấy, tôi nói được làm được.”

Bản thân anh quả là mang cái khí khái lấn át người khác, Đường Hân Nhiên dù sao tuổi cũng còn nhỏ nên đã kiềm nén không được, quát lên với anh:

“Anh lấy quyền gì mà cắt thẻ tín dụng của em chứ? Bây giờ lại còn can thiệp

vào cuộc sống riêng tư của em nữa hả? Em và Châu Vũ Dao thân thiết đấy thì làm sao, cô ấy là bạn thân của em, em chơi với cô ấy là chuyện hiển nhiên! Anh không thích cô ấy, được thôi, nhưng anh không được can thiệp vào chuyện của em!”

Tôi biết họ là chị em tốt của nhau nhưng những mối quan hệ khác thì tôi không rõ, nhất là khi Đường Hân Nhiên vẫn chỉ là cô bé, cô ấy còn quá non nớt nên thiếu suy nghĩ, Châu Vũ Dao nói gì cô ấy cũng nghe theo.

“Em không có quyền đàm phán với anh, ngày đó anh đưa em đi du học thì em lại

chạy đến London chơi trai bao, sau khi nghỉ học rồi thì suốt ngày ở nhà ăn bám, mỗi ngày ngoại trừ đi mua sắm thì là đi quán bar, em tưởng anh không biết những thứ này là ai dạy em hả?”

“Còn nhỏ tuổi mà không nên thân, mặt mũi của Đường gia bị em làm xấu hết mà bây giờ em lại nói anh không có quyền à?”

Nghe xong lời anh nói thì tôi thấy thật ngạc nhiên, tôi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Châu Vũ Dao, cô ấy sao có thể làm vậy chứ? Người ta hay nói “gần

mực thì đen”, Đường Hân Nhiên còn nhỏ mà bị cô ta xúi giục như thế rồi, nếu là tôi thì không còn mặt mũi nào đến Đường gia nữa.

“Anh... Đường Kiêu, em ghét anh!”

Có lẽ từ nhỏ đến lớn, Đường Hân Nhiên chưa bao giờ bị người khác bêu xấu giữa chốn đông người như vậy nên tức giận đến mức bỏ đi, Châu Vũ Dao cầm lấy chiếc váy, khuôn mặt không còn giọt máu nào mà chạy theo như người mất hồn vậy.

Những nhân viên trong tiệm thấy tình hình không ổn lắm nên cho nhau một cái ánh mắt rồi tránh đi hết.

Tôi thấy tôi lại trở thành kẻ dư thừa trong cuộc tranh chấp này, lẽ ra anh đến để giải vây cho tôi, nào ngờ lại kích ngòi nổ cho những nguy cơ trong gia đình anh.

Đường Kiêu nhắm mắt và dùng tay trái xoa xoa huyệt thái dương: “Ôi, từ nhỏ đã nuông chiều quen nên không hề biết phân biệt đúng sai.”

Tôi ngơ ngác đứng đó, nghĩ chuyện nhà anh nên tôi không tiện lên tiếng nhưng nếu không nói gì thì ngại ngùng quá nên đã gật đầu nhẹ một cái.

“Em ấy còn nhỏ mà, cứ từ từ mà dạy.”

Thế rồi anh đột nhiên quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt hy vọng: “Hay là tôi cho cô một nhiệm vụ nhé?”

Trực giác nói cho tôi biết đây không phải là chuyện tốt nên đã đề cao cảnh giác: “Anh muốn gì đây?”

“Nếu cô có thể uốn nắn lại tính cách của Đường Hân Nhiên thì tôi sẽ trọng thưởng.”

Tôi buột miệng hỏi anh: “Thưởng bao nhiêu???

Anh cười nham hiểm và kề sát cổ tôi rồi nhẹ nhàng thổi vào tai tôi: “Cô muốn bao nhiêu thì là bấy nhiêu.”

Não tôi như muốn phát nổ đến nơi, máu nóng đổ dồn lên trên: “Cái đó... anh đừng đứng gần như vậy, ban ngày ban mặt, để người khác nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Anh đột nhiên hỏi tôi: “Cô thử qua ở phòng thay đồ chưa?”

Tôi sợ đến mở to mắt: “Anh... anh đừng làm bậy đó, bên ngoài có người đấy.”

Anh ta xem lời nói của tôi như cái xì hơi vậy, nói thật thì xì hơi còn nghe tiếng, cho dù không có tiếng cũng có mùi chứ, còn trong mắt anh ta thì lời nói của tôi không bằng cái xì hơi nữa.

Vì vậy nên tôi bị anh ta đây vào trong phòng thử đồ, tôi nhanh chóng đấy anh ra và nói bằng giọng van xin:

“Đường Kiêu... anh, anh đừng làm ở đây... anh thật không biết xấu hổ mà... um um...”

Anh ta xem lời tôi nói như lời nói nhảm vậy, cứ trực tiếp lấy môi anh che lấp đi.

Bộ quần áo tôi mặc hôm nay có dây kéo phía sau lưng, bàn tay anh quấn lấy tóc tôi rất tự nhiên, động tác rất dịu dàng, rồi anh nhanh chóng sờ lấy tấm lưng của tôi và dùng một tay kéo sợi dây kéo xuống.

Tôi thật sự rất ghét những phản ứng tự nhiên trong cơ thể mình, rõ ràng là bản thân vẫn ý thức được, tôi biết như vậy là không được nhưng cơ thể và ý thức lại không đồng điệu, sau khi bị anh ta khiêu khích thì tôi hoàn toàn đầu hàng

rồi.

Tay phải của anh vẫn còn dán băng gạc đấy, tên khốn này khi dục vọng đến thì cái gì cũng không cần biết, anh ta lấy tay trái cởi dây nịt ra.

Tôi bị anh ép vào tường, phía đối diện là một tấm gương, mỗi khi anh tấn công thì tôi đều có thể nhìn thấy cái tư thế đầy xấu hổ khi mê tình mà rên rỉ của mình, điều này thật khiến người ta tràn ngập trong dục vọng mà.

Chúng tôi ở trong phòng thử đồ hai mươi phút mà linh hồn của tôi bị phân thành hai cực đoan, một bên là đại biểu của cái ác, luôn thôi thúc tôi hãy phối hợp với anh đi, đời người khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, sau khi ra khỏi tiệm thì ai mà nhận ra cô chứ?

Còn một bên là đại biểu của chính nghĩa đang nhìn tôi bằng ánh mắt phẫn nộ và lắc lắc đầu.

Trong khi thiện ác đang giao đấu thì cuối cùng cái ác đã chiến thắng, tôi cuối cùng cũng chịu không được sự tấn công mà rên rỉ thành tiếng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.