Giọt Tình

Chương 103: Chap-149




Chương 149: Chủ tịch bỉm sữa

Tôi híp mắt, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông này là ai, ha, thế giới này đúng là nhỏ, tôi lại gặp Đào Cẩn ở đây. “Chủ tịch Đào, không ngờ lại gặp anh ở đây, thật trùng hợp mà... Ha ha.”

Hiếm lắm mới điên cuồng một phen, làm người phụ nữ đanh đá, lại bị người quen bắt quả tang, chắc là ở trong mắt anh ta, hình tượng tốt đẹp tôi dựng nên trước đó đã sụp đổ rồi.

Đường Hân Nhiên huých cánh tay tôi, nhỏ giọng hỏi bên tai tôi: “Chị Nhã, chị quen anh ta à?"

Tôi gật đầu, đầu óc lóe lên, bèn nhiệt tình kéo cô ấy đến trước mặt Đào Cần giới thiệu: “Chủ tịch Đào, đây là em gái của Chủ tịch Đường tôi, Đường Hân Nhiên.”

Đào Cẩn liếc qua cô ấy, mỉm cười nói: “Cô đẹp lắm, cô Đường.

Đường Hân Nhiên thẹn thùng cúi thấp đầu, vò vò góc áo nhỏ giọng nói: “Anh Đào cũng đẹp trai lắm.

Tôi bị đoạn đối thoại này của hai người bọn họ khiến cho buồn nôn nổi da gà, đành phải đứng ở một bên cười cười.

Đào Cẩn đưa mắt nhìn mặt tôi: “Cô Lý Nhã Hàm, cả người cô ướt đẫm, chẳng lẽ không lo sẽ bị cảm sao?”

Lúc này tôi mới ý thức được dáng vẻ chật vật toàn thân mình bốc lên mùi rượu, gượng cười nói tôi sẽ lập tức về nhà thay quần áo.

Nói xong, tôi liền kéo tay Đường Hân Nhiên chuẩn bị rời đi, nhưng Đào Cẩn lại lớn tiếng hỏi tôi ở phía sau: “Lý Nhã Hàm, vừa khéo gần quán bar này có một trung tâm bán quần áo, hay là tôi dẫn cô đi thay quần áo nhé.”

Tôi lắc đầu, vừa định nói không sao, tôi về nhà thay là được rồi, ai ngờ Đường Hàn Nhiên lại cướp trả lời trước tôi. “Được được, chị Nhã, thời gian chị về nhà thay quần áo quá dài, đến lúc đó khẳng định sẽ bị cảm, chị hãy nghe anh Đào đi, tôi đi cùng chị mà.”

Tôi nhìn thoáng qua nét mặt Đường Hàn Nhiên, thấy mắt cô ấy nổi hình trái tim nhìn Đào Cẩn, gò má ửng hồng như thiếu nữ hoài xuân, tôi nhìn mà mắt giật giật.

Thì ra... cô nàng này kết Đào Cẩn rồi.

Cô ấy còn nôn nóng huých cánh tay của tôi, ý là bảo tôi thức thời một chút đồng ý ngay đi, tôi ngây ra một giây, lập tức cười như hoa nói với Đào Cẩn đã đứng dậy. “Vậy được rồi, có điều chúng tôi không quen đường xá bên này, phải làm phiền chủ tịch trang web cập nhật nhanh nhất

Đào dẫn đường rồi”

Đường Hân Nhiên lại kích động huých cánh tay tôi, tôi hiểu rõ ý cô ấy, cô ấy muốn nói cô ấy rất hài lòng với cách nói của tôi.

Ai... phải làm sao với cô nàng u mê này bây giờ...

Đào Cẩn cong khỏe môi theo thói quen, nói với chúng tôi: “Vậy thì cũng dễ... Đúng rồi, tôi tên là Đào Cẩn, bình thường các cô cứ gọi tên tôi là được rồi, cứ gọi chủ tịch Đào mãi nghe xa cách quá

Tôi đang muốn nói vậy sao được, Đường Hân Nhiên lại nói ngọt ngào trước tôi: “Được, vậy thì gọi anh là Đào Cẩn nha, Đào Cẩn... cái tên này hay quá!”

Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Đường Hân Nhiên dùng chất giọng ngọt chết người không đền mạng này để nói chuyện, tôi nghe mà lưng nổi cả da gà.

Tôi lại ngẩng đầu liếc qua Đào Cẩn đi trước chúng tôi, phát hiện lưng anh ta cũng khẽ run.

Đi trên đường, tôi đột nhiên nhớ tới con gái Shelly của anh ta, thầm nghĩ người đàn ông này không đáng tin chút nào, sao có thể bỏ mặc con gái nhỏ của mình đi bar được chứ? “Đúng rồi, chủ tịch Đào, Shelly ở đâu vậy? Mẹ cô bé chăm sao?”

Đào Cẩn quay đầu lại, thong dong nói: “Hôm nay vừa khéo tôi đi bàn công việc, bèn để bảo mẫu chăm, còn nữa, mẹ con bé đã qua đời hơn một năm... Cho nên bây giờ sống với một mình tôi”

À... trí nhớ của tôi thật là, trước đó khi ở châu Úc Đường Kiêu đã kể qua cho tôi chuyện của anh ta, nói anh ta là người không vợ, đứa con chưa tròn một tuổi vợ đã chết, còn nói gì nữa nhỉ? Hình như nói nhân phẩm của anh ta có vấn đề?

Nhân phẩm có vấn đề hay không tạm thời tôi còn chưa biết, có điều Đường Hân Nhiên đã thích anh ta, như vậy sau này không khỏi sẽ tiếp xúc, đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới rõ lòng người, chậm rãi tiếp xúc qua lại, sẽ biết anh ta là hạng người gì. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại

Có điều hiển nhiên câu nói này của tôi đã vạch vết sẹo của người khác lên, đây là điều rất mất lịch sự. “Ây... Xin lỗi, chủ tịch Đào... À không, Đào Cẩn, tôi không cố ý muốn nhắc đến

Anh ta thản nhiên trả lời tôi: “Không sao, dù sao chuyện cũng đã qua, người sống vẫn phải đối mặt với cuộc sống cho tốt, đúng không?" “Đúng đó đúng đó, anh Đào Cẩn, anh nghĩ rất thoáng nha, thật ra em cũng cho rằng như thế, người sống, vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, sao lại không để mình sống vui vẻ hơn chứ?”

Ôi, cô nàng này niềm nở vậy, mới quen được bao lâu đã anh anh em em rồi.

Tôi lắc đầu, cười bất đắc dĩ, xem ra, Đào Cẩn này không trốn thoát khỏi váy cô ấy.

Đào Cẩn tán thưởng nhìn cô ấy: “Không ngờ tuổi của cô còn nhỏ nhưng kiến giải rất sâu.”

Đường Hân Nhiên cười nở hoa, mặt đỏ ửng nhìn như uống quá nhiều, khiến tôi không khỏi xấu hổ vì sự u mê này của cô ấy.

Đến trung tâm bán quần áo, anh ta dẫn chúng tôi đi vào một cửa hàng quần áo có vẻ không rẻ, tôi đang do dự có nên đi ra ngoài không, dù sao chọn bừa một bộ quần áo ở đây cũng bằng một tháng tiền lương của tôi, ai ngờ Đào Cẩn đột nhiên nói đẳng sau. “Nếu hai cô không chế thì hãy chọn một bộ quần áo đi, coi như quà gặp mặt tôi tặng cho hai người."

Tôi nghĩ khẳng định Đường Hân Nhiên vô cùng vui lòng, quả nhiên, một giây sau cô ấy đã lập tức mở miệng nói. “Vậy để anh phải tốn kém rồi.”

Hưởng kẻ ánh sáng của cô ấy, tôi vớ bở một bộ váy.

Sau khi mua quần áo, Đào Cẩn nói muốn mời chúng tôi ăn cơm, Đường Hân Nhiên vẫn vội vã đồng ý, tôi lơ đãng nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng tôi vô cùng quen thuộc trước cửa hàng đồ hiệu trên tầng hai.

Tôi lập tức không bình tĩnh nổi, tiêu rồi, chẳng phải Đường Kiêu nói đi công tác sao? Sao lại gặp ở trung tâm bán quần áo vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.