Chương 102 Một chút an ủi
Được thôi.
Các người mở cuộc họp gia đình thì người ngoài như tôi ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Vì vậy nên tôi đã lặng lẽ rời khỏi, vừa tính đóng cửa thì Tiểu Minh Hiên đã lanh lẹ chui ra ngoài qua khe cửa.
Vừa thấy thằng bé thì tâm trạng tôi đã tốt lên rất nhiều.
“Chị ơi, có phải chị muốn nghe họ bàn bạc cái gì không?”
Cái thằng quỷ nhỏ này, tôi là con người tò mò vậy sao?
Vì thế nên tôi đã ẵm nó lên: “Tò mò không tốt đâu nên chị mới không muốn nghe đó.”
Nó mở to đôi mắt và chớp chớp mắt, trông đáng yêu chết đi được.
“Nếu như là dì Vũ Dạo thì dì ấy đã bám vào cửa để nghe lén rồi, mỗi lần anh hai nói chuyện điện thoại thì dì ấy đều ở ngoài cửa nghe lén, còn đi qua đi lại nữa, dì ấy còn tưởng em không biết gì.”
Tôi vỗ vỗ đầu thằng bé, tưởng tượng đến cảnh Châu Vũ Dao giống như con ruồi bay qua bay lại trước cửa Đường Kiêu, trong lòng tôi thấy có chút hài hước.
Thật không ngờ cô ta là kẻ cuồng nghe lén, cô ta tò mò chuyện riêng của người khác sao?
“Chị à, em thấy chị chơi vui hơn dì Vũ Dao, lúc dì ấy và em ở riêng tư với nhau thì chưa bao giờ ôm em cả, toàn là để em tự chơi thôi, chỉ khi có anh hai đến thì dì ấy mới ôm em và ghẹo em, trông thật đáng ghét mà.”
Tôi cười một cái, cảm thấy Châu Vũ Dạo này đúng là khoái cái việc làm bộ làm tịch.
Chả trách sao mà Tiểu Minh Hiền không thích cô ta, cũng phải thôi, mặc dù nó còn nhỏ nhưng tâm trí đã trưởng thành nhiều, ai tốt ai không tốt với nó, thằng bé đều có thể tự phân biệt được.
“Vậy tại sao em lại thấy chị chơi vui hơn chứ? Em có biết không, tuổi của chị nếu như so với em thì phải gọi là dì đó.”
Nó ngớ ra một lúc rồi cười tít mắt nói: “Đúng vậy, nhưng Minh Hiền thấy chị rất xinh đẹp, nếu gọi bằng dì thì tiếc quá, nghe già lắm đó.”
Chà, cái thằng bé này sao miệng lại ngọt ngào thế nhỉ? Tôi nhìn khuôn mặt đáng yêu ngây thơ của nó thì nghĩ mười năm nữa ắt hẳn sẽ trở thành một mỹ nam hút gái như Đường Kiêu vậy.
Chà chà, sức mạnh của gen quả thật là rất mạnh mẽ đó.
“Ôi, cái miệng ngọt xớt hà, sao mà biết cách nói chuyện quá vậy kìa? Là anh hai dạy em hay ba mẹ dạy em đây?”.
Lúc này thì Tiểu Minh Hiên có chút gì đó không vui: “Lẽ nào phải chờ họ dạy thì em mới nói được những lời hay sao? Em là một thần đồng có tư chất thông minh đấy!”
Ha ha, cái bộ dạng đắc ý quả là có thể so sánh với anh của nó đấy.
Tôi thấy Đường Minh Hiên quả là đáng yêu hơn anh nó rất nhiều, tôi vui vẻ véo nựng mặt nó, khuôn mặt vừa mềm vừa mịn trông thật đã tay.
“Á, phụ nữ các chị có phải là rất thích bạo lực không?”
Thằng bé kêu lên một cái và ôm lấy cái má, khuôn mặt nghiêm túc của thằng bé khiến tôi bật cười thành tiếng.
“Chị xin lỗi, lần sau chị sẽ chú ý, không đối xử bạo lực với em nữa.”
Tôi xin lỗi thằng bé rồi cùng nó nói chuyện, nói một lúc thì thằng bé đã ngủ trong lòng tôi.
Một đứa bé dù nhỏ cũng phải nặng mười mấy ký, nói gì đây cũng là đứa bé sáu bảy tuổi thì y như là đang vác một bao gạo vậy, nên rất nhanh lưng tôi đã tế đi.
Trong lúc tôi đang đứng trước phòng bệnh đổi tư thế thì ba mẹ anh đi ra. Mẹ anh thấy tôi đang bế Tiểu Minh Hiền thì sắc mặt bà có chút không vui.
Bà đón thằng bé từ tay tôi, sắc mặt rất lạnh lùng nhưng cuối cùng bà không nói gì mà đi luôn.
Tôi đi vào phòng bệnh thì thấy anh đang chán ngán nằm trên giường bệnh nhìn trần nhà, vừa thấy tôi vào thì anh đã rời mắt.
“Minh Hiền đi rồi à?”
Anh hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu: “Sao vậy? Anh muốn gặp nó sao? Biết vậy thì tôi đã ẵm nó vào xem anh bị thương ở đâu rồi...”
Anh cười: “Làm sao mà cho nó coi vết thương được, nó sẽ khóc thút thít mất thôi?”
Tôi nghĩ thấy cũng phải nên không quan tâm vấn đề này nữa, tôi thấy bên cạnh giường bệnh có trái táo nên đã mang đi gọt vỏ.
Đường Kiêu nhìn tay tôi nửa ngày rồi mở miệng nói: “Tuần sau là sinh nhật năm mươi tuổi của ba tôi, ông sẽ tổ chức một buổi tiệc tại nhà, tới lúc đó cô đến dự với tôi đi.”
Tôi ngạc nhiên: “Mọi người mới thảo luận chuyện này sao?”
Anh cười cười không nói, chỉ khẽ gật đầu.
Tôi có chút buồn cười, nhà họ Đường ngoại trừ Đường Kiêu và Minh Hiền thì xem ra không ai muốn gặp tôi cả, đến việc bàn bạc tiệc sinh nhật cũng giấu tôi thì sao lại chấp nhận tội tham dự chứ?
“Tôi không đi đâu, bác trai chắc chắn không muốn gặp tôi đâu, hôm đó tôi mà đi thì sẽ làm họ mất vui.”
“Có tôi ở đây thì ai dám nói cô làm mất vui?
Đường Kiêu lườm tôi một cái: “Con đường phía trước càng gian nan thì càng phải bước tới, cô có hiểu không?”
“Nhưng mà...”
“Đừng nhưng nhị nữa.” Anh bực mình ngắt lời tôi: “Chuyện tôi đã quyết định sẽ rất khó thay đổi, qua vài ngày nữa tôi dẫn cô đi mua vài bộ đồ đẹp, đi ra ngoài đừng làm mất mặt tôi là được.”
Tôi không có cách từ chối nên chỉ có thể đồng ý thôi.
“Đường đại chủ tịch, quả là tại bay vạ gió nhỉ, nghe nói cậu bị người ta đánh nên tôi mới qua đây để xem tạo hình mới của cậu đó, ô, lại còn có trái cây nữa à...”