Giọt Tình

Chương 1-20




Chương 1: Tôi đã ngoại tình rồi.

Đã thế còn xảy ra ở trên độ cao ba mươi nghìn mét.

Tại nhà vệ sinh chật hẹp, chiếc váy đồng phục của tôi bị kéo đến ngang eo, một cái chân bị nhấc lên cao, người đàn ông phía sau từng cái một xâm lấn tôi, tôi nghiến chặt răng không dám phát ra tiếng động gì.

Có thể là trong cuộc đời của tôi, đây là lần yêu mãnh liệt nhất, và cũng là lần phóng đãng đáng thương nhất của tôi.

Chính là đêm qua, tôi phát hiện Khương Chí Cang, người chồng mà tôi yêu thương sâu đậm, đã lừa dối tôi quan hệ với người khác, và đối phương… lại còn là một người đàn ông.

Nhìn những đoạn hình ảnh giường chiếu của hai người được gửi qua mail, tôi đã phát điên đến nỗi đập bể mọi thứ trong nhà.

Khó trách dù đã kết hôn hai năm, Khương Chí Cang đều rất ít đụng vào tôi, không phải là viện lý do công việc bận, thì là bảo trong người mệt mỏi, thì ra anh ta… anh ta là một người đồng tính! Sau khi đập bể mọi thứ trong nhà, tôi đã khóc một trận thật lớn.

Tôi không muốn tìm hiểu vì sao nhân loại lại xuất hiện cái tình yêu đồng tính, tôi chỉ muốn biết tại sao Khương Chí Cang lại lừa dối tôi, khiến tôi giống như một con ngốc, tự dệt ra giấc mơ bản thân mình là người phụ nữ hạnh phúc.

Càng nghĩ lòng tôi càng cảm thấy ớn lạnh, chỉ nghĩ đến việc anh ta dùng đôi tay đã sờ qua người đàn ông khác để ôm tôi nói lời yêu thương thì tôi đã kinh tởm đến mức muốn buồn nôn.

Tôi giận đến nỗi đã lên mạng tìm hiểu thông tin về đồng tính, mới biết có rất nhiều phụ nữ như tôi bị gạt, những cuộc hôn nhân như thế là “hình hôn”, chính là cuộc hôn nhân trên hình thức.

Thế thì tôi là gì? Là người vợ trên hình thức? Chính vì thế Khương Chí Cang ngoại trừ đêm tân hôn miễn cưỡng đụng vào người tôi thì hầu như sau đó đều tìm đủ mọi lý do để khước từ, chính là để giữ trọn tấm thân đó cho người tình anh ta sao? Sự đả kích này thật sự quá lớn, lớn đến nỗi tôi đã ở trong căn phòng hỗn độn này thân thờ rất lâu rất lâu, cuối cùng tôi đã gọi cho Khương Chí Cang nói tôi muốn ly hôn.

Anh ta trong điện thoại ngơ đi một lúc, có thể là do quá đột ngột, lời nói trở nên gấp gáp hỏi tôi bị làm sao thế, có phải là anh ta đã phạm lỗi lầm gì không? Tôi trả lời anh không sai, sai là tại tôi có mắt như mù, lại có thể không biết người mà chồng tôi thích là đàn ông, chưa hết… lại là người nằm dưới! Tôi nghĩ lời nói này của tôi đã làm anh ta sốc, nếu không sao một người đó giờ nói năng nhỏ nhẹ như anh ta sao lại đột nhiên to tiếng hỏi tôi là ai đã nói tâm bậy, anh ta làm sao có thể như thế.

Nếu không có đoạn clip đó làm chứng, tôi đã thực sự nghĩ có người đang nói †ầm bậy, dù chúng tôi mới kết hôn hai năm nhưng trước đó cũng đã hẹn hò trong ba năm.

Trải qua thời gian năm năm bên nhau, làm sao tôi có thể tin được một người nhẹ nhàng tao nhã và tích cực như anh ta, lại là một người đồng tính.

Tôi khóc đến nói không nên lời, Khương Chí Cang gấp gáp nói anh ta sẽ lập tức về nhà, còn kêu tôi đừng suy nghĩ lung tung, nhất định là có người cố ý gây chuyện, bảo tôi đừng tin lời họ.

Tôi cũng hy vọng là có người đang nói đùa, đoạn clip này đã hoàn toàn làm quan điểm của tôi sụp đổ.

Khương Chí Cang nở nụ cười như mùa xuân, khuôn mặt còn duyên dáng hơn cả phụ nữ. Người đàn ông nằm trên người anh ta, làm tình với anh ta, khiến anh ta phát ra những tiếng làm thủng cả thần kinh của tôi.

Tay tôi giữ chặt lấy cái điện thoại ngồi đó suốt hai tiếng đồng hồ, anh ta nói sẽ về nhà ngay lập tức, đến bây giờ vẫn chưa thấy. Tôi nở nụ cười đau khổ, cử động cái cơ thể đã tê cứng và đứng dậy.

Tôi không phải người của thành phố này, chỉ là lấy chồng theo chồng mà thôi, nên cho dù có muốn tìm người nhà để kể lể thì cũng phải lội núi qua sông.

Thu dọn vài bộ quần áo và kéo chiếc vali khỏi ngôi nhà tôi đã cố gắng xây dựng, tôi đã đến thẳng sân bay để mua vé cho sáng hôm sau rồi đi thuê căn phòng nghỉ ngơi.

Cả một đêm dài đằng đẳng cũng không có tin tức gì của Khương Chí Cang, điều này khiến tôi không thể không thừa nhận sự thật chồng tôi là người đồng tính.

Tôi cũng không biết làm thế nào đã lên được máy bay, cả con người tôi trở nên ngơ ngơ ngác ngác cho đến khi chịu không nổi rơi nước mắt thì tôi mới chạy vào trong nhà vệ sinh òa khóc thật lớn.

Trong não tôi hiện ra toàn là hình ảnh yêu thương của tôi và Khương Chí Cang, đến hình ảnh cùng bước vào hôn nhân, đã từng là hạnh phúc nhưng nay chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.

Truyện Giọt Tình - Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé

Lại nhớ đến việc anh ta ngày xưa từng nói do công việc bận phải làm đến nửa đêm mới về nhà, lại thường xuyên gọi điện thoại viện lý do phải đi công tác, thì nay tôi đều liên tưởng tới đoạn clip làm tình của anh ta.

Vậy mà con ngốc như tôi lại chưa bao giờ nghỉ ngờ, thậm chí còn nghĩ là do mình quá bảo thủ, ở trên giường quá cứng ngắc nên khiến anh ta không có hứng thú, còn đi mua… mua một số áo lót thật gợi cảm, thậm chí là đồ dùng tình dục, chỉ để thỏa mãn anh ta.

Tôi thật sự là một con ngốc, từ đầu đến cuối Khương Chí Cang đều đang nhìn vào trò hề của tôi, còn tôi thì đã cam chịu cảnh góa chồng trong hai năm trời.

Chính vì sự phẫn nộ đó mà khi ngoài cửa vừa có tiếng gõ hỏi tôi đã xong chưa? Tôi thản nhiên kéo cánh cửa nhà vệ sinh ra kéo người đàn ông mà tôi còn chưa nhìn rõ mặt vào và trực tiếp hỏi anh ta có muốn cùng tôi làm tình không? Người đàn ông đứng ngơ đi một lúc nhưng rất nhanh đã ôm lấy tôi, dùng tay thò vào trong cái áo của tôi, cùng lúc kéo váy của tôi lên và dùng sức đẩy tôi đến bên cạnh bồn rửa tay.

Sau đó thì đã trở thành như thế…

Khương Chí Cang là người đàn ông đầu tiên của tôi nhưng số lượng thật sự quá ít ỏi, nên đối với chuyện quan hệ nam nữ tôi thật ra còn rất non nớt.

Còn người đàn ông này rõ ràng là người rất có kinh nghiệm, mỗi một động tác, mỗi cái hôn đều dễ dàng khơi dậy dục vọng trong tôi, khiến tôi hoàn toàn gục ngã trước anh ta.

Tôi từ trả thù biến thành hưởng thụ, không thể không nói cơ thể của tôi đang thành thật hơn trái tim rất nhiều. Tại một không gian nhỏ hẹp, tôi đã có lần cao trào đầu tiên trong đời…

Và anh ta rướn người nói khế vào tai tôi: “Thì ra… ẩn sâu trong cô là người phụ nữ hấp dẫn như vậy.” Tôi giật mình bất ngờ, lẽ nào người đàn ông xa lạ này quen biết tôi sao?

Chương 2 Người bạn của sếp

Tôi nghĩ tôi là kẻ ngoại tình mất mặt nhất lịch sử, khi người đàn ông đó đi ngang qua người tôi, ngẩng đầu nhìn rõ mặt anh ta, tôi đã từng nghĩ hẳn phải chết đi mất.

Bởi vì tôi quen với người đàn ông này.

Anh ta là Đường Kiêu, là bạn của sếp tôi, hình như đã từng đến công ty hai lần rồi, tôi còn đưa cà phê cho anh ta với tư cách là thư ký của sếp, thế mà không ngờ lại như thế…

Tôi lúng túng đến đỏ cả mặt, hoảng loạn đến mức muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đẩy người vào khiến tôi chịu không nổi phải hét lên.

“Lý Nhã Hàm, cô sung sướng rồi thì không cần tôi nữa, không phải là quá thất lễ sao?” Anh ta… anh ta lại còn biết cả tên của tôi? Ngay lúc đó máu toàn thân tôi gần như chảy ngược, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

“Đừng phân tâm, chúng ta còn phải tiếp tục làm… chuyện yêu nên làm…” Người đàn ông này không chút bỡ ngỡ, không như lúc nấy quay lưng lại, bây giờ mặt đối mặt anh ta càng không chút giữ kế, cả người vùi vào ngực của tôi, dùng răng cắn để mở nút áo của tôi.

“Không… đừng, đừng như thế… Tôi quá hoảng loạn, hoàn toàn mất đi cái dũng khí tùy tiện tóm một người đàn ông lên giường lúc nãy, toàn thân tôi run rẩy không ngừng.

“Đừng như thế? Không phải là cô muốn làm sao? Mặc dù tôi có chút bất ngờ, nhưng tôi rất sẵn sàng phối hợp, dù sao thì… làm trên máy bay kích thích như vậy, tôi mới thử lần đầu tiên.” Chết tiệt! Điều này nghĩa là anh ta đã làm qua ở nhiều nơi khác nhau sao? Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thì anh ta đã trực tiếp bế tôi ngồi lên trên bồn rửa tay, hoàn toàn không cho tôi có cơ hội suy nghĩ mà một lần nữa lại xâm lấn †ôi mãnh liệt.

Mỗi một lần đều tới điểm khiến tôi dù đã mím chặt môi vẫn không kiềm được mà phát ra tiếng thở gấp.

Ngoài cửa tiếp viên đến gõ cửa vài lần làm tôi sợ đến hồn bay phách lạc, nhưng anh ta vẫn không chút mảy may lo lắng, vẫn bá đạo và mạnh mẽ nằm trên người tôi, hoàn toàn không có một chút ý định dừng lại.

Tôi cũng không biết rốt cuộc đã làm trong bao lâu, anh ta hoàn toàn giải phóng bản thân, còn tôi thì cũng đã trả giá cho sự bướng bỉnh của tôi, bởi vì anh ta dám đưa toàn bộ dịch thể vào trong cơ thể tôi, khiến tôi muốn mắng anh ta nhưng không biết làm thế nào mở miệng.

Càng quá đáng hơn đó là khi anh ta mở cửa ra nói với cô tiếp viên đang ngơ ngác là: “Chuyến hành trình này là lần bay khiến tôi hài lòng nhất, khi về nhất định sẽ ghi thêm một điểm cho hãng hàng không công ty cô.” Tôi xấu hổ đến mức muốn độn thổ, chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ để chui vào, tôi không màng đến ánh mắt ngơ ngác của cô tiếp viên hàng không mà cứ thế cúi đầu chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Đến khi đã về vị trí ngồi thì tôi mới tá hỏa phát hiện thì ra Đường Kiêu đang ngồi kế bên tôi? Trời ạ, đây rốt cuộc là cái nghiệt duyên gì mà khi lên máy bay tôi lại không phát hiện ral Vì đã xảy ra chuyện ngông cuồng lúc nấy, tôi thật sự không đủ dũng khí để nhìn anh ta, tôi nép chặt đôi chân sau đó đeo bịt mắt vào giả vờ ngủ.

Đột nhiên bên tai tôi truyền tới một làn khí nóng, giọng nói trầm của anh ta vang lên: “Đã nói sau khi xong chuyện sẽ rất dễ ngủ, xem ra cô cũng không ngoại lệ.” Tôi thầm xả một tràng chửi rủa trong bụng, người đàn ông này có thể coi tình huống không, đúng là cái gì cũng dám nói! Tôi đột nhiên nhớ ra như thế không được, nếu anh ta buột miệng nói với sếp tôi, mà sếp tôi lại biết tôi đã có chồng, như thế chẳng khác nào nói với cả thế giới rằng là tôi đã ngoại tình sao? Lập tức tháo bịt mắt ra và quay qua nhìn Đường Kiêu bằng khuôn mặt nghiêm túc: “Cái đó… chuyện này xem như chưa từng xảy ra, anh xem như đã mơ một giấc mơ đi, tôi… tôi cũng sẽ quên nó.” Tôi thấy Đường Kiêu nhướn nhướn mày, khuôn miệng nhếch cười và nói bằng giọng giễu cợt: “Giấc mơ như vậy tôi không ngại mơ thêm vài lần, quên đi…

làm sao có thể chứ?” Đột nhiên cả thân người anh ta đè qua khiến tôi sợ đến mức áp sát bên cửa sổ: “Xem ra lúc nãy tôi vẫn chưa ra sức đủ, lại khiến cô muốn quên đi, lần sau nhất định sẽ khiến cô hài lòng.” Còn lần sau sao? Anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì? Chẳng lẽ muốn bám dính lấy tôi sao? Tôi lập tức nghiêm mặt và đẩy anh ta ra: “Xin lỗi, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, không có lần sau đâu.” Dường như anh ta không để ý đến lời nói của tôi, anh ta nới lỏng cà vạt và quay lại cười ma mị: “Có lần sau hay không, điều đó không phải do cô quyết định.” Trong giây phút đó, cả người tôi đều thấy không ổn, khó trách nói người không nên làm chuyện sai trái, bây giờ hối hận cũng không kịp. Lễ ra cứ nghĩ chỉ là trên máy bay, bướng bỉnh một lần để trả thù Khương Chí Cang, dù gì thì sau khi máy bay hạ cánh cũng trở thành người xa lạ, không còn liên quan tới.

Nhưng không ngờ tôi tinh thần bất ổn đến nỗi lại dính vào người đàn ông này, rốt cuộc tôi phải làm sao đây? Tôi còn muốn nói vài điều nhưng Đường Kiêu đã nhắm mắt đi ngủ, không màng đến tôi nữa…

Thôi thì dù sao tôi cũng muốn ly hôn với Khương Chí Cang rồi, cái thành phố này tôi cũng không muốn quay lại thì sao phải lo sợ bị sếp phát hiện chứ, chẳng còn quan trọng nữa.

Cứ như thế trôi qua hai tiếng đồng đồ bay trong lo sợ, sau đoạn tôi và Đường Kiêu làm trong nhà vệ sinh thì không bao lâu máy bay đã bắt đầu hạ cánh.

Tôi thậm chí còn có chút đỏ mặt nghĩ thầm, cái tên này thể lực tốt vậy, ít nhất đã dùng cả tiếng đồng hồ, hèn gì cô tiếp viên hàng không đã phải gõ cửa đến vài lần.

Sau cái suy nghĩ vẩn vơ này mà đã khiến tôi sợ đến xanh mặt, khi xuống máy bay tôi kéo hành lý đi thẳng ra ngoài, hoàn toàn không dám nhìn Đường Kiêu.

Trong lúc tôi đang xếp hàng đợi taxi thì có một chiếc xe đua BM chạy tới ngừng trước mặt, sau khi kính xe hạ xuống thì tôi thấy Đường Kiêu với khuôn mặt như cười lại không cười.

“Muốn tôi quên chuyện xảy ra lúc nãy cũng không phải là không được, lên xe!” Tôi mím chặt môi, đứng ngơ đi một lúc, rốt cuộc cũng đã mở cửa bước lên xe anh ta.

Chương 3 : Bên nhau ba ngày

Ngồi trên xe tôi ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, nhớ lại chuyện đã xảy ra hai ngày trước.

Mặc dù đến bây giờ tôi vẫn không muốn thừa nhận nhưng đối mặt với người đàn ông này, tôi không thể nào tiếp tục tự lừa dối mình là sự thật tôi và Khương Chí Cang đều ngoại tình.

Chiếc xe chạy trên đường khoảng nửa tiếng đồng hồ, đến khi nó ngừng lại trước cửa một khách sạn vô cùng hoa lệ.

Tôi liếc mắt nhìn khách sạn, trong lòng đang rối bời, lẽ nào muốn đến khách sạn làm việc đó sao? Nghĩ đến việc Đường Kiêu đối xử với tôi trên máy bay thì tôi không dám đảm bảo anh ta sẽ không cùng tôi làm trên ban công khách sạn.

Đúng lúc tôi ngờ vực thì Đường Kiêu đã kéo tôi vào trong thang máy, trong thang máy chỉ có hai chúng tôi, tôi đã cảm thấy ngại ngùng.

Anh ta liếc nhìn tôi một cái, đôi mắt không an phận nhìn vào nơi ngực áo khế hở của tôi.

Tôi chỉnh lại trang phục, đứng nép vào góc thang máy và cách xa anh ta.

“Cô đã theo tôi lên đây rồi thì còn sợ gì nữa?” Anh ta để lộ ra nụ cười khó hiểu, khuôn miệng biểu lộ một góc độ kì dị.

Nếu không phải Đường Kiêu nắm được điểm yếu của tôi thì tôi làm sao mà ngốc đến nỗi theo một gã đàn ông đã cùng mình làm tình qua một lần đi vào trong khách sạn.

Thang máy lên đến tầng năm mươi sáu, tôi đánh liều đi vào trong phòng.

Tôi chưa kịp để hành lý thì Đường Kiêu đã chờ không được mà ném tôi lên giường và bắt đầu cởi nút áo tôi ra.

Tôi không có ý định phản kháng mà nằm im mặc kệ Đường Kiêu sờ mó khắp người tôi.

“Hôm nay rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì, tôi ngồi kế bên mà cô cũng không phát hiện ra? Thậm chí… tôi muốn nói là chỗ quen biết, đã lo lắng cô đi nhà vệ sinh quá lâu, nhưng không ngờ cô lại cho tôi niềm vui bất ngờ như vậy.” Anh ta cắn vào xương đòn của tôi khiến tôi đau đến nỗi suýt kêu lên.

“Sao lại không nói gì, bị câm rồi sao? Tại sao lại đi máy bay, đi công tác sao?” Tôi chỉ im lặng trừng mắt với anh ta, hơi thở của Đường Kiêu phả vào nơi cổ tôi, đây là hương vị tôi không cảm nhận được trên người Khương Chí Cang. Cái hormone mãnh liệt này khiến tôi không kiềm nổi mà sà vào lòng anh ta, muốn thoát ra cũng không được.

Tôi quay đầu đi chỗ khác, không nhìn khuôn mặt anh ta: “Muốn về nhà.” Đường Kiêu đã kéo váy tôi lên đến ngang eo, và phần áo trên đã cởi hết một nửa số nút, để lộ chiếc áo ngực ren màu đen.

À, đây là cái áo ngực mà lúc đó tôi mua vì muốn lấy lòng Khương Chí Cang, không ngờ bây giờ lại bị người đàn ông khác kéo toạc.

Đường Kiêu kéo tôi năm trên anh ta, tôi bị Đường Kiêu kéo mạnh đã ngồi trên người anh ta, nửa thân trên nằm trên bờ ngực anh ta.

Thân dưới bị đau khiến tôi chịu không nổi phải kêu lên, Đường Kiêu dùng một tay bịt miệng tôi không để phát ra âm thanh, cùng lúc mạnh mẽ xâm lấn tôi.

“Tôi tưởng cô là người phụ nữ bảo thủ, không ngờ lại thích chơi trò dã chiến, cô thật khiến tôi kinh ngạc đó.” Anh ta liếm liếm môi và để lộ nụ cười khiêu khích, lại một lần nữa hôn lên cổ của tôi.

Sự phục tùng của tôi dường như làm anh ta rất hài lòng, sau khi xong việc anh ta châm một điếu thuốc, khỏa thân ngồi trên giường và một tay chống vào mái tóc có chút rối loạn.

Tôi lặng lẽ uống một ly nước để che đậy đi sự lúng túng trên gương mặt.

“Muốn về nhà cũng không cần phải khát thế chứ.” nổi phải kêu lên, Đường Kiêu dùng một tay bịt miệng tôi không để phát ra âm thanh, cùng lúc mạnh mẽ xâm lấn tôi.

“Tôi tưởng cô là người phụ nữ bảo thủ, không ngờ lại thích chơi trò dã chiến, cô thật khiến tôi kinh ngạc đó.” Anh ta liếm liếm môi và để lộ nụ cười khiêu khích, lại một lần nữa hôn lên cổ của tôi.

Sự phục tùng của tôi dường như làm anh ta rất hài lòng, sau khi xong việc anh ta châm một điếu thuốc, khỏa thân ngồi trên giường và một tay chống vào mái tóc có chút rối loạn.

Tôi lặng lẽ uống một ly nước để che đậy đi sự lúng túng trên gương mặt.

“Muốn về nhà cũng không cần phải khát thế chứ.” Anh ta dập điếu thuốc vào cái gạc tàn, vừa nở nụ cười khó hiểu vừa nhìn khuôn mặt đang hoảng sợ của tôi.

“Đừng nghĩ quá nhiều, tôi giữ cô ba ngày vì cô rất hữu dụng.”

Chương 4 Người không muốn nhìn thấy

Hữu dụng?

Rốt cuộc là phương diện nào hữu dụng? Tôi là người phụ nữ đã có chồng, vừa không có thân hình lại chẳng có tiền, một người phụ nữ quá đỗi bình thường thì có gì mà hữu dụng chứ? Tôi nghĩ điểm đặc biệt duy nhất của tôi là một người đồng vợ, tệ hơn nữa là người đồng vợ đã bị gạt năm năm.

Sau khi lại bị Đường Kiêu xâm chiếm hai lần, anh ta mặc quần áo và bảo tôi hãy thu dọn hành lý.

Tôi được thông báo sẽ cùng Đường Kiêu và người khách nước ngoài đi bàn chuyện làm ăn. Chưa đợi tôi đồng ý, anh ta đã kéo tôi lên xe và đưa tôi đi đến nhà hàng để gặp khách hàng.

Tôi ngoài việc là thư ký của sếp tổng thì còn là một người thông dịch tiếng Anh, và cũng vì lợi thế này, tôi đã thành công trở thành thư ký của sếp tổng và cùng ông tham gia nhiều cuộc hội nghị.

Khi đến nhà hàng, chúng tôi được mời vào phòng VỊP và gặp được hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.

“Tôi đã từng gặp cô ở hội nghị với ông Triệu, tiếng Anh của cô rất xuất sắc, đúng lúc thư ký của tôi mới nghỉ việc vì không chịu nổi tính khí của tôi, tôi còn đang đau đầu không biết hôm nay sẽ bàn bạc như thế nào thì vừa đúng lúc gặp được cô, cô nói… đây có phải là định mệnh không?” Rõ ràng là đang giải thích cho tôi, nhưng giọng điệu nhẹ tênh của Đường Kiêu khiến tôi muốn cắn chết anh ta! Vả lại làm gì có chuyện đột nhiên kéo tôi đến làm thông dịch viên chứ? Công việc của một thông dịch viên, muốn làm tốt ở một lần hội nghị thì công tác chuẩn bị là rất quan trọng, có rất nhiều thuật ngữ cần phải nắm rõ, bây giờ anh ta muốn tôi đột xuất làm thông dịch thì chẳng phải là muốn tôi bẽ mặt sao? Nhưng nói điều đó với anh ta cũng vô ích thôi, có nói ra anh ta cũng không hiểu, tôi ngoài việc đồng ý ra thì còn lựa chọn khác sao? Tôi rất yêu công việc của tôi, mỗi lần phiên dịch đều rất chân thành nhưng lần này là ngoại lệ. Cũng may chủ đề lần này không có gì đặc biệt khó khăn, tôi hoàn thành công việc rất thuận lợi.

Cuộc nói chuyện kết thúc tốt đẹp, chỉ đợi đến khi tiễn hai vị khách kia về thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Kiêu đi qua vỗ vào vai tôi bảo tôi đã làm rất tốt thì mới gọi là tìm được một lý do để vui.

“Anh nói tôi hữu dụng là ám chỉ cái này sao?” Ra khỏi nhà hàng ngồi trên xe, tôi mới chợt nhớ ra câu nói Đường Kiêu nói với tôi trong khách sạn nên mới hỏi anh ta.

Anh ta gật gật đầu với khuôn mặt thản nhiên, lúc này gánh nặng trong tim tôi mới đặt xuống.

“Cô có từng nghĩ muốn nhảy việc qua công ty tôi làm thư ký cho tôi không? Tôi trả cô tiền lương gấp ba lần ông Triệu.” Tôi lắc đầu, lương cao gấp ba lần thật sự rất hấp dẫn nhưng tôi không muốn quay trở lại thành phố đó lần nữa.

Đường Kiêu cũng không hề miễn cưỡng tôi, chỉ nói răng nếu muốn suy nghĩ lại thì lúc nào đến tìm anh ta cũng được.

Anh ta còn đưa cho tôi danh thiếp của anh ta, tôi tiện tay đã bỏ vào trong túi áo.

Ba ngày này, tôi cùng Đường Kiêu bàn bạc xong chuyện làm ăn, tất nhiên tên ác ma này không dễ dàng buông tha cho tôi, ba ngày này mỗi ngày thức dậy cả người tôi đều đau nhức.

Chuyện này coi như đã thoát khỏi sự đeo bám của Đường Kiêu, anh ta hứa với tôi là sẽ không đem chuyện trên máy bay nói với sếp tôi.

Mặc dù tôi chưa hoàn toàn tin tưởng anh ta nhưng lo lắng cũng vô ích, tôi bây giờ chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

Đường Kiêu đã giữ đúng lời hứa đưa tôi về nhà.

Vừa đến nhà tôi đã không kiềm được nỗi uất ức trong lòng mà chạy ào vào lòng mẹ mà kể hết mọi uất ức.

Nhưng không đợi tôi vào nhà thì đã gặp khuôn mặt tôi không muốn gặp tới.

Khương Chí Cang đang ngồi trên chiếc sofa ở phòng khách, ba tôi và mẹ tôi ngồi kế bên thở dài. Lần trước gặp tình cảnh này là lúc Khương Chí Cang mang rượu đến nhà tôi hỏi cưới. Tôi nghiêm mặt, liếc Khương Chí Cang một cái và đi vào trong phòng khách.

“Sao anh lại đến đây?” Khương Chí Cang vừa nhìn thấy tôi đã lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi chảy dài: “Nhã Hàm, em đã hiểu lầm anh rồi, làm sao anh có thể có người phụ nữ khác sau lưng em chứ?” Cái gì? Tìm người phụ nữ, điều này thật nực cười. Tôi im lặng nhìn anh ta xem anh ta bày trò gì.

Chương 5 : Âm mưu bắt đầu

“Nhã Hàm, con làm sao có thể tùy tiện nghi ngờ Chí Cang chứ?” Sự giảo biện của Khương Chí Cang thật sự rất tài tình, anh ta đã thành công gạt được tôi, bây giờ còn gạt cả cha mẹ tôi nữa.

Trong mắt cha mẹ tôi thì Khương Chí Cang luôn là người đàn ông tốt, đối với tôi muôn phần chiều chuộng, đối với cha mẹ tôi như ruột thịt vậy.

À, nếu là lúc trước tôi đã tin Khương Chí Cang thật lòng đối xử tốt với ba mẹ tôi, thế nhưng bây giờ tôi không thể không nghỉ ngờ động cơ của anh ta.

Tôi nhìn ba mẹ tôi, trong ánh mắt của họ tràn đầy sự lo lắng, làm sao tôi có thể nhẫn tâm nói cho họ biết chồng của tôi, con rể của họ là một người đồng tính? Khương Chí Cang vẫn tiếp tục diễn vở kịch của anh ta, khóc lóc đau khổ nói với ba mẹ tôi rằng là do tôi chuyện bé xé ra to, nghỉ ngờ anh ta ở ngoài có người khác.

Ba mẹ tôi không hề nghỉ ngờ anh ta, thậm chí còn quay ngược lại trách tôi.

“Nhã Hàm, Chí Cang là người chồng tốt, con làm sao có thể nghi ngờ Chí Cang rồi làm nó đau lòng thế chứ?” Mẹ tôi đỡ Khương Chí Cang đang quỳ từ dưới đất dậy. Mẹ tôi đó giờ luôn xem Khương Chí Cang như con trai ruột, tôi đã từng nghĩ rằng hai gia đình chúng tôi sẽ luôn hòa thuận vui vẻ.

“Anh muốn làm gì?” Tôi không muốn ba mẹ tôi đau lòng nên không nói sự thật với họ, tôi chỉ có thể nổi giận với Khương Chí Cang.

Khương Chí Cang mặt mũi khóc lóc nắm lấy tay của tôi nhưng bị tôi một tay hất ra.

“Nhã Hàm, em theo anh về nhà đi.” Tôi không dễ dàng mới quyết tâm rời khỏi căn nhà đó, tôi còn hạ quyết tâm ly hôn, bây giờ muốn tôi quay trở về, đừng hòng! Tôi buông ánh mắt chán ghét nhìn người đàn ông đang quỳ xuống van xin tôi, bất giác tôi nở nụ cười.

“Nhã Hàm, con theo Chí Cang về đi, có vấn đề gì hai vợ chồng ngồi xuống từ từ nói, đừng đụng chút là nói ly hôn.” Đến người cha bình thường yêu thương tôi nhất cũng nói vậy thì tôi không còn cách nào mà từ chối họ nữa.

Trên chặng bay về, Khương Chí Cang từng thử ôm tôi nhưng tôi cảm thấy thật kinh tởm, tôi quay lưng đi không màng tới lời xin lỗi và giải thích của anh ta.

Nhưng anh ta ra sức lấy lòng tôi, tôi bị ép đến phát điên đã chạy trốn vào trong nhà vệ sinh.

Nhìn thấy cái bồn rửa tay trống trải, tôi bất giác nhớ đến Đường Kiêu.

Lúc đó chính là ở nhà vệ sinh trên máy bay, hành động của tôi đã khiêu khích Đường Kiêu, nhớ đến hình ảnh lúc đó, tôi bỗng cảm thấy đỏ mặt.

Tôi rửa mặt bằng nước lạnh, lau khô tay rồi đi ra ngoài.

Vừa về đến nhà, mẹ của Khương Chí Cang, mẹ chồng tôi Vương Thục Phấn đã khóc lóc ôm lấy tôi.

Mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt, cho dù đã kết hôn hai năm vẫn không có tin tức gì, bà vẫn ân cần an ủi bảo không cần phải gấp gáp, cứ từ từ.

Nếu mẹ chồng tôi biết con trai bà là một người đồng tính, không biết bà sẽ đau lòng đến nhường nào.

Bà nấu cháo trứng bách thảo thịt nạc cho tôi, còn dặn tôi ăn nhiều chút, bà bảo mới hai ba ngày không gặp mà tôi đã gầy đi trông thấy.

Bà mặt nặng mày nhẹ nhìn Khương Chí Cang, bảo anh ta hãy nói chuyện với tôi, nếu như ly hôn thì bà là người đầu tiên không đồng ý.

Mỗi lần tôi và Khương Chí Cang cãi nhau, mẹ chồng tôi đều giúp tôi giáo huấn con trai bà, bà xem tôi như con gái ruột vậy, khiến trái tim tan vỡ của tôi có một chút an ủi.

Ăn cháo xong, Khương Chí Cang đưa tôi vào trong phòng bảo có chuyện muốn nói.

Thật đúng lúc, lần này về tôi cũng tính cắt đứt với anh ta.

Anh ta vừa đóng cửa thì lại một lần nữa tôi phải bất lực xem anh ta giảo biện.

“Nhã Hàm, em tin anh đi, anh làm sao có thể là loại người đó được chứ?” Dòng nước mắt của anh ta khiến tôi cảm thấy thật xa lạ, anh ta còn tính gạt tôi đến khi nào đây? Tôi nhìn vào khuôn mặt anh ta, trái tim tôi lạnh tanh: “Đoạn clip rõ ràng như vậy, anh còn muốn giảo biện đến khi nào đây?” Anh ta nhìn tôi bất ngờ, lập tức quỳ xuống.

Cái quỳ này của anh ta khiến tôi có chút động lòng, dù sao cũng là người đàn ông tôi đã yêu năm năm, tôi không có cách gì một sớm một chiều quên đi những chuyện xảy ra khi bên nhau.

“Nhã Hàm, đoạn clip đó nhất định là chỉnh sửa, nhất định có người muốn phá hoại tình cảm của chúng ta!” Anh ta thề sống thề chết, khẳng định chắc nịch như lúc đọc lời thề khi kết hôn.

Trái tìm tôi rỉ máu, mở máy tính lên.

“Anh muốn chính mắt xem không?

Chương 6: Ly hôn đi

Tôi nhắm chặt đôi mắt lại, không biết bây giờ Khương Chí Cang đang có phản ứng gì. Tôi cũng hy vọng đoạn clip này như lời anh ta nói, chỉ là có người đang muốn phá hoại chúng tôi mà chỉnh sửa nó ra thôi.

Năm năm qua, tình cảm tôi dành cho anh ta đều là thật lòng, không ai hy vọng đoạn clip này là giả hơn tôi.

Khương Chí Cang im lặng một lúc, với chừng ấy chứng cứ trước mắt, anh ta không còn lời nào để phản biện.

Sự im lặng của anh ta khiến mọi kỳ vọng trong tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi biết tôi không thể tự lừa dối mình nữa rồi.

Bởi vì cho dù tôi có là người mù vi tính đi chăng nữa thì cũng nhận ra người trong đó là anh ta, hơn nữa cho dù là chỉnh sửa thì lẽ nào đến âm thanh cũng có thể chỉnh sửa sao? “Hôm tôi gọi điện thoại cho anh, anh bảo sẽ về ngay lập tức, nhưng sự thật thì sao? Tôi bỏ đi ba ngày rồi anh mới ung dung đến nhà cha mẹ tôi, anh vốn dĩ không bận tâm vậy thì tại sao bây giờ lại phải như thế?” Nếu ngày hôm đó anh ta lập tức về giải thích mọi thứ cho tôi thì có lẽ tôi đã tin tưởng anh ta, nhưng sự thật đã chứng minh trong lòng anh ta thì tôi chẳng quan trọng gì.

“Nhã Hàm, hôm đó anh phải ở công ty tăng ca, sếp anh… sếp anh nhất định giữ anh ở lại công ty…” Biểu cảm chân thành của anh ta nếu đổi lại là ngày xưa thì tôi nhất định đã tin rồi.

Ngày xưa anh ta ở ngoài không về nhà cũng đưa ra cái lý do này, tôi trách anh ta thì anh ta bảo công ty như thế còn có cách gì.

“Tăng ca? Đúng rồi, công việc quan trọng, đến mức vợ nói ly hôn rồi thì anh vẫn có thể thản nhiên tăng ca trong công ty thì bây giờ anh cần gì phải làm cái bộ mặt này ra chứ?” “Cái đó… cái hợp đồng đó rất quan trọng, anh…” Anh ta vẫn tiếp tục giảo biện nhưng sự hoảng loạn trên gương mặt đã sớm bán đứng anh ta rồi.

“Khương Chí Cang anh đủ rồi, lời nói dối này nói ra đến anh còn không tin, bộ anh nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?” Tôi nhìn trên cổ anh ta vẫn còn lưu lại vết cắn chưa phai, tôi cười nhạt, những chứng cứ đang bày ra trước mặt tôi, rõ ràng rành mạch.

Đại khái là biểu hiện của tôi bây giờ không cẩn thận giống như ngày xưa, tôi trở nên lạnh nhạt, anh ta không còn sự bình tĩnh như lúc nãy.

“Nhã Hàm, là người đàn ông đó dụ dỗ anh, người anh yêu nhất là em… anh không thể mất em được.” Ha ha, cuối cùng đã thừa nhận rồi.

Tôi hơi cúi nhẹ đầu, không để nước mắt rơi xuống.

Cuối cùng đã có đáp án rồi, thế thì sao chứ? Nghĩ lại trong ba năm hẹn hò, anh ta đối với tôi vừa trân trọng lại chừng mực, đến hôn cũng rất nhẹ nhàng, còn rất chân thành nâng mặt tôi mà nói do yêu tôi nên sẽ không đụng vào tôi.

Tôi bị câu nói này của anh ta làm cảm động, cho rằng dù người đàn ông có tốt đến đâu cũng không bằng anh ta có thể kiềm chế được dục vọng của mình, tôn trọng sự trong trắng của tôi.

Ha ha, thật là nực cười! Lý do tôi yêu anh †a lại chính là lý do anh ta không yêu tôi.

Nhìn thấy nụ cười lạnh tanh của tôi, Khương Chí Cang trở nên gấp gáp, thậm chí còn ôm lấy chân tôi, khóc lóc kể về khoảng thời gian hẹn hò thời đại học.

Anh ta luôn miệng nói về những ký ức hạnh phúc giữa chúng tôi, còn tôi thì nghĩ nó giống như đang cười nhạo vào sự ngây thơ và ngu ngốc của tôi.

“Nhã Hàm, em tin anh đi, anh sẽ không bao giờ làm chuyện này nữa.” Sau này sẽ không làm nữa? Xu hướng tình dục nói sửa là sửa được sao? Nếu vậy trên thế giới đã không có nhiều người đồng tính đến vậy.

Hơn nữa, tôi đã làm chuyện tương tự anh ta, ngoại tình với người đàn ông tên Đường Kiêu, điều này đã sớm không thể quay trở lại được.

“Ly hôn đi, ngày mai chúng ta đến phòng dân sự làm thủ tục” Tôi không phải là người quyết đoán nhưng giây phút này tôi tỉnh táo đến đáng sợ.

Trong tình huống đôi bên đều ngoại tình, cuộc hôn nhân sớm đã bị lung lay rồi, nếu miễn cưỡng níu kéo cả hai đều không hạnh phúc.

Sắc mặt anh ta trở nên hoảng loạn mà dùng toàn bộ sức mạnh đôi tay ôm lấy tôi.

“Nhã Hàm, anh sẽ không ly hôn với em, tuyệt đối không bao giờ.”

Chương 7 : Bộ mặt thật

Khương Chí Cang dường như điên rồi, anh ta khóc lớn nói tôi đừng rời xa anh †a.

Tôi mặc kệ lời van xin của anh ta, chỉ lằng lặng thu dọn đồ đạc định rời khỏi.

Trong căn nhà này, ngoại trừ quần áo trong tủ và mỹ phẩm trên bàn trang điểm ra, không có thứ gì là của tôi cả.

Căn nhà này đứng tên mẹ chồng tôi, chiếc xe là tài sản của Khương Chí Cang.

Khi tôi muốn đẩy cửa phòng ra thì anh ta dùng tay nắm chặt lấy tôi.

“Nhã Hàm, cho dù anh có làm gì, bù đắp như thế nào thì em vẫn nhất định phải rời khỏi phải không?” Nếu không thì sao? Mang trái tim đã vỡ vụn miễn cưỡng bên cạnh anh ta trọn đời, nhìn anh ta tình tứ với người đàn ông khác, còn mình và anh ta thì tương kính như tân sao? Tôi gật đầu quả quyết, biểu cảm bình thản: “Chuyện của anh em sẽ không nói với mẹ anh và ba mẹ em, cứ xem như chúng ta không hợp nhau.” Tôi nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất, nếu đã không yêu tôi thì tôi cũng sẽ không dây dưa nữa.

Nhưng tôi không nghĩ tới, khi tôi vừa định bước ra khỏi cửa thì đã bị anh ta kéo vào trong phòng, thậm chí còn đóng mạnh cửa phòng ngủ.

“Anh làm gì vậy?” Tôi tức giận nhìn anh ta, chợt phát hiện anh ta đã không giống ngày xưa nhẹ nhàng ôn tồn, sự phẫn nộ dưới mắt như muốn bùng cháy đến nơi.

“Nếu như em không chịu ngoan ngoãn nghe lời anh, vậy thì em chịu khổ chút nhé.” Âm lượng của anh ta khiến tôi mất đi cái dũng khí rời khỏi lúc nãy, mắt nhìn khuôn mặt người đàn ông biến dạng hoàn toàn không giống với sự dịu dàng thường ngày của anh ta.

Tôi không đoán được từ “chịu khổ” của anh ta nghĩa là gì.

Tôi bị anh ta vả một cái vào mặt, nó mạnh đến nổi khiến tôi đứng không vững, ngã nhoài lên giường choáng váng mặt mày.

Tôi nắm chặt lấy tấm ga giường, mái tóc tôi bị hắn ta kéo lên khiến da đầu tôi đau rát.

Hắn ta nhìn vào mắt tôi với ánh mắt điên loạn và khủng khiếp.

“Trước khi em mang thai thì hãy ngoan ngoãn ở lại đây nào, nếu không…” Vậy ra sự “chịu khổ” mà hắn ta nói chính là muốn tôi mang thai giúp hắn ta, giúp Khương gia giữ nòi giống sao? Nụ cười ma mị của hắn ta khiến tôi nổi cả gai óc lên, hắn ta có còn là Khương Chí Cang mà tôi quen biết không? Hay là do tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của hắn ta? Sức mạnh của tôi vốn dĩ không đủ để phản kháng hắn ta, chỉ giống như cá trên thớt tùy người khác quyết định. Hơn nữa vùng vấy chỉ khiến tôi bị tiêu hao thể lực mà thôi.

Hiểu rõ điều này nên tôi ngoan ngoãn ngồi im, đến miệng cũng im lặng.

Thấy tôi không còn phản kháng, hắn ta mới buông tóc tôi ra và vỗ vỗ vào mặt tôi nói lạnh lùng: “Đây mới là vợ ngoan của anh chứ.” Thật nực cười, tôi sao lại nghĩ tên đồng tính này có thể dễ dàng ly hôn với tôi chứ, hoặc là vừa nãy hắn ta chỉ đang cố gắng để kiềm tôi lại, rồi từ từ gạt tôi sinh con cho hắn.

“Vậy ra đây là lý do anh không chịu ly hôn với tôi?” Ánh mắt hắn ta nhìn tôi như đang nhìn vào đống dơ bẩn trong nhà vệ sinh vậy: “Nếu không cô nghĩ là gì? Chỉ đáng tiếc cô không chịu mềm mỏng thì tôi chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi, tất cả đều là cô ép tôi, đừng trách tôi.” Hắn ta nói như thể mọi thứ là lẽ tất nhiên, giống như gạt tử cung để sinh con là một điều bình thương vậy.

Trong lòng tôi nổi lên một trận gió lạnh, Khương Chí Cang đã điên rồi, chỉ vì muốn thỏa mãn xu hướng giới tính của hắn ta lại không thể duy trì nòi giống nên xuống tay với tôi! Nếu như nói trước đây tôi từng vì chuyện ngoại tình cảm thấy có lỗi thì bây giờ hoàn toàn không còn.

Hắn ta khiến tôi phát hiện năm năm qua chỉ là một đống rác, năm năm mà tôi nâng niu trân trọng, thậm chí mới vài phút trước tôi còn nhớ lại những ấm áp mà nó mang lại.

“Cô yên tâm, tôi sẽ đối xử tốt với cô, dù sao cũng là vợ chồng.” Khương Chí Cang để lộ nụ cười khó đoán, khiến tôi tức giận nhìn anh ta.

Chương 8: Bị nhốt

Tôi bị Khương Chí Cang trói lại, dùng dây nhốt chặt trên giường, còn nhét vào miệng tôi miếng vải để tôi không thể phát ra tiếng động.

Khi hắn ta đang nhìn vào GV, hắn ta hoàn toàn không cần ngụy trang gì, thậm chí đến cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn tôi.

Tôi rốt cuộc đã hiểu trước đây mỗi khi muốn gần gũi, hắn ta không phải là tìm lý do để cự tuyệt thì là mang điện thoại nói là cần đi tắm.

Thì ra chỉ là do hắn ta không có hứng thú với phụ nữ nên cần phải chuẩn bị trước.

Không lâu sau, hắn ta leo lên trước mặt tôi và lấy ra miếng vải trong miệng tôi ra.

Tôi quay đầu đi không muốn nhìn khuôn mặt kinh tởm của hắn ta nhưng bị hắn †a nắm căm tôi ép tôi đối mặt với hắn.

“Cô ngày xưa không phải muốn ngủ với tôi sao? Thế sao bây giờ lại không muốn?” Đôi tay thô ráp của hắn sờ mó trên người tôi khiến tôi kinh tởm đến muốn nôn nhưng lại không cách nào thoát ra được.

Tôi gượng chặt cổ, cố không để phát ra tiếng run rẩy.

“Anh là một tên thụ, khó trách để anh nằm trên phụ nữ anh làm không được, còn mong tôi không chê anh sao?” Dường như hắn ta bị tôi đâm trúng chỗ đau nên bàn tay đang đi lạc trên cơ thể bỗng dừng lại.

Hắn ta nhìn tôi lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.

“Cô nói không sai, tôi đối với cô chẳng có chút dục vọng nào cả, nhất là lúc này, nhưng… cô chỉ cần ngoan ngoãn ở đây, tôi sẽ có cách khiến cô mang thai.” Hắn ta lại nhét miếng vải vào miệng tôi, sau khi lấy điện thoại tôi thì đã đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Chỉ đợi đến khi hắn ta đóng cửa lại, những giọt nước mắt nãy giờ cố kiềm nén mới rơi xuống. Giọt nước mắt sợ hãi khi đối mặt với hắn ta và sự bất lực với tương lai.

Thế nhưng những giọt nước mắt yếu đuối không thể cứu tôi được, tôi không thể bỏ cuộc, tôi phải tìm cách tự cứu mình.

Cũng may miếng vải không phải nhét quá chặt nên tôi dễ dàng dùng lưỡi đẩy nó ra khỏi miệng. Tuy nhiên sợi dây trói tay chân tôi lại quá to khiến tôi gặp phải thế khó.

Sợi dây này thô bằng cả cái cổ tay của tôi, nếu như không có con dao hoặc vật sắc nhọn thì không thể nào làm đứt được.

Tôi nhìn xung quanh nhưng không phát hiệu ra công cụ nào.

Lễ nào tôi phải chấp nhận bị Khương Chí Cang tùy ý giãm đạp sao? Nhìn thấy trên đầu giường có cái ly sứ tôi hay dùng để uống nước, trong lòng tôi chợt nảy ra một ý định.

Tôi tính toán thời gian, lúc nãy về nhà là khoảng bốn giờ chiều và day dưa với Khương Chí Cang trong khoảng một tiếng, bình thường vào giờ này Khương Chí Cang đều phải đến công ty để họp tổng kết tình trạng công việc trong một tuần. Cho nên nói bây giờ hắn ta đã ra khỏi nhà rồi.

Tôi dồn hết sức bò tới chỗ tủ đầu giường và dùng vai đẩy cái ly rớt xuống đất, sau đó cắn miếng lớn nhất.

Khương Chí Cang họp khoảng hai tiếng đồng hồ, lộ trình đi về cộng lại khoảng một tiếng rưỡi, tôi cần phải lợi dụng ba tiếng đồng hồ này để tháo sợi dây ra và thoát khỏi nơi này. Nghĩ đến khuôn mặt âu lo của ba mẹ, tôi không màng gì nữa mà dùng răng ngậm mảnh vỡ, tìm ngay đoạn mảnh nhất mà dùng sức cắt sợi dây đang trói trên tay.

Mảnh vỡ cứa vào lưỡi khiến tôi đau nhưng không dám lên tiếng.

Nhưng tôi không thể nghĩ ngợi nhiều vậy, thời gian của tôi không nhiều nên cần phải nhanh chóng cắt đứt sợi dây.

Không biết đã bao lâu trôi qua, sợi dây cuối cùng cũng đã có vết đứt nhỏ, tôi đẩy nhanh động tác, cả miệng tôi đều bị mảnh vỡ cứa đến mùi máu tanh sộc vào cả miệng và mũi tôi.

Vết đứt càng ngày càng lớn khiến tôi hy vọng càng lớn, tôi nhả mảnh vỡ ra, hai tay cố dùng sức, cuối cùng cũng tháo rời được sợi dây.

Tôi nhanh chóng cắt sợi dây dưới chân ra, chưa kịp lấy va li đã vội vã chạy ra khỏi căn phòng.

Còn chưa kịp ra khỏi căn phòng thì trong túi áo đã rơi ra một tờ giấy.

Tôi nhặt tờ giấy cầm lên xem, thì ra là một tấm danh thiếp, là Đường Kiêu đưa cho tôi lúc đó. Nghĩ đến Đường Kiêu, đôi mắt tôi có chút mông lung.

Cho dù Đường Kiêu dùng chuyện trên máy bay uy hiếp tôi phải bên anh ta ba ngày, nhưng trong ba ngày đó, anh ta đối xử với tôi rất nhẹ nhàng và ga lăng.

Điều này khiến tôi cảm thấy dù bề ngoài xem ra là kẻ xấu xa nhưng bên trong anh ta là người tốt.

Đối nghịch với tên cầm thú mặt người dạ thú Khương Chí Cang thì Đường Kiêu tốt đẹp hơn biết bao nhiêu.

Tôi giữ kỹ tờ danh thiếp và đi ra khỏi phòng ngủ.

Nhìn xung quanh phòng khách, cũng may mẹ chồng tôi không ở đây, nếu không bà mà biết chuyện lúc nãy thì không biết sẽ đau lòng đến nhường nào.

Tôi hoảng loạn lấy điện thoại và ví tiền Khương Chí Cang đã giấu, không dám ở lâu trong căn nhà này, tôi vừa rời khỏi đã lập tức gọi điện thoại cho Dương Hân, cô bạn thân của tôi. Tôi muốn đến nhà cô ấy ở vài hôm.

Không ngờ Dương Hân nói cô ấy đi công tác phải vài hôm mới về nhà.

Thế là xong rồi, tôi không có nơi nào để đi.

Chương 9: Bị dinh phái rồi

Tôi không còn cách nào khác, đành xách hành lý đi vào khách sạn ở tạm.

Sau một đêm ở trong khách sạn, mới sáng sớm tôi đã nhận được cuộc gọi của sếp. Sếp tôi đang rất tức giận, hỏi tôi chỉ xin phép ba ngày sao hôm nay còn chưa đến công ty.

Tôi nhìn đồng hồ, đúng là đã qua thời gian gạt thẻ. Sếp tôi vửa chửi vừa bảo tôi hãy nhanh chóng tới công ty, hôm nay có một cuộc họp quan trọng, nếu không đến thì lương tháng này coi như không còn.

Tình yêu đã không còn, nếu ngay cả lương cũng không có thì tôi phải hít không khí sống rồi.

Tôi nhanh chóng thay quần áo, dặm phấn nền che đi vết đánh của Khương Chí Cang, đôi môi thì vẫn ổn nhưng lưỡi tôi đã chảy nhiều máu, có thể mở miệng nói chuyện cũng may rồi.

Tôi nhanh chóng đến công ty, sếp mắng tôi vài câu rồi kêu tôi nhanh chóng đi chuẩn bị dữ liệu cuộc họp.

Vừa bước vào phòng họp, tôi đã thấy Đường Kiêu ngồi đó nở nụ cười khó kiểu.

Chưa hết, sếp còn để tôi ngồi kế bên anh ta.

Thì ra Đường Kiêu là khách hàng của sếp tôi trong hợp đồng này, cuộc họp này chính là để bàn bạc nội dung cụ thể.

Vừa ngồi xuống thì Đường Kiêu đã dùng chân đá tôi, tôi ngẩng đầu liếc anh ta một cái, anh ta giả vờ quay qua nói chuyện với sếp tôi như không có chuyện gì xảy ra.

Nói thật là sau chuyện bị Khương Chí Cang trói thì tôi đã bị ám ảnh rồi. Cuộc họp mới được một nửa, tôi không chịu được sự trêu ghẹo của Đường Kiêu, bèn nói với sếp bụng tôi không khỏe muốn nghỉ ngơi một chút.

Chạy vào phòng nghỉ, tôi nhanh chóng uống cạn ly nước để dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng.

Không ngờ khi tôi định uống ly thứ hai thì Đường Kiêu mặt cười ẩn ý đi vào trong phòng nghỉ, còn thuận tay khóa cửa lại.

“Nghe nói cô không khỏe nên tôi đến xem thế nào.” Anh ta không nói không rằng bèn kéo tôi lại và hôn tôi, anh ta dùng lưỡi xâm nhập sâu vào trong miệng tôi.

Lưỡi tôi còn chưa khỏi đã bị anh ta dùng sức hôn, trong khoảnh khắc đó tôi đau đến chết đi sống lại.

Đại khái là anh ta cảm nhận được vị máu tanh trong miệng tôi bèn buông tôi ra, lau lau môi của anh ta, trên khuôn mặt lộ ra một chút tức giận khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

“Lần này cô cùng ai chơi trò cảm giác mạnh đây? Đến mức lưỡi cũng xước rồi.

Cảm giác mạnh con khi! Tôi nghĩ là do hành động trên máy bay khiến anh ta nghĩ tôi là người phụ nữ tuỳ tiện.

Đáng tiếc là do miệng tôi bị thương nên muốn chửi anh ta cũng không được, chỉ có thể thu người lại chờ cơ hội trốn ra ngoài.

“Mới cùng tôi chia tay không bao lâu mà đã chung đụng với người đàn ông khác rồi sao?” Anh ta nắm lấy cằm của tôi, mở miệng tôi ra xem, lời nói mang chút giận dữ.

Cho dù tôi chung đụng với người đàn ông khác cũng không liên quan đến anh ta! Chẳng lẽ tôi ngủ với anh ta vài hôm thì trở thành người của anh ta sao? Tôi sờ đôi môi lại đang chảy máu của mình, phẫn nộ liếc nhìn anh ta.

“Theo tôi ra đây.” Đường Kiêu kéo tay tôi đi ra khỏi phòng nghỉ.

Tôi sợ hãi muốn gạt tay anh ta ra nhưng bị anh ta nắm chặt, muốn nhúc nhích cũng không được.

Đường Kiêu muốn kéo tôi ra ngoài để làm gì, công ty nhiều người như vậy, thấy tôi và anh ta vừa đi vừa kéo tay như vậy, tôi không bị chửi mới lạ. Phải biết rằng trong mắt mọi người trong công ty, tôi là một người phụ nữ đã có chồng.

“Đừng nhúc nhích, nếu không muốn tôi nói chuyện trên máy bay ra thì ngoan ngoãn đi theo tôi.” Lời nói của Đường Kiêu làm tan biến ý định chạy trốn của tôi, lời uy hiếp này khiến tôi không dám phản kháng.

Tôi cúi đầu bị anh ta kéo lên xe trong ánh mắt của mọi người trong công ty.

Tôi không biết Đường Kiêu định đưa tôi đi đâu, anh ta chỉ im lặng lái xe không nhìn lấy tôi một lần.

Chương 10: Quyết tâm ly hôn

Không ngờ Đường Kiêu lại đưa tôi đến bệnh viện.

Nếu tôi không bị Đường Kiêu cưỡng hôn thì tôi cũng đã quên mất chuyện lưỡi mình bị chảy máu.

Bác sĩ giúp tôi khám vài bước đơn giản, còn hỏi tôi làm thế nào mà bị thương, tôi chỉ có thể cười gượng nói là do tôi không cẩn thận cắn trúng thôi.

Bác sĩ dùng ánh mắt ẩn ý nhìn Đường Kiêu, còn bảo người trẻ đừng gấp gáp quá, lời nói của bác sĩ làm tôi đỏ cả mặt nhưng Đường Kiêu lại không nói lời nào.

Trên đường về công ty, thấy Đường Kiêu không nói lời nào, tôi chỉ khẽ nói lời cám ơn.

“Lý Nhã Hàm, sau này đừng làm chuyện này nữa.” Đường Kiêu nhẹ nhàng nói một câu khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Anh ta thật sự nghĩ là do tôi và người đàn ông khác đã làm chuyện đó nên mới khiến cho lưỡi tôi chảy máu sao? Đồ điên, tôi còn chưa thiếu thốn đến mức đó.

Nếu anh ta đã không màng đến tôi thì tôi cũng chẳng cần để ý đến anh ta, suốt chặng đường cả hai đều im lặng không nói câu nào.

Chiếc xe quay về công ty, tôi và Đường Kiêu một trước một sau đi vào công ty.

Ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp trong công ty dõi theo chúng tôi, kèm theo còn có tiếng xì xào to nhỏ. Tôi cúi thấp đầu và bước đi thật nhanh, còn Đường Kiêu thì đi chậm rãi, hoàn toàn không để ý đến xung quanh.

Nhìn thấy tôi và Đường Kiêu cùng nhau đi vào, sếp tôi lập tức nổi trận lôi đình hỏi tôi đã đưa Đường Kiêu đi đâu, cả công ty đang đồn cả lên rồi.

Trong lòng tôi đang cảm thấy khó hiểu, rõ ràng ai cũng thấy là do Đường Kiếu cố ý kéo tôi đi, sao bây giờ lại biến thành tôi dụ dỗ anh ta đi chứ? Thôi kệ đi, dù sao thì sếp tôi cũng sẽ bênh vực Đường Kiêu.

Tôi cúi đầu im lặng chịu đựng.

Tôi bị sếp mắng hết vài phút, thấy tôi không nói gì thì ông càng nổi giận hơn.

“Được rồi, chẳng có chuyện gì cả chỉ là tôi đưa cô ấy đi bệnh viện thôi, thư ký của ông ông không xót, tôi xót.” Đường Kiêu chậm rãi nói ra câu này khiến tôi chỉ muốn đánh chết anh ta! Quả nhiên sếp nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ám muội rồi im lặng.

Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, tôi mở điện thoại ra thì thấy cuộc gọi và tin nhắn của Khương Chí Cang khủng bố tôi. Tôi nhìn lướt qua rồi xóa đi toàn bộ tin nhắn, cho số điện thoại của Khương Chí Cang vào danh sách đen, sau đó tôi bỏ điện thoại vào trong túi.

Mấy ngày nay đã yên bình đi rất nhiều, tôi đang chờ đợi Dương Hân trở về.

Một hôm tôi vừa tan ca thì điện thoại reo lên, cầm lên nhìn thì ra là mẹ chồng tôi. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi bắt máy nghe.

“Nhã Hàm, Chí Cang nói con muốn ly hôn với nó, có phải thật không?” Trong điện thoại tiếng của bà rất gấp gáp.

Tôi không biết rốt cuộc Khương Chí Cang đã nói gì với bà, nhưng bà nhất quyết bảo tôi hãy về nhà và ngồi xuống nói chuyện.

Có thể nói chuyện sao? Trên cổ tay tôi vẫn còn lưu lại dấu vết của dấu dây trói.

“Mẹ, con và Chí Cang không thể nào đâu, mẹ giúp con khuyên anh ấy buông tha con đi, được không?” Tôi chỉ có thể hy vọng người mẹ chồng luôn yêu thương tôi có thể giúp đỡ tôi, nếu không, tôi không nghĩ ra còn có ai có thể giúp tôi khuyên tên điên đó.

“Nhã Hàm à, cho dù muốn ly hôn thì con cũng về nhà trước đi, đợi ký giấy hoàn tất rồi mới đi được.” Lời của bà không sai, không có tờ giấy chứng minh thì tôi và Khương Chí Cang trên pháp luật vẫn là vợ chồng với nhau.

Bà ba lần bảy lượt hứa với tôi nhất định sẽ để Khương Chí Cang nói rõ với tôi, có bà ở đây thì Khương Chí Cang không dám làm gì tôi đâu.

Đó giờ bà đối xử tốt với tôi tôi có mắt nhìn, tôi không tin bà sẽ giúp Khương Chí Cang hại tôi.

Nghĩ ngợi vài phút, tôi đồng ý với lời đề nghị của bà quay về nhà của Khương Chí Cang.

Vừa về đến nhà, bà đã nắm lấy tay tôi, khóc lóc hỏi tôi có thể không ly hôn được không, bà từ lâu đã xem tôi là con gái ruột. Thậm chí còn mắng Khương Chí Cang là đồ tồi, không biết trân trọng tôi.

Tôi vô cảm nhìn Khương Chí Cang và kéo bà ngồi xuống.

“Mẹ, cho dù con và Khương Chí Cang ly hôn thì con vẫn xem mẹ là mẹ của con.” Thấy thái độ kiên quyết của tôi thì bà không nói gì nữa.

Bà lau khô nước mắt nói nếu tôi đã kiên quyết vậy thì cũng không khuyên tôi nữa, nhưng bây giờ phòng dân sự đã đóng cửa rồi, hãy ở lại đây một đêm rồi ngày mai hãy đi làm thủ tục ly hôn.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi yêu cầu được ngủ riêng trong phòng sách, và bà đồng ý.

Chăn gối được đưa vào trong phòng sách, phải rất lâu tôi mới ngủ được nhưng không lâu sau thì đã bị cảm giác khô cổ làm thức giấc.

Khi chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài rót nước uống thì tôi mới phát hiện ra cửa phòng sách không cách nào mở ra được.

Giây phút đó, cảm giác tuyệt vọng khi bị Khương Chí Cang nhốt một lần nữa quay lại, tôi buông tay nắm cửa ra và ngồi sụp xuống dưới đất.

Truyện Giọt Tình - Giọt tình truyện - giot_tinh - Truy cập Zalo : https://zalo.me/g/cmmwuv189 - Hải Yến đọc thêm chương mới nhất nhé


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.