Có ai nói cho cô biết việc gì đang xảy ra không? Mới vừa lúc nãy thôi, đám phóng viên còn sốc vì lượng tin tức quá bất ngờ, bây giờ chính cô cũng rơi vào tình cảnh giống hệt vậy.
Hay làm sao, cha của Đổng Huyền Phong đang nói rằng cô là con gái của ông ta? Thật nực cười. Không còn gì nực cười hơn điều này.
“Xin lỗi, tôi không có cha!” Gương mặt cô hiện lên một thứ biểu cảm lạnh lẽo, cô thà chính bản thân mình không có cha còn hơn là tin một người đàn ông không biết từ đâu đến nhận cô làm con.
Kiếp trước cô vẫn nghĩ mình là con của Lâm Thừa Thiên, mẹ cô cũng không hề nói cho cô biết ai là cha cô, tất cả chỉ là sự ngộ nhận của bà ngoại, lão cha họ Lâm và chính bản thân cô. Hóa ra sự thật là như thế này…
Nghĩ lại thì… có phải trước kia cô đã yêu chính anh trai của mình không?
“Rồi con cũng sẽ nhận ta làm cha thôi.” Người đàn ông ấy nhếch môi cười. Lâm Anh cảm giác gió lạnh như đang rít gào bên cạnh cô, người này là cha cô sao…
Ông ta đưa cho cô một tập giấy kèm theo một mẩu tóc trong bịch ni lông: “Nếu con không tin thì có thể tự mình đi xét nghiệm nó.”
Lâm Anh nắm chặt nó trong tay, siết đến nỗi lộ cả gân xanh. Sau khi rời khỏi buổi họp báo, cô đã định vứt túi nilong ấy vào trong thùng rác, nhưng cô nâng tay lên rồi lại thả tay xuống chứ không ném nó đi. Có lẽ Lâm Anh đang do dự.
Phải, cô do dự.
Giống như những gì Trương đại thúc nói, cô thực sự khao khát một hơi ấm từ gia đình. Cô mong muốn có một gia đình bình thường và hạnh phúc như nhiều người khác. Đó là những điều luôn nằm trong thâm tâm cô mặc dù nó rất khó phát hiện.
“Em muốn nhận thì nhận, không cần phải tỏ ra cưỡng ép như vậy.” Hoàng Khánh luôn hiểu điều cô nghĩ. Cô quả thật muốn có một người cha, nhưng cô không biết mình có thể tin được ông ta hay không. Tại sao từ đầu ông ta không đến tìm cô mà ngay lúc này mới xuất hiện? Ông ta có đang tính toán lợi dụng gì cô hay không?... Và còn rất nhiều câu hỏi xoay vòng trong đầu cô.
Cô đột nhiên nghĩ, có Hoàng Khánh ở bên cạnh, cô thật may mắn. Cô ngước lên nhìn anh, hỏi một câu không đầu không đuôi:
“Anh sẽ cùng em chứ?” Cho dù cô vốn không hiểu bất cứ điều gì, cho dù cô không hoàn hảo như những gì cô biểu hiện, cho dù… ngay cả cha ruột mình là ai cô cũng không rõ…
“Ừ.” Anh trả lời rất nhẹ nhàng, nhưng câu trả lời đó in chặt vào lòng cô, khiến cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Chuyện sẽ đến thì cuối cùng nó cũng đến thôi, có trốn tránh cũng không được gì…
Lâm Anh thực sự đem mẩu tóc đó đi xét nghiệm, kết quả là hai người có cùng huyết thống. Cô cũng đã nghĩ có một người cha cũng được, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô lắm. Thế nhưng một phần trong cô vẫn chưa hết bất ngờ vì người cha đột nhiên xuất hiện này.
Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, chút ít sự chấp nhận của cô đối với người đàn ông đó tan thành mây khói. Ông ta thế nhưng tự ý đưa mẹ cô từ nhà ngoại lên thành phố K, sống trong nhà ông ta.
Lâm Anh sẽ không có ý kiến gì nếu như đó là ý nguyện của Nhan Trúc, nhưng đó không phải. Hơn nữa, ông ta dám lấy mẹ cô ra như một lời uy hiếp rằng cô phải chấp nhận ông ta. Điều này cô không có khả năng bỏ qua. Chỉ riêng chuyện quá khứ của ông ta với mẹ cô, cô cũng đã không muốn nhận người cha này rồi.
Đổng Khắc Lãnh, người đàn ông này từng là học trưởng của mẹ cô ở trường cao trung. Ông ta yêu mẹ cô, điều này có rất nhiều người biết nhưng mẹ cô không quan tâm đến ông ta, bởi vì bà đang đắm say trong mối tình với Lâm Thừa Thiên.
Thế nhưng Lâm Thừa Thiên không thể cưới bà vào cửa được. Lâm gia là một gia đình danh giá và giàu có, họ không thể chấp nhận một người con dâu có gia cảnh không tốt như Nhan Trúc. Một phần có lẽ cũng là vì Lâm Thừa Thiên hoàn toàn không yêu Nhan Trúc như bà tưởng.
Ông ta không phản đối quá quyết liệt về việc này bởi vì nghĩ rằng vợ của ông ta không thể có xuất thân kém được. Nhưng ông ta vẫn chưa có ý định chia tay với bà trong khi đang tìm hiểu với Tống Mộc Phương theo quyết định của gia chủ bấy giờ.
Lúc này thì Đổng Khắc Lãnh ra mặt khuyên Nhan Trúc nên từ bỏ Lâm Thừa Thiên đi nhưng bà vẫn cố chấp không nghe. Bà vốn là một người nặng tình và mù quáng trong chuyện tình cảm. Đổng Khắc Lãnh không nhìn nổi nữa, tức giận đến mức cưỡng hiếp bà.
Nhan Trúc cảm thấy bản thân mình không còn trong sạch và xứng đáng với tình yêu của Lâm Thừa Thiên nữa nên đã có ý định tự vẫn. Tuy nhiên vì cha Đổng Huyền Phong luôn đi theo nên mới ngăn cản đúng lúc. Sau đó còn giận giữ dắt bà đến khách sạn để nhìn người đàn ông bà yêu lên giường với người đàn bà khác.
Nhan Trúc sụp đổ. Bà không có đủ dũng cảm để làm rõ chuyện này với Lâm Thừa Thiên. Bà nhu nhược đến mức cắt đứt mọi liên lạc với hai người kia, trốn về quê sống với bà ngoại của Lâm Anh. Trong thời gian mang thai Lâm Anh, bà từng bị trầm cảm và có ý định tự sát nhưng vẫn không thành công. Tuy nhiên, điều đó làm ảnh hưởng đến sức khỏe của bà.
Bà bị khó sinh nhưng vẫn qua được cơn nguy hiểm khi sinh ra cô. Sau đó thì cơ thể bà càng ngày yếu, cho đến năm cô lên tám. Không ai biết vì sao bà giữ lại sự sống cho Lâm Anh. Có lẽ bởi vì đó là bản năng của người làm mẹ trong bà trỗi dậy. Cho dù đứa con ấy bị gọi là nghiệt chủng. Cho dù Lâm Anh cũng có rất nhiều khi cảm nhận được sự chán ghét mà mẹ dành cho mình…
Lâm Anh đích thân đến nhà họ Đổng tìm gặp người đàn ông điên rồ kia. Cô biết ông ta yêu mẹ cô, nhưng mà điều đó không có nghĩa là mẹ cô được an toàn. Loại người như ông ta rất nguy hiểm, chọc giận ông ta thì không biết ông ta sẽ làm ra loại chuyện như thế nào đâu.
Lâm Anh được người giúp việc trong nhà đối xử rất lễ phép, Đổng Khắc Lãnh chắc chắn đoán được là cô sẽ đến nên mới dặn dò người làm kĩ lưỡng như vậy. Ngồi trong phòng khách nhưng cô có cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt như trong tù vậy. Căn phòng này gợi nhớ cho cô những kí ức về phòng giam mà cô sống trước thời điểm kia.
Ly trà nóng còn bốc khói vừa mới được đặt xuống mặt bàn, phát ra một tiếng ‘cạch’ thanh thúy thì một người đàn ông bước vào, theo sau là một người phụ nữ có nét thôn quê nhưng nhan sắc vẫn chưa hoàn toàn phai mờ. Đó là “cha” cùng với mẹ cô.
Cô đứng dậy, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của mẹ cô, người mà cô đã cứu được nhờ cách lừa dối người mà bà yêu: “Tại sao mẹ lại theo ông ta về đây?”
Nhan Trúc đột nhiên cảm thấy xấu hổ khi đối diện với chính con gái của mình. Bà làm mẹ mà không cho con gái mình biết cha nó là ai. Bà thản nhiên nhìn nó hủy diệt gia đình, dòng họ mà đã nuôi lớn nó bấy lâu nay. Bây giờ, bà lại trở thành nỗi bạn tâm trong lòng nó. Là bà có lỗi.
Bà có lỗi khi đã giấu con gái về danh tính thật của cha nó. Bà có lỗi khi đã mong muốn con gái bà trở thành một kẻ vong ơn phụ nghĩa, thay bà trút hết oán hận lên Lâm gia và Lâm Thừa Thiên.
“Mẹ sống ở đây rất tốt, con không cần lo lắng.”
“Con hỏi mẹ tại sao lại theo người đàn ông này về nhà của ông ta?” Cô cố giữ cho thần sắc mình bình tĩnh, hỏi lại lần nữa.
“Dù gì ông ấy cũng là cha của con...” Ánh mắt của bà né tránh cô.
“Vậy mẹ có biết việc con là nữ không?” Lâm Anh đột nhiên chuyển chủ đề. Nhìn thấy sắc mặt hơi hoảng hốt của bà, cô cũng đã rõ ràng.
Lâm Anh cao ngạo ngẩng đầu lên nhìn Đổng Khắc Lãnh. Trong đôi mắt của cô có sự bất kham của một giống loài hoang dã khó bị thuần phục, loại khí chất nhu nhược giống mẹ cô đã biến mất kể từ khi cô trùng sinh rồi.
“Tôi có thể đồng ý việc công bố ra ngoài tôi là con gái ông. Nhưng ông sẽ không có quyền pháp lý gì với tôi hết. Hơn nữa, bà ấy mà có việc gì thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu! Điều tôi muốn nói chỉ có vậy thôi. Chào!”
Cô kiêu ngạo quay đi, để lại cho hai ngì họ một bóng lưng tiêu sái. Ra khỏi cửa thì thấy Đổng Huyền Phong vừa lúc trở về nhà, nhìn có vẻ gấp gáp.
Lâm Anh không quan tâm đến người này nữa, anh ta làm cô mù quáng một lần rồi, từ sau sự kiện kia của Tử Di, cô đã cố tránh nhưng dường như ông trời đang trêu ngươi cô. Cô và anh ta hết lần này đến lần khác gặp nhau bất ngờ. Bây giờ còn là anh em cùng cha khác mẹ nữa mới thật là hay ho làm sao.
Tuy nhiên cô và anh ta vẫn có điểm giống nhau, đều là đứa con do tình một đêm mà thành. Mặc dù cô ra đời là do mẹ cô bị cưỡng bức nhưng về bản chất thì không khác nhau là mấy. Thật là trùng hợp ha!
“Em chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với em.” Bàn tay của Đổng Huyền Phong nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay to lớn thô ráp ấy trước đây cô đã từng mong được nắm lấy biết bao nhiêu, cô đã từng hạnh phúc bao nhiêu khi được ôm trong vòng tay rộng lớn ấy.
Nhưng mà ngay bây giờ, một chút cảm xúc rung động nào trong lòng cũng không có. Bởi vì lòng cô bây giờ đã là của một người khác. Là chàng trai đã luôn ở cạnh cô, che chở và dung túng cô làm việc xấu, ôm lấy cô khi cô khóc, chọc cười cô những lúc cô buồn rầu, người đã hứa sẽ luôn cùng cô, có lẽ cho đến khi hết kiếp.
“Xin lỗi, tôi nghĩ là mình không có chuyện gì để thảo luận với anh.” Cô ngước lên nhìn gương mặt sắc nét có đến 2-3 phần giống cô. Vì sao trước kia cô không nhận ra cô và anh có kha khá điểm chung như đôi mắt dài, sống mũi thẳng và đôi môi mỏng ấy nhỉ? Bạc tình nhưng chung thủy…
Buồn cười làm sao… Khi cô đã từng yêu chính anh trai mình.
“Tôi muốn biết có phải là em ghét tôi? Tôi thấy em lúc nào cũng muốn tránh mặt tôi, tôi đã làm gì sai sao?” Huyền Phong hỏi cô, đôi mắt ánh lên sự cương quyết như thể cô không cho anh một câu trả lời thỏa đáng, anh sẽ không buông tay.
“Phải, tôi chính là ghét anh đó. Vì sao ư? Anh chẳng làm gì sai cả, nhưng ngay từ đầu đã sai vì anh là anh trai của tôi.” Lâm Anh giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, bước về phía trước ba bước rồi quay đầu nhìn lại: “Tôi chỉ ước chúng ta không quen nhau.”
Phải rồi, không quen nhau sẽ không có tương lai sau đó. Chỉ vì mùa hè năm đó, cô đã như một con ngốc trong những năm còn lại. Nhưng cũng thật may vì như thế nên mới có cô của bây giờ, tìm được đúng người cần tìm.