Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 49: Kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba năm sau

Trường M chào đón lễ kỷ niệm mốc son 100 năm ngày thành lập trường. Ngôi trường danh tiếng với lịch sử lâu đời này, tại đây, hôm nay, ngập tràn sắc trẻ.

Trong trường, khắp nơi giăng đầy bóng bay, băng rôn, biểu ngữ. Trên phòng học và các phòng thực hành của dãy nhà học đều có gắn biển giới thiệu.

Thậm chí có những phòng gắn biển giới thiệu có từ những năm năm mươi, sáu mươi, vài cụ cao niên tóc hoa râm ngồi trong phòng, tuổi đã ngoài sáu mươi nhưng vẫn run run đứng dựa vào con cháu dìu đỡ trò chuyện với nhau rôm rả, nắm tay nhau ôn lại những ngày tháng năm xưa.

Trường đại học N Mai Hâm học có rất nhiều giảng viên và sinh viên là cựu học sinh của trường nên nhà trường đặc biệt thuê hẳn hai chiếc xe khách cỡ lớn đến đón mọi người.

Ngô Du Du tuân lời hiệu triệu của Mai Hâm nên đi ké theo xe về.

Sau khi đỡ vị thầy giáo già cuối cùng xuống xe, hai người nói lời cảm ơn với bác lái xe rồi đi về phía cổng trưởng.

“Oa!!! Đã về rồi!!!” Mai Hâm dang hai tay vui vẻ đứng trước cổng hét to. Cổng trường người người đi qua đi lại đông vui như trẩy hội.

Hai người đăng ký ở cổng vào xong, Mai Hâm lập tức kéo Ngô Du Du đến trước tấm bia đá ngay trước cổng trường chụp chung một tấm ảnh.

Mai Hâm cầm gậy tự sướng, quay lưng về phía cổng trường, bật chế độ chụp 360, giấu mặt phía sau Ngô Du Du: “Tách!”

Ngô Du Du xem ảnh chụp, cái máy này làm mịn da thật…

“Cậu đúng là đồ xảo quyệt, sao lại đứng sau tớ.” Hai người bước qua cổng, Ngô Du Du trêu.

Mai Hâm vô tư nghịch điện thoại, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ: “Ha ha! Mặt cậu nhỏ mà! Đứng đằng trước là thiên chức của cậu rồi!”

Mai Hâm nghịch điện thoại một hồi rồi gửi tin nhắn thoại: “Đến chưa? Xem này! Tớ với Du Du đã đến rồi!”

Từ hồi weibo trở nên phổ biến, nhóm nhỏ của bọn họ cũng thay đổi cách thức liên lạc từ QQ sang weibo.

Ngô Du Du thấy điện thoại của mình rung liên tục.

Nhóm bạn học (11)

Mai Bảo Bảo: [hình ảnh]

Mai Bảo Bảo: [giọng nói]

Đại Sơn: [hình ảnh]

Đại Sơn: Bọn tôi đến lâu rồi! Đang ở căng tin hồi tưởng thanh xuân đây!

Tấm hình chụp Lương Tề Sơn ôm vai Tần Phương ngồi cười vui vẻ trong căng tin.

Đẹp trai vô địch: A a! Các người đẹp đều đã đến rồi! Mai Hâm xấu quá nên mới phải núp đằng sau người khác phải không

Mai Bảo Bảo: Mặt to tất nhiên phải chụp xa rồi!

Bồ tát đi ngang qua: Khỉ gió! Bày đặt mặt to! Ai dám nói tớ đánh đứa đó!

Quan Doanh: Ngực không lớn, mặt không nhỏ

Đẹp trai vô địch: Phụt

Đại Sơn: Đệt!

Bạch Thiên Vương: Ha ha ha ha ha ha ha ha

Mai Bảo Bảo: Lợi hại lắm! Từ hồi chuyển qua học luật, được phát huy đúng sở trường mồm mép rồi! Không tha cả tớ.

Bồ tát đi ngang qua: Bạn học Quan Doanh! Tớ thật sự không muốn đánh cậu!

Quan Doanh: Tớ biết, thấy rồi, cậu đang cười rất vui vẻ.

Bồ tát đi ngang qua: Ơ đệt! Cậu đang ở đâu! Sao mà thấy tớ được!

Quan Doanh: Cậu không biết cái màn hình lớn đặt trên sân cỏ của sân thể dục là trực tiếp từ máy quay ở cổng trường à? Cậu đứng dưới cái máy quay đó lâu lắm rồi.

Quan Doanh: Thật sự rất lớn

Bồ tát đi ngang qua: …!!!!!!!!!!!! A a a a a a a a a a a a a a a a

Đại Sơn: Đờ mờ! Không ăn nữa, đi sân thể dục coi thử đi!

Má Dương: Tớ chiếm được mấy chỗ ngồi rồi, Doanh Doanh, cậu đang ở đâu? Lại ngồi cùng đi.

Đẹp trai vô địch: Bọn Lục Tiểu Pháo với Thẩm đại thần đâu rồi?

Đại Sơn: Tiểu Pháo ra sân bay đón Thẩm đại thần và Giả Thiên Lâm rồi

Ngô Du Du đang xem họ tán gẫu thì bỗng bị Mai Hâm kéo tay chạy vội đi: “Khỉ thật! Nãy tớ nghe nói một tiếng nữa mới bắt đầu biểu diễn văn nghệ, thế mà giờ sân thể dục đã chật kín rồi! Chúng ta phải mau đi giúp má Dương chiếm chỗ thôi!”

Ngô Du Du bị kéo bất ngờ nhưng nhờ thể chất được huấn luyện trong quân đội nên nhanh chóng chiếm lại thế chủ động, cuối cùng, Mai Hâm vừa chạy vừa gào lên: “Đờ mờ!!! Tớ tắc thở mất! Khụ khụ! Chạy đau dằn cả bụng! Khụ khụ mẹ kiếp, chân dài thì hay lắm à!”

Trên đường chạy một mạch băng băng qua dãy nhà học, nhà thực hành, con đường dài nối nhà dạy học và ký túc xá, Ngô Du Du nhớ lại rất nhiều chuyện, làn gió nhẹ lướt qua gò má, khóe miệng mỉm cười, cảm giác như kỷ niệm cũng đang bay bay quấn lấy từng sợi tóc.

Chạy đến sân cỏ trên sân thể dục, Mai Hâm chống đầu gối thở dốc liên tục. Hôm nay Mai Hâm mặc váy và đi hài bệt, lấy đâu ra nhanh kịp bằng giầy bộ đội, áo phông, quần bò của Ngô Du Du!

“Du Du ơi!” Tào Chính Vũ cách đó không xa hô to, “Ở đây này!” Có điều sân thể dục quá đông người nên cậu ta phải chạy tới vỗ vai hai người.

“Mau tới đây!” Tào Chính Vũ dẫn hai người đến chỗ Dương Khiết chiếm được đối diện sân khấu, tuy không bằng những chỗ ngồi được sắp xếp trước nhưng so với những người phải đứng tít đằng xa thì đã tốt lắm rồi.

Mai Hâm vừa thở hổn hển vừa đưa tay chắn nắng cho mắt, nhìn những người ở tít đằng xa: “Ôi trời, chỗ đó phải cách đến 100m ấy, xa quá! Còn xem thấy cái gì nữa.”

“Xem thấy cảnh náo nhiệt đấy.” Lương Tề Sơn cười tủm tỉm.

Các bạn nam đều ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi hoặc áo phông, quần bò hoặc quần âu, có điều Ngô Du Du cứ có cảm giác, so với dáng vẻ mặc đồ tây trang trong ngày lễ trưởng thành, hiện tại trông họ đã cứng cáp, chín chắn hơn. Bây giờ không còn cần phải mặc áo độn vai thì tấm lưng trông vẫn rất dầy rộng, khỏe khoắn.

Trong đám con gái, chỉ có Quan Doanh là mặc đồ công sở, vì buổi sáng vừa lên tòa án nộp hồ sơ, giờ đứng cùng, mọi người đều không thấy bất ngờ.

Tào Chính Vũ đi nhận một cuộc điện thoại xong quay lại dẫn theo ba anh chàng đẹp trai cao ráo.

“Tén tèn ten…! Ba chàng đại lạnh lùng của lớp nhất chúng ta đến rồi!” Tào Chính Vũ nghịch ngợm làm động tác chào sân khấu giới thiệu ba người đi phía sau.

Lục Hạo Thiên mặc kệ cậu ta, gật đầu với mọi người xong rồi ngồi xuống. Học y phải năm năm mới tốt nghiệp, cậu ta là người duy nhất trong lớp học hệ chính quy mà vẫn chưa học xong.

Giả Thiên Lâm trong thời gian du học ở nước M đã quen được vài người bạn mới, cùng mở công ty khởi nghiệp. Hôm nay về trường, cậu ta mặc một chiếc sơ mi màu xám bạc, cà vạt màu xa-phia có vân chéo, áo khoác tây trang màu đen vắt ngang trên khuỷu tay. Trong tất cả, cậu ta là người thay đổi nhiều nhất. Ngoài thâm trầm hơn nhiều, mặt mũi trông cũng sắc xảo hơn.

Thẩm Đàm đi sau cùng, áo sơ mi cộc tay màu trắng, quần âu màu be sáng, vẫn tuấn tú, khôi ngô như xưa.

Ba năm qua, số lần hai người gặp nhau có thể đếm trên đầu ngón tay. Lần này gặp lại, Ngô Du Du chỉ cảm thấy nhớ nhung cuộn lên như thủy triều, còn mãnh liệt hơn cả khi không thấy nhau.

Thẩm Đàm rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Ngô Du Du. Trên bãi cỏ kê ghế băng dài nên hai người có thể ngồi sát gần nhau. Ngô Du Du vẫn nghe thấy cả tiếng hít thở của đối phương giống như năm xưa hai người giơ cúp cùng đứng chụp ảnh.

“Về rồi à?” Ngô Du Du cười, nhìn Thẩm Đàm.

“Ừ, còn thiếu cái lễ tốt nghiệp nữa thôi.” Ba năm qua, Thẩm Đàm gắng sức học tập, xin học trước đủ các môn. Bình thường học sinh người nước ngoài phần lớn phải xin gia hạn thời gian học thêm hai năm, còn cậu ta thì lại rút ngắn thời gian học từ năm năm xuống còn ba năm.

Ngô Du Du thấy hơi đau lòng, cậu ấy nhất định rất mệt.

Thẩm Đàm quay đầu nhìn Ngô Du Du, dường như hiểu rõ tiếng lòng của bạn gái, mặt mày trở nên dịu dàng, không nói gì, chỉ đưa tay nắm chặt tay Ngô Du Du.

“Cậu thì sao? Bữa trước cậu bảo chuẩn bị thi nghiên cứu sinh à?”

“Ừ! Đậu rồi!” Nói tới chuyện này, nụ cười trên mặt Ngô Du Du không thể nào ngừng được, cả khoa chỉ có 2 người thi đậu, được nhận làm nghiên cứu sinh của thầy Lâm.

Thẩm Đàm quay lên nhìn sân khấu, bàn tay nắm tay Ngô Du Du thật chặt, miệng nhẹ nhàng hỏi: “Quy định lúc học nghiên cứu sinh cũng giống hồi đại học à?”

“Quy định gì?” Ngô Du Du không hiểu cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của đối phương thì bừng tỉnh. Ngô Du Du cúi đầu cười: “Không đâu, nghiên cứu sinh được phép yêu đương rồi, thời gian cũng tự do hơn hồi học chính quy nhiều.”

Đôi mắt Thẩm Đàm cười rạng rỡ: “Tốt.”

Một lát sau, MC lên sân khấu, buổi văn nghệ chính thức bắt đầu. Nhân viên dưới sân khấu phát bóng bay và gậy huỳnh quang cho mọi người.

Khúc nhạc dạo bài “One love” của nhóm Arashi vang lên, giữa sân khấu bất ngờ có một anh chàng đẹp trai mặc đồ tây màu trắng xuất hiện.

Anh có điều muốn nói với em nhưng không thể nào mở lời được

Đôi khi anh không quen phải thành thực thế này

Khoảng thời gian buồn bã đã qua

Từ nay khoảng thời gian của chúng ta sẽ rực sáng

“Trời ạ! Là Bạch Tân!” Một bạn nữ ngồi sau hét lên

“Bạch Tân về thật kìa!!”

“Ôi vãi! Trường mình lắm tiền thật! Mời cả anh ấy về!! Aaaaa thật không ngờ!”

Nghe các em học sinh còn trẻ tuổi rì rầm bàn tán, bọn Ngô Du Du đều cảm thấy ngập tràn tự hào. Bạch Tân nhảy tự nhiên theo nhạc, hâm nóng toàn bầu không khí.

Bữa tiệc văn nghệ trường cũng là một sân khấu biển diễn. Hồi Ngô Du Du còn đi học, nghe nói mới thành lập một câu lạc bộ múa cổ điển, hôm nay vài em gái trẻ trung mặc đồ cổ trang lên biểu diễn bài múa “Khuynh quốc khuynh thành”.

Tiếp đó là các ca khúc cách mạng được các bạn trẻ biến tấu thành một tiểu phẩm thú vị. Các bạn du học sinh về nước biểu diễn hợp tấu vĩ cầm và piano.

Trong lịch sử trăm năm của trường M, lớp lớp người tài sóng tre già măng mọc, thiếu gì thì thiếu chứ không thiếu những người giỏi giang.

Buổi văn nghệ khép lại bằng bài hát “Nhất tiếu khuynh thành” do Bạch Tân thể hiện.

Muốn phiêu lãng khắp nơi nơi để thưởng thức phong cảnh cùng em

Muốn trải giấy cầm bút cùng em viết lên tương lai của chúng mình

Cùng nhau sẻ chia niềm vui nỗi buồn dù cho cuộc sống thăng trầm ra sao

Chúng ta sẽ không cách xa

Câu cuối vừa ngưng, hai bên sân khấu, khói trắng phun ra, những bóng bay đủ màu sắc rực rỡ bay lên rải khắp bầu trời.

Những người đứng xem trên sân cỏ, không hẹn mà đều cùng thả tay đế cho bóng bay trong tay mình cũng bay lên theo.

Ngô Du Du và Thẩm Đàm nhìn nhau, không nén nổi nụ cười. Ngô Du Du dựa vào lòng Thẩm Đàm, cảm nhận hơi ấm qua lớp áo sơ mi hun nóng khuôn mặt mình. Là cảm giác mùi nắng thơm ngát vô cùng quen thuộc. Đôi tay bên eo siết nhẹ, cái ôm của Thẩm Đàm tựa như một cảng tránh bão của Ngô Du Du, dù qua bao nhiêu lâu, vẫn nguyên dáng vẻ trước kia.

Ngô Du Du ngẩng đầu nhìn những quả bóng muôn màu đang từ từ bay lên, cũng giống như giấc mộng tuổi trẻ của họ, đang dần dần bay về phía trời xanh cao vời vợi.

Sau khi kết thúc tiết mục văn nghệ, mọi người đi tìm gặp thầy cô giáo cũ trong văn phòng.

Nhóm Ngô Du Du tụ hội với các bạn khác cùng lớp nhất, mọi người đến khá đông đủ, gần được 30 người.

Mọi người chiếm lấy mảnh sân trước văn phòng tầng một. Đám con trai vây quanh chụp ảnh cùng thầy cô, mặt cười tươi rói.

Thầy Lâm dạy Lý đến giờ vẫn còn nhớ Ngô Du Du và Thẩm Đàm, giữ họ lại nói chuyện rất lâu. Lúc được nghe về quan hệ của hai đứa, thầy càng vui vẻ hơn nữa.

Thầy cười, bảo: “Khó trách sau này Thẩm Đàm tìm thầy hỏi xin cái ảnh chụp trên tường trạng nguyên, ha ha thì ra là do vậy!”

“Ảnh chụp ạ?” Ngô Du Du không biết có vụ này, quay đầu sang nhìn Thẩm Đàm!

Thẩm Đàm vẫn điềm nhiên đứng đó, cứ như không phải đang nói đến cậu ta, có điều cái tay trong túi đang không ngừng vuốt ve chiếc ví da kia.

Thầy Lâm thấy Ngô Du Du giật mình thì bảo: “Em không biết à? Thế thì không được! Không thể để em chịu thiệt!” Nói xong thầy mở tủ sách cạnh bàn làm việc, lục ra một quyển album dầy cộp, bên trong toàn là ảnh của học sinh cũ.

Thầy rút tấm hình chụp Thẩm Đàm đứng một mình ra đặt vào tay Ngô Du Du: “Này! Cầm đi!”

Ngô Du Du nhìn quyển album, mỗi tấm ảnh trong đó đều được thầy giữ gìn cẩn thận, có những tấm chụp từ ngày xưa, thầy vẫn bảo quản rất tốt. Đây là niềm kiêu hãnh suốt đời của một người thầy.

Ngô Du Du cầm tấm ảnh trong tay, ngẩng đầu cười rạng rỡ: “Cám ơn thầy Lâm ạ!”

Văn phòng của thầy Mai Hiểm Phong là đông nhất. Nghe nói sau này thầy còn dạy thêm một khóa nữa rồi nghỉ ngơi một thời gian. Lần này thầy đảm nhiệm vai trò tổng phụ trách.

Trước bàn của thầy toàn người là người khiến thầy khá là bực mình.

“Ra ngoài hết cho tao! Rảnh đâu chơi diễn sư đồ tình thâm với chúng mày! Đang vội đây!” Thầy Mai Hiểm Phong đập đập bàn, trên tay thầy còn cầm dăm ba bài làm của học sinh.

Nhưng mọi người chẳng ai thèm đi, tốt nghiệp cả rồi! Sợ quái gì nữa!

“Thầy đi làm một chén với bọn em đi ạ!”

“Đúng đấy! Thầy ơi! Chúng ta làm một bữa! Bọn em mời thầy!”

Có một bạn nam to gan lại sát gần người thầy bảo: “Thầy đi mát xa với bọn em đi ạ!”

“Phụt ha ha ha ha”

Mọi người lập tức cười ầm ầm.

Thầy Mai Hiểm Phong cười nửa miệng với đám con trai cả gan làm loạn: “Mao Trường Toàn phải không? Học người ta đi mát xa rồi hả?”

“Ôi đệt! Idol của em biết nói đùa chuyện 18+!”

“Lão làng dẫn em theo với!”

Đám con trai càng ầm ĩ hơn lúc trước, có cả đứa vác mấy chai bia vào phòng, ép thầy Mai Hiểm Phong phải làm hết hai chai mới tha.

Cả lũ mồm năm miệng mười tán gẫu chuyện ngày xưa, đời ngày nay.

Thầy Mai Hiểm Phong tuy đang vội nhưng vẫn cố gắng ngồi nghe họ nói hết chuyện, vẻ mặt tươi tỉnh.

Cuối cùng, bốn giờ chiều, mọi người kéo nhau tới căng tin mua mấy két bia mở tiệc liên hoan.

Bạch Tân cả buổi chưa được ăn tí đồ tinh bột nào.

Bị mọi người trêu đùa, cậu ta lại đứng dậy hát thêm mấy bài.

“Hay!!!”

“Hay là hay quá!”

“Hay là hay ghê!!!”

“Giọng hát này! Như tơ như lụa! Như khóc như than! Vấn vương không dứt!”

“Cút! Cút! Cút! Ông mới là như khóc như than!”

Cười đùa một hồi, Lương Tề Sơn cầm cốc đứng dậy, giơ cao lên, nói với mấy bàn xung quanh: “Hôm nay là ngày kỷ niệm 100 năm thành lập trường cấp ba M, chúng ta hãy cụng ly vì trường học cũ!”

“2 3 Zô!”

“2 3 Zô!”

Trường cũ là cái nơi mà hồi còn đi học, bạn thấy ghét cay ghét đắng. Cũng vẫn là bạn, nhưng khi rời khỏi đây, trưởng thành rồi, trường cũ lại trở thành niềm vinh nhục, không chịu được người ta làm nhục trường mình, vì niềm vinh dự nào đó thuộc về trường mà thấy tự hào lây. Đó là những năm tháng thần thánh nhất, kỳ diệu nhất trong lòng bạn.

Buổi tối Thẩm Đàm đưa Ngô Du Du về nhà.

Mấy hôm nay, Ngô Du Du ở lại nhà cũ của Dương Ngọc ở thành phố W.

Hai người sánh vai nhau đi trong cảnh đêm, cái bóng in trên mặt đường lúc dài lúc ngắn.

“Sau khi học xong nghiên cứu sinh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tớ sẽ về công tác tại đơn vị công trình quân sự số 37 ở thành phố W.” Ngô Du Du mở lời đánh tan bầu không khí tĩnh lặng.

“Ừ, ngày mai tôi sẽ bắt đầu đi làm.” Thẩm Đàm điềm tĩnh tiếp lời.

Ngô Du Du biết nhà Thẩm Đàm có xí nghiệp riêng, cậu ấy học tài chính cũng bởi nguyên nhân này.

“Mai đi làm luôn à?” Ngô Du Du hơi bất ngờ, hôm nay cậu ấy mới về, thế này thì bốn năm liền hầu như không hề ngơi nghỉ, “Không nghỉ mấy ngày đã sao?”

“Không cần.” Hai người đã đi đến dưới nhà, Thẩm Đàm dừng chân, xoay người lại nhìn Ngô Du Du, “Tôi không sao, chớ lo lắng.”

Ngô Du Du thừa biết cậu ta là người kỷ luật, không sợ cậu ta không biết chừng mực.

“Vậy phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Nói xong lại cảm thấy sao mà… giống một cặp vợ chồng già vậy nhỉ?

“Ừ.” Đôi mắt Thẩm Đàm vương chút ý cười.

Dưới ánh đèn đường tù mù, Ngô Du Du nhớ lại buổi tối hôm hội ngộ tình cờ ba năm trước ở nước M, bầu trời sao cũng lấp lánh rực rỡ như đêm nay.

“Tớ… vào nhà đây.” Ngô Du Du đứng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên nói.

Bỗng nhiên có một đôi tay kéo lưng Ngô Du Du ôm vào lòng.

“Chờ một lát,” Thẩm Đàm nói khe khẽ bên tai.

Cậu ta hơi khom lưng, ôm Ngô Du Du vào lồng ngực, áp gò mà người thương lên bờ vai mình. Ngô Du Du nhìn xuyên qua bờ vai dầy rộng ngắm nhìn bầu trời sao phía sau.

Gió đêm lành lạnh thổi bay mấy sợi tóc áp vào má, mang theo cả sự dịu dàng.

Thẩm Đàm hơi buông Ngô Du Du ra. Ít giây sau, Ngô Du Du liền cảm thấy có chút ấm áp trên mặt. Cậu ấy khẽ chạm môi vào giữa hai hàng mày của Ngô Du Du.

Ngô Du Du nhắm mắt lại, khóe môi cong lên.

“Du Du,” Mãi sau, Ngô Du Du nghe Thẩm Đàm thì thầm, hơi thở nhè nhẹ phả lên làn tóc.

“Dạ?” Đôi tay rắn chắc bên eo chưa từng nới lỏng ra, Ngô Du Du ngẩng đầu lên nhìn. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng trong mắt chàng trai bừng lên, còn lộng lẫy hơn những vì sao đằng sau, làm những tảng băng ưu tư trong lòng cứ thế dần tan chảy hết.

“Tôi có thể hôn em không?” Ngô Du Du nghe cậu ấy khẽ hỏi

“Dạ?” Ngô Du Du ngạc nhiên ngơ ngác, chưa kịp nói gì thì đã cảm thấy đôi tay sau lưng siết chặt thêm, một bóng đen ập xuống đặt thứ gì đó mềm mại lên môi.

Hai đôi môi chạm nhau, đôi bên đều có thể cảm nhận rõ ràng từng hơi thở của đối phương, loại cảm giác này thật kỳ diệu.

Ngô Du Du nhắm dần mắt lại, để mặc người ấy dẫn dắt.

Trong cảnh đêm, ánh đèn đường kéo bóng của hai người ra dài thật dài.

Xa xa gió nhẹ vi vu, trời sao vạn dặm.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Hôm sau sẽ có ngoại truyện, cảm ơn các nàng đã luôn theo dõi nó đến tận bây giờ! Vào lúc ta rơi vào chán nản nhất, chính là các nàng luôn ở bên ta đó!

Cám ơn các nàng đã cùng ta đi đến cùng giấc mộng tưởng niệm thanh xuân này.

Xin cảm ơn!!!!

Và cả rất nhiều những bạn đọc thầm lặng nữa! Yêu các bạn!! Cuốn truyện đầu tiên trong đời của Chân gà bự ta đã kết thúc rồi ha ha ha! Hôm sau sẽ có thêm ngoại truyện, chưa xác định thời gian!!! Moa moa moa!!! Hẹn gặp lại!

Cúi đầu! Chân gà vắt cẳng chạy!!!!

Chú thích:

*Bia đá: thông thường trước các công sở, trường học, công ty lớn, địa danh, thắng cảnh ở Trung Quốc, người ta hay dựng bia đá khắc tên, đánh dấu mốc chỉ giới, giới thiệu về nơi đó.

1_140814193024_1

e4b8ade59bbde59cb0e8b4a8e5a4a7e5ada6efbc88e6ada6e6b189efbc89e6a0a1e997a8e58fa3e58699e69c89e6a0a1e8aeade79a84e79fb3e7a291

e7a59ee794b0e4b88ae6b0b4e687b8e6a88be8b7a1e381aee79fb3e7a29102

689c78d3-0f34-434a-a502-713e4743afe1_d

*Lễ trưởng thành: là một lễ chứng tỏ sự trưởng thành của một người thanh niên trong văn hóa xưa với hình thức, quy định khác nhau ở mỗi nền văn hóa, ngày nay hiếm khi được tổ chức.

*Lời bài hát “One Love” lấy từ bản dịch của bạn leonalmestrang đăng trên loidich.com

*Lời bài hát “Nhất tiếu khuynh thành” lấy từ bản dịch của tramvip.pro tại kênh vietsub của Mê Mụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.