Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 12: Quán đồ Nướng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngô Du Du và mẹ cùng ăn một bữa cơm không mấy rôm rả, do chính bản thân đôi bên đều không phải người nhiều lời.

Cuối cùng Dương Ngọc quyết định về bàn bạc với ông nội của Du Du trước, nếu có gì không ổn thì con gái vẫn phải xuất ngoại cùng họ.

Ý tưởng này Ngô Du Du phải nghĩ mãi mới ra vì biết rõ tính mẹ mình rất chuyên quyền, nếu không thể khiến mẹ yên tâm thì chắc chắn trăm phần trăm không thể ở lại trong nước.

Vất vả lắm Ngô Du Du mới khơi dậy được hứng thú học tập nên không muốn dừng lại tại đây.

Hai mẹ con ra khỏi phòng ăn vừa đúng lúc bọn Lương Tề Sơn đang tán phét ầm ầm. Thấy Ngô Du Du nhìn qua bên đó, Dương Ngọc hỏi: “Bạn học của con à?”

“Vâng.” Ngô Du Du gật đầu.

“Vậy đi đi, mẹ còn phải họp, về công ty trước đây.” Dương Ngọc vỗ nhẹ lên vai con.

“Vâng ạ, mẹ đi đường cẩn thận.”

“Ừ, biết rồi.”

“Du Du?” Lương Tề Sơn là người phát hiện ra Ngô Du Du đang đi tới trước nhất, cậu ta tò mò nhìn ra sau lưng bạn hỏi: “Cô đâu?”

“Mẹ tớ về trước rồi.” Ngô Du Du đáp.

“Mau lại đây nhanh lên!” Mai Hâm vừa nói vừa dịch người chừa chỗ ngồi cho bạn.

“Quan Doanh không đi à?”, Ngô Du Du ngồi xuống, vừa đón lấy bát đũa Dương Khiết đưa cho vừa thắc mắc.

“Ừ.” Văn Thù nhún vai. “Chẳng bao giờ thấy cậu ấy tụ tập cùng bọn mình cả.”

Từ khai giảng tới nay, phòng ký túc của Ngô Du Du đã tổ chức dăm ba lần hoạt động tập thể nhưng Quan Doanh chưa hề tham gia lần nào, cũng không nói lý do, tuy không thể ép nhưng trong lòng bọn Ngô Du Du đều không mấy vui vẻ, dù sao hoạt động nhóm, thiếu một người là sẽ kém vui đi rất nhiều.

“Ồ” Ngô Du Du gật đầu rồi hỏi tiếp, “Sao Bạch Tân cũng không đi?”

“Cậu ta ở lại ký túc tập hát đấy.” Tào Chính Vũ lật mặt một lượt miếng thịt nướng trên vỉ, nước thịt chảy ra rớt xuống, “xèo” một tiếng, hoa than bắn ra tung tóe. “Sắp tới có hội thi “Mười giọng hát hay nhất trường” mà, cậu ta đang tranh thủ thời cơ được phép dùng điện thoại để luyện tập.”

*Mười giọng hát hay nhất trường (校园十佳歌手): có nguồn gốc từ cuộc thi “Mười giọng hát hay nhất trường” do Đại học Bắc Kinh tổ chức lần đầu tiên năm 1986 từ đó thành công của cuộc thi đã gắn liền với tên tuổi của trường và được hưởng ứng rộng rãi.

“Thần bếp hóa ra còn biết cả hát?” Tần Phương ngạc nhiên.

Hội thi “Mười giọng hát hay nhất trường” là hoạt động văn nghệ được tổ chức mỗi năm một lần. Hồi học lớp mười, lớp mười một, mọi người còn rủ nhau kéo hội đi xem nhưng lên lớp mười hai, hầu như chẳng còn ai để ý đến nó.

“Cậu ta bảo năm lớp 10, lớp 11 đều đã bỏ lỡ nên không muốn lên 12 rồi còn phải nuối tiếc điều gì.” Lương Tề Sơn nói xong, thấy thịt vừa nướng chín tới liền gắp ngay lấy miếng to nhất nhúng ngập nước tương, nhai vội nhai vàng.

Mai Hâm chậm chân hơn, cau có trừng mắt: “Cậu có biết ưu tiên con gái là gì không thế?”

Lương Tề Sơn cười ti tiện: “Tớ chỉ biết trước thức ăn ngon, người người đều bình đẳng!”

Mọi người ăn uống cười nói rất rôm rả, Ngô Du Du cũng gác chuyện phiền lòng sang bên, cùng mọi người nói nói cười cười.

Sau khi ăn xong, cả đám tiếp tục kéo quân đi càn quét hiệu sách và văn phòng phẩm gần cổng trường. Trong cửa hàng toàn là dân học sinh trường M vừa được thả, hi hi ha ha ầm ĩ.

“Ồ, cây bút chì này đẹp thật!” Mai Hâm chỉ vào một cây có cái đầu lợn màu hồng nhạt lắc lư trên đỉnh.

“Đừng mua.” Dương Khiết buột miệng nhắc, “Cậu xem hộp bút của cậu có bao nhiêu là bút rồi kìa, không phải lần trước cậu vừa mới mua hai cái mới rồi à?”

Mai Hâm chép miệng, tự biết đuối lý nhưng vẫn cứ nói lẩm bẩm: “Nhưng chưa có cái nào trông như thế này mà.”

Tần Phương buồn cười kéo tay Mai Hâm: “Chỉ còn một năm nữa thôi, lên đại học đâu còn dùng nhiều bút nữa, năm nào cũng ra thêm mẫu đẹp mới, cậu cố nhịn đi.”

Ngô Du Du đang đi xem sách tham khảo, tìm mua mấy cuốn môn Hóa, gần đây môn Lý đã có chút tiến bộ nhưng Hóa vẫn dậm chân tại chỗ nên đinh mua thêm mấy quyển về luyện.

Ngô Du Du đang cầm hai cuốn “Mô phỏng đề thi đại học năm X” và cuốn “Tuyển tập tổng hợp các dạng bài tập môn Hóa” phân vân thì Lục Hạo Thiên đi ngang qua nói: “Cậu nên chọn quyển này này, nó là tuyển tập đề thi còn cái kia chỉ là phân dạng bài tập. Theo tình trạng hiện tại của bọn mình thì phân dạng bài tập không quan trọng bằng, cậu đâu thể học hết tất cả các dạng được. Chẳng bằng luyện đề thi cho quen.”

Ngô Du Du ngẫm nghĩ cảm thấy có lý nên trả hết các quyển khác lại.

Xong chuyện mọi người kéo nhau quay về trường, 7 giờ tối phải quay lại lớp tập trung nên cả đám sắng sở về ký túc rửa mặt còn đi ăn cơm tối.

Hẹn nhau thời gian và chỗ gặp xong, nhóm chia thành hai nửa nam nữ đi về ký túc xá riêng.

Trời vẫn còn sớm, tắm rửa xong, tụi con gái cùng phòng ký túc túm tụm lại ngồi thong dong lau tóc.

Mai Hâm ngồi xếp bằng trên giường ăn đồ ăn vặt, trong ngăn tủ dưới giường toàn là đồ ăn vặt đủ loại. Mai Hâm vừa ăn vừa xởi lởi mời mọi người: “Ăn cùng tớ đi, tớ có nhiều lắm!”

“Thế tớ không khách sáo đâu đấy!” Văn Thù nhào tới lấy một gói snack khoai tây quơ quơ trước mặt Mai Hâm.

Mai Hâm sảng khoái gật gật đầu: “Cứ lấy đi, bình thường tớ cũng ăn của các cậu không ít lần.”

Dương Khiết bê một chậu táo tàu đã rửa sạch sẽ từ nhà vệ sinh ra gọi: “Lại ăn hoa quả đi, tớ vừa mới mua ở cổng trường đấy.”

*táo tàu 冬枣

“Quào má Dương tốt quá!” Lũ con gái trong phòng ký túc vui vẻ nhào tới, cả đám bị nhốt trong ký túc đã lâu lắm rồi chưa được ăn trái cây.

Từ lần trước thầy Mai Hiểm Phong tốt bụng mua một thùng nho đặt trên bục giảng cho cả lớp mang về ký túc để ăn cho đủ chất. Hậu quả là bọn con trai tối đó bị tiêu chảy tập thể vì chưa chịu rửa sạch đã ăn luôn…

Thế nên từ đó Mai đại ca chẳng bao giờ mua đồ ăn cho mọi người nữa, thầy nhún vai bảo là: “Thầy đâu có dám, lỡ xảy ra chuyện gì, người nhà mấy đứa lại bảo thầy hạ độc thì làm sao hả, thầy đành phải dùng cả lý lẽ và hành động nghiêm túc minh họa cho các em biết thế nào là “bo bo giữ mình” đấy.”

Chưa từng thấy ông thầy nào dạy học trò như thế này!

Đám con gái phòng 310 đang vui vẻ ăn uống thì bỗng Tần Phương thắc mắc: “Quan Doanh vẫn chưa về nhỉ?”

Bạn ấy nói ra mọi người mới giật mình, từ lúc tan học đã không thấy bóng dáng Quan Doanh nữa.

“Mọi người có thấy tan học xong cậu ấy chạy đi đâu không?” Dương Khiết cau mày.

“Không, bọn mình học xong là đi ăn cơm luôn, không để ý, nhưng lúc bọn mình đi thì cậu ấy đã không còn trong lớp rồi.” Văn Thù nhớ vậy.

Mai Hâm nhìn sang chiếc giường gọn gàng của Quan Doanh quay lại hỏi: “Mấy cậu nói xem có phải cậu ấy đang yêu không?”

“Hả? Với ai?” Ngô Du Du bỏ quả táo tàu cắn dở ra hỏi.

“Sao tớ biết được!” Mai Hâm trợn mắt “Cậu nghĩ mà xem, bình thường cậu ấy chẳng thấy đi cùng bọn mình, cứ đến ngày nghỉ thì đều là người đầu tiên đi, người cuối cùng về.”

“Nhưng thường ngày lúc nào bọn mình cũng đi với nhau đâu phát hiện ra điều gì đâu.” Tần Phương thắc mắc.

“Vậy là bạn trai ngoài trường rồi!” Mai Hâm nheo mắt đầy tinh tướng, “Hai người đó chắc chắn là quen nhau từ hồi cấp hai, lên cấp ba không học cùng nhau, nhung nhung nhớ nhớ, cứ đến ngày nghỉ là hẹn gặp nhau như Ngưu Lang Chức Nữ ấy, trời ơi, thảm quá!”

“Mai Hâm!” Văn Thù ngắt lời.

“Gì?” Mai Hâm bị kéo khỏi ảo tưởng, ngó đầu lại nhìn.

Văn Thù khinh bỉ: “Quá rồi đấy.”

“Ha ha ha ha ha…” Cả phòng ký túc bật cười ầm ĩ.

“Cốc cốc” thình lình có tiếng gọi cửa, mọi người đều quay ra nhìn, là con gái lớp khác.

“Du Du.” Vương Trình Trình tần ngần gọi.

Ngô Du Du giật mình thấy bạn, hai người đã không liên lạc từ sau khai giảng.

Ngô Du Du đi ra ngoài, thấy cạnh Vương Trình Trình còn một bạn gái khác từng gặp hồi đi học thêm hè, Trần Tiểu Ngọc.

“Hi!” Trần Tiểu Ngọc ngượng ngùng chào.

Biết do người ta không thân quen nên Ngô Du Du cười thoải mái: “Học hè bọn mình từng học chung một lớp rồi, không cần giới thiệu lại đâu, có việc gì thế?”

Thấy đối phương thân thiện, Trần Tiểu Ngọc cũng nở nụ cười: “Tớ đến là muốn mượn bài thi của cậu xem một chút, bài thi môn Toán của các cậu ấy, được chứ?” Đề thi môn Toán của lớp 1 các thầy cô lớp thường đều có thể xem nhưng rất ít người cho học sinh làm thử, ai cũng đều có tiến độ dạy phải bám sát cho kịp, phát cho làm thì phải tốn thời gian chữa bài nữa.

“Đương nhiên là được.” Ngô Du Du cười, “Để buổi tối tớ lên lớp, sắp xếp lại bài thi đã, trừ đề lần này vẫn chưa sửa xong còn lại các cậu có thể lấy xem.”

“Cám ơn!” Trần Tiểu Ngọc cười cảm kích, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu.

“Dào ôi, xem ra tớ chẳng giúp được gì,” Vương Trình Trình đứng một bên than thở, “Cứ tưởng hai người không quen nhau, biết thế tớ chẳng đi cùng rồi.” Cô nàng thè lưỡi hài hước.

Ba người đều bật cười.

“Sao Nhiễm Linh không đi cùng luôn?” Ngô Du Du hỏi.

“Nó không cùng lớp với tớ.” Vương Trình Trình đáp, “Hình như bên lớp 6, từ sau khai giảng vẫn chưa ăn với nhau bữa nào.”

“Ồ!” Ngô Du Du gật đầu, tình cảm cấp 3 xuất phát từ việc sớm chiều gắn bó, xa nhau một cái đến nói chuyện cũng ngừng. Đối với những người bạn học đang đứng đây, gặp thì hỏi nhau vài câu rồi ai làm việc người đó, đương lúc cấp bách, lấy đâu ra thời gian tụ tập, mọi chuyện cứ thế dần dần phai nhạt.

Tắm rửa thay đồ xong, mọi người lại tụ tập đi về phía cổng trường. Lần này năm người cùng phòng ký túc với Lương Tề Sơn đều đi đủ, mười người trai thanh gái lịch đi trên đường khiến rất nhiều người phải ngoái lại nhìn.

Dương Khiết bắt đầu hơi lo lắng, quay sang thì thầm với Ngô Du Du đi bên cạnh:”Này, cậu thấy bọn mình đi ăn cơm với nhau thế này, nếu thầy chủ nhiệm biết, liệu có bị phê bình không nhỉ?”

Ngô Du Du lập tức hiểu ý bạn: “Không đời nào, một nam một nữ mới có vấn đề chứ, cả đám như bọn mình thì coi như liên hoan thôi, có việc gì được.”

Dương Khiết gật đầu nhưng vẫn chưa yên tâm thật sự. Chẳng bao lâu sau, Dương Khiết liền phát hiện không phải là mình lo lắng thừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.