Gió Trong Sớm Bình Minh

Chương 3: 3: Đã Lâu Không Gặp




Trước khi lên máy bay, không biết trợ lý nào nhét đống đồ ăn vào vali Lâm Xuất, đều là bao bì chân không, có lẽ là vì sợ chuyến đi kéo dài 20 tiếng sẽ khiến anh bị đói.

Bởi vì những đồ ăn vặt này, bọn họ phải đứng rất lâu ở chỗ nhập cảnh, lúc đi ra, nơi đón khách đã trống không, không còn một ai.

Lối ra của sân bay Wellington là cửa tự động hai cánh, tốc độ mở không nhanh.

Lúc Lâm Xuất đi ra ngoài, bánh xe của vali bị kẹt, anh cúi đầu nhìn, rồi lướt qua một người đàn ông rất cao.

Khoảng cách quá gần, hai người đều cố né tránh, Lâm Xuất nhanh chóng ngửi thấy mùi nước hoa trên người đối phương.

Hương cuối của tuyết tùng và hổ phách được pha trộn với một hương thơm gỗ phương Đông nào đó.

Rất nhạt, cũng rất quạnh quẽ.

Lâm Chu sững sờ đứng tại chỗ, lúc quay đầu lại, trong tầm mắt chỉ có bóng lưng rất cao thẳng tắp kia, còn áo gió màu đen thì bị gió thổi qua một bên.

Đúng lúc này, ngoài cửa có hai người đi về phía Lâm Xuất và Tống Đường, làm động tác chào đón vô cùng nồng nhiệt.

Lâm Xuất biết bọn họ là nhân viên của Weta Studio[1] ở New Zealand, nên phải lễ phép chào hỏi, một lúc sau mới nhìn lại, phía sau đã không còn một bóng người nào.

*

Là một trong những công ty sản xuất phim hàng đầu thế giới, Weta Studio đã từng mời Lâm Xuất tham gia ghi hình nhạc phim, hai bên luôn hợp tác vui vẻ.

Dự án lần này chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị, có rất nhiều vấn đề chuyên môn cần phải trao đổi trực tiếp.

Nhưng hiển nhiên, không ai ngờ rằng Lâm Xuất sẽ đích thân đến New Zealand vì những việc nhỏ nhặt này.

Hai nhà sản xuất âm nhạc có vẻ rất thích Lâm Xuất, ánh mắt luôn nhìn anh qua gương chiếu hậu, kích động mặt đỏ rần.

Lâm Xuất không giỏi giao tiếp với người khác, chính xác hơn, ngoại trừ âm nhạc ra, anh không giỏi bất cứ chuyện gì.

Anh im lặng ngồi ở ghế sau, nghe Tống Đường vui vẻ nói chuyện với đối phương, rồi không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe của bọn họ bắt đầu đi vào đường hầm, không biết qua bao lâu, chiếc xe rẽ, rồi chạy trên cây cầu dài màu trắng quanh co.

Trong nháy mắt, bóng tối được thay thế bằng bầu trời xanh và ánh nắng chói chang, khung cảnh trước mặt ngay lập tức mở rộng.

Bên ngoài cửa sổ là gió tự do của New Zealand và biển cả bao la.

Không khí óng ánh sáng long lanh, tầm nhìn cực cao.

Nước biển dưới ánh nắng mặt trời toả ra lấp lánh, đàn hải âu bay cao đuổi theo các phương tiện.

Phía cuối cầu là nội thành Wellington có nhiều nhà cao tầng, mà xa hơn là những dãy núi nhấp nhô trải dài, thậm chí còn có thể nhìn thấy những băng tuyết bao trùm quanh năm.

“Thật xinh đẹp.” Lâm Xuất nhẹ giọng nói.

Tống Đường dừng một chút, sau đó không nói nữa, dựa vào trên ghế ngồi nhìn Lâm Xuất.

Lâm Xuất dựa vào cửa sổ xe, gương mặt ở bất kỳ góc độ nào cũng rất đẹp mắt bị ánh nắng vàng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào, lông mày nhíu lại, lông mi nhướng lên, lộ vẻ u sầu.

Tống Đường nhìn chằm chằm vào anh, sau đó khẽ thở dài.

Áp lực của Lâm Xuất quá lớn, chỉ mấy năm gần đây, mà nhìn như đã biến thành một người khác.

Tính cách của anh vốn dĩ hiền hoà, thích cười thích nghịch, như một đứa trẻ.

Cũng không biết có phải nội tâm của những người yêu âm nhạc đều đơn thuần không, mấy năm Tống Đường mới làm trợ lý, có đôi khi sẽ cảm thấy Lâm Xuất đơn thuần thậm chí có hơi ngốc nghếch.

Nhưng bất kể là Lâm Xuất ngốc nghếch, hay Lâm Xuất rạng rỡ trên sân khấu, đều sống động hơn rất nhiều so với bây giờ.

“Sao vậy? Anh nhìn em làm gì?” Lâm Xuất phát hiện ánh mắt anh ta, quay đầu nhìn, cảm thấy hơi khó hiểu, “Em nói sai gì à?”

Tống Đường vừa định nói gì đó, lúc này, chỉ nghe phía trước bỗng phát ra tiếng ‘rầm’ thật lớn, sau đó là một lực đẩy mạnh, hai người đều không hề phòng bị, cơ thể đột nhiên lao tới phía trước, lại bị dây an toàn kéo trở về chỗ ngồi.

Trong lúc nhất thời, bốn người trên xe đều sợ ngây người.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, xe của bọn họ đã tông vào một chiếc Land Rover phía trước.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lâm Xuất phải mất vài giây để thở gấp, cảm thấy trái tim vẫn đang đập thình thịch.

Tài xế vỗ tay lái, mắng một câu tiếng Anh, sau đó mở cửa xuống xe,

“Không sao chứ?” Tống Đường tỉnh táo lại, sắc mặt tái nhợt sợ hãi, lấp tức nhìn tay Lâm Xuất, “Tay thế nào, có bị thương không?”

Trong lúc nguy cấp, Lâm Xuất vô thức cúi xuống, đặt tay lên bụng mình.

Bây giờ cánh tay vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, nhưng đầu lại bị va đập mạnh.

Nhà sản xuất âm nhạc ngồi ở ghế phụ bị lăn xuống dưới ghê, lúc này mới dịch lên.

Cậu ta sợ tới mức toàn thân run lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Xuất không khác gì đồ dễ vỡ bị ngã xuống đất.

Lâm Xuất giơ tay sờ trán mình, cảm thấy nơi đó có thể sẽ sưng lên.

Anh suy nghĩ, vẫn nhanh miệng nói tiếng Anh trước Tống Đường: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”

Trong lòng Tống Đường vô cùng khó chịu với tài xế, lại không thể nổi giận, cuối cùng chỉ nặng nề hừ một tiếng.

Lâm Xuất cười, duỗi tay lắc lắc ngón tay, “Không có việc gì thật mà, yên tâm đi.

Hơn nữa, cho dù có chuyện gì, bàn tay này đều được bảo hiểm chín số.

Ông Tống à, tiếng kiệm chút hoa, có thể bảo vệ kiếp sau của chúng ta không lo cơm áo gạo tiền.”

Tống Đường lập tức ‘chậc’ một tiếng, tỏ ra tức giận, hận không thể gõ lên đầu để anh tỉnh táo lại, “Em thử nói bậy bạ nữa thử xem?!”

Lâm Xuất cười, bĩu môi nói: “Em chỉ thích nói bậy.”

Anh cảm thấy ngực hơi ngột ngạc, không muốn ở lại trong xe nữa, thế là một mình mở cửa xe đi xuống.

Lập tức có gió biển mát mẻ thổi tới mang theo hơi nước, mùi tanh nồng nặc, tiếng xào xạc của thuỷ triều dao động vẫn từ xa truyền đến bên tai.

Những đàn hải âu ngược gió bay tới trước mắt anh, dùng sức dang rộng đôi cánh, dùng hết sức lực bay về phía bờ biển bên kia.

Lúc này, Lâm Xuất nghe thấy phía trước cửa xe vang lên một tiếng vang trầm.

Anh theo bản năng nhìn về phía trước, vừa hay nhìn thấy chủ nhân của Land Rover xuống xe, đi về phía anh.

Vóc dáng người đàn ông kia cao lại thẳng tắp, mặc áo gió màu đen, lộ ra cặp chân vừa dài vừa thẳng.

Lâm Xuất cách quá xa, lúc đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng ngược sáng, chờ khi đến gần, mới phát hiện trên mặt đối phương đeo một cặp kính râm, sống mũi thẳng, đường cong hàm dưới hoàn mĩ, hiện ra vẻ anh tuấn sắc bén.

Mùi tuyết tùng và hổ phách xua đi mùi tanh trong gió, chui vào khoang mũi Lâm Xuất.

Anh biết, đây là một loại nước hoa Tây Ban Nha, tên là — ‘Waltz of the Wind’

Hô hấp của anh như ngừng lại, cứng ngắc đứng tại chỗ.

Đối phương dường như cũng dừng lại một cách rất bất ngờ, đứng cách Lâm Xuất ba mét.

Sau một lát mới mở miệng, “… Tiểu Xuất? Sao em lại ở đây?”

Lâm Xuất kinh ngạc nhìn về phía hắn, hai mắt lập tức bị chua xót chiếm đầy.

Anh nghĩ có thể do gió quá lớn, thổi cát vào mắt, đành phải nhắm mắt lại, rồi mở ra lại lần nữa.

Anh nhìn thấy người đàn ông kia tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt sâu thẳm và bình tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu.

“Đúng là đã lâu không gặp.”

——————–

Chú thích:

[1] Weta Studio: Một công ty sản xuất phim rất nổi tiếng, với trình độ hiệu ứng đặc biệt tốt nhất thế giới, đồng thời cũng chịu trách nhiệm về nhạc phim.

Trụ sở chính ở Wellington, thủ đô của New Zealand.

Các tác phẩm tiêu biển có,, ,, , và .

Lời tác giả:

Một độc giả đã gửi cho tôi một tin nhắn riêng nói âm nhạc cổ điển rất khó hiểu, nếu bạn quan tâm, bạn có thể thử các bài hát của các nhà soạn nhạc Nga.

Hầu hết trong số đó đều êm tai, rất phù hợp để nhập môn.

Tchaikovsky, Rachmaninoff, và Shostakovich đều là những nhà soạn nhạc mà tác giả vô cùng yêu thích, am hiểu phong cách Nga với giai điệu ‘sử thi’, cho tới ngày nay vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến nền nhạc của phim.

Cá nhân tôi cảm thấy rất phù hợp với phong cảnh New Zealand..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.