Gió Nam Lùa Vào Rèm Lụa

Chương 5: Nhớ lại chuyện cũ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Năm hai mươi tám tuổi, Chu Chi Nam về nước, ôm mộng chấn hưng nền kinh tế Thượng Hải, đồng thời kết hôn với cô con gái mồ côi nhà họ Lâm là Lâm Vãn Thu. Người ngoài chỉ thấy tất cả sản nghiệp của nhà họ Lâm đều thuộc về Chu Chi Nam, không biết chuyện bên trong như thế nào.

Đã ba mươi tuổi nhưng Lâm Vãn Thu vẫn chưa lập gia đình, là một câu chuyện hài trong giới danh viện Thượng Hải. Có thể thấy bản thân cô ấy được chăm sóc rất tốt, vẫn giữ dáng vẻ như thiếu nữ, lại rất biết cách đối nhân xử thế, không tìm ra được điểm nào không tốt ở cô ấy.

Huống hồ dù cho nhà họ Lâm sa sút, từ đời bố cô ấy đến đời cô ấy không có đàn ông, nhưng tài sản vẫn còn. Lâm Vãn Thu lại từng tiếp quản gia đình một năm, có rất nhiều năng lực xử lý chuyện kinh doanh. Không biết những người mồm mép kia có cái gì để có thể cười nhạo người khác.

Hai năm trôi qua, người ngoài thấy tình cảm của hai vợ chồng sâu đậm. Chu Chi Nam có tài, lại từng đi du học kinh tế ở Tây Âu, tiếp thu tư tưởng kiểu mới, nhà họ Chu càng ngày càng phát triển.

Gặp Nguyễn La cũng chỉ mới một năm nay.

Nguyễn Phương Hữu cũng được coi là đời sau của dòng dõi thư hương, học hành mấy năm trong bụng cũng có chút chữ nghĩa. Nhưng sau đó dính đến cờ bạc thì biến chất lúc nào không hay. Đến khi Nguyễn La hiểu chuyện, sản nghiệp mong manh của tổ tiên đã bị bán đi lấy tiền, còn thiếu nợ, sống tạm ở khu ổ chuột trong thủ đô.

Bố Chu Chi Nam có bạn cũ làm việc cho vay ở thủ đô mấy năm, sau đó đột ngột qua đời, rất nhiều tiền cho bên ngoài mượn không thu về được. Người bạn cũ sống độc thân nên không có đời sau nối dõi, bèn chuyển cho nhà họ Chu. Chu Chi Nam đến Bắc Kinh, khiêm tốn lo chuyện hậu sự, đồng thời thuê côn đồ ở địa phương, dùng chút thủ đoạn để thu hồi số tiền. Hầu hết những nhà từng đi qua đến nay, chỉ cần mấy cây gậy là có thể đòi lại được tiền, cuối cùng chỉ còn lại Nguyễn Phương Hữu.

Ông ta đã biến thành loại vô lại mặt dày không biết xấu hổ, bị đánh bị chửi nhưng chỉ gân cổ lên nói rằng: “Mày cứ tùy tiện lục soát nhà, lấy cái gì cũng được.”

Nguyễn La nhìn mà cười nhạt, trong nhà vang lên tiếng đánh đập nhưng Nguyễn Phương Hữu chỉ coi ‘thằng em trai’ của mình là tính mạng. Nhìn mà xem, với bộ dạng hiện giờ của ông ta mà vẫn còn suy nghĩ đến việc nối dõi tông đường cho nhà họ Nguyễn, đúng thật là con ngoan cháu thảo.

Chu Chi Nam ở lại Bắc Kinh bảy ngày, cho đến ngày cuối cùng vẫn thiếu một khoản nợ khó đòi của Nguyễn Phương Hữu, mà kế hoạch của anh là sáng ngày hôm sau ngồi xe lửa trở về. Chu Chi Nam không thể chấp nhận lỗ hổng này, anh muốn tự mình đi gặp.

Xe hơi phương Tây lái đến khu ổ chuột tàn tạ toàn là nước bùn, là tình cảnh mà cậu ấm nhà họ Chu chưa từng thấy trong ba mươi năm cuộc đời. Vừa xuống xe, đập vào mặt là mùi hôi thối, còn phải đón lấy ánh mắt nhìn chằm chằm của lũ trẻ con và người lớn xung quanh. Trong đầu Chu Chi Nam hối hận vì hôm nay áo choàng của mình quá dài, một vũng nước không biết là gì văng đến đuôi áo của anh, khiến mày anh nhíu chặt. Đáng thương hơn là đôi giày, nếu như không phải tình huống không cho phép, anh chỉ hận không thể ném đôi giày này đi ngay bây giờ.

Cúi đầu bước vào “nhà họ Nguyễn”, đối diện với đôi mắt ngu ngốc không ánh sáng của Nguyễn Hữu Phương và Triệu Phương, Chu Chi Nam không nhịn được thở dài. Trong lòng Triệu Phương vẫn còn đang bế em trai của Nguyễn La, đứa nhỏ bi ba bi bô khiến người ta phiền lòng.

“Cậu là?” Nguyễn Phương Hữu mở miệng trước.

“Chu Chi Nam.”

Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Nguyễn Phương Hữu, anh không biết nên tiếp tục mở miệng thế nào, mùi bốc lên trong căn phòng bẩn thỉu hun chết con người ta.

“Nghe cấp dưới báo lại, rằng ông cũng là một người có ăn có học, vậy nên tôi cũng không muốn động vũ lực với ông làm gì, nhưng ngày mai tôi phải trở về, hôm nay bắt buộc phải kết toán được sổ nợ.”

“Tôi không có tiền. Cậu nhìn xem cái nhà của tôi đi, muốn cái gì thì cậu cứ lấy.”

Chu Chi Nam cười nhạt, nghĩ đến dáng vẻ mặt dày vô lại của ông ta.

“Tôi thấy nó là đáng giá nhất, chi bằng ông cầm nó đi trả nợ.”

Anh đang chỉ đứa bé trai trong lòng Triệu Phương, không thể nào được. Đây là ánh sáng tương lai của nhà họ Nguyễn, là tài sản quý báu nhất của nhà họ Nguyễn trong khu ổ chuột, Nguyễn Phương Hữu hét chói tai một tiếng bác bỏ.

“Ông không còn lựa chọn nào khác.” Chu Chi Nam có thể nhìn ra Nguyễn Hữu Phương cưng thằng con trai này như thế nào. Anh không phải thánh nhân gì, nếu như hôm nay Nguyễn Phương Hữu không trả lại số tiền đã vay, anh sẽ không ngại giúp ông ta bán con trai đổi lấy tiền.

Côn đồ đi theo thấy ánh mắt của anh, lập tức đi lên cướp đứa nhỏ. Triệu Phương sợ hãi, chỉ có thể bấu chặt vào Nguyễn Phương Hữu khóc sướt mướt, Nguyễn Phương Hữu không còn sự vô lại kia nữa mà trở nên rụt rè hơn.

“Tôi… Tôi còn… một đứa con gái! Tôi cho cậu con gái… cho cậu con gái!”

“Con gái cũng không đáng tiền bằng đứa này.” Chu Chi Nam lấy khăn ra lau mồ hôi, muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Nguyễn Phương Hữu có vẻ không có tiền thật, sợ rằng hôm nay phải làm chuyện bán trẻ con, hơi tội nghiệt.

Triệu Phương mở miệng nói theo: “Con gái nhà chúng tôi rất xinh đẹp, năm nay vừa tròn 16, rất nhiều người tới nhà làm mai…”

Chỉ có điều hai vợ chồng không bằng lòng với giả cả đối phương đưa ra, bọn họ muốn bán con gái với một cái giá cao hơn.

“Đúng đúng. Nếu như cậu thích thì mang về nhà làm vợ. Nếu không thì bán cho kỹ viện cũng được, do cậu quyết định.”

Bây giờ Thượng Hải đã không cho chép một chồng nhiều vợ, huống hồ anh còn du học trở về, chắc chắn sẽ không làm chuyện lấy vợ bé này, chỉ là khó tránh khỏi cảm thấy cô con gái của Nguyễn Phương Hữu này khá đáng thương.

Hai vợ chồng thấy Chu Chi Nam yên lặng thì cảm thấy chuyện này đã có hướng xoay chuyển. Em trai Nguyễn La ở trong ngực đám côn đồ hung hãn đã khóc không thở nổi, bọn họ phải tranh thủ thôi.

Nguyễn Phương Hữu đẩy Triệu Phương. Triệu Phương vội vàng nói: “Tôi… Tôi dẫn ngài đi xem con gái nhà chúng tôi, ngài cứ nhìn thử đi.”

Triệu Phương đi ra bên ngoài, kéo một đứa nhỏ đi ngang qua hỏi Nguyễn La đang ở đâu, đứa nhỏ kia nói cô đang tắm trong nhà tắm. Nói là nhà tắm, thật ra là một không gian nhỏ được dựng tạm thời ở bên ngoài, hầu hết thời gian đều không được cung cấp đủ nước, nên cũng không có ai qua đó.

“Chưa… Chưa tới mấy bước nữa đâu, ngài đi theo tôi.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn La nhìn thấy Chu Chi Nam. Ông trời thật biết trêu ngươi, khiến cô không còn một chút tôn nghiêm nào, bị buộc phải lộ mặt xuất hiện, cùng bố mẹ ruột người xướng kẻ họa vở kịch này. Cô đang chơi với một đám nhóc ở bên ngoài, phát hiện trong phòng tắm có dòng nước chảy tí tách không ngừng, người cô lại đang rất bẩn, bèn kêu người khác ở bên ngoài canh chừng giúp mình, còn cô thì chui vào nhà tắm.

Đứa nhỏ ở cửa thấy Triệu Phương dẫn một đám người xa lạ tới, đang định hé khe hở ra nói với Nguyễn La thì lập tức bị Triệu Phương kéo qua một bên. Đám côn đồ bế đứa nhỏ đứng cách đó không xa, Triệu Phương dẫn Chu Chi Nam đến gần.

Cửa bị kéo ra một phát, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có thể chứa được một người, Nguyễn La trần truồng đứng quay lưng về phía cửa, thấy cửa bị mở ra, cô giận dữ quay đầu lại thì thấy Chu Chi Nam.

Lúc đó tóc Nguyễn La đang ướt, bộ ngực mềm mại mới phát triển, thân hình gầy gò. Chu Chi Nam nhìn thấy xương con bướm của cô, cả hai chỗ hõm vào nhàn nhạt ở phần eo sau lưng.

Cặp mắt kia nhìn anh đầy căm tức, vừa muốn mở miệng thì bị Triệu Phương cắt ngang. Bà mẹ bán con mang theo giọng lấy lòng, hỏi Chu Chi Nam: “Ngài thấy thế nào?”

Trong đầu anh nghĩ, em trai Nguyễn La có thể để lại chỗ rách nát này.

Còn Nguyễn La ở trong mắt anh như chú chim xanh rơi xuống nước, sạch sẽ trong sáng. Không hiểu sao trái tim anh bỗng mềm nhũn.

Mấy năm kia anh ở nước Anh, có từng xem một vài bức tranh sơn dầu châu Âu cổ điển, phía trên là cơ thể phụ nữ trần trụi đầy đặn, tất cả bạn học châu Âu xung quanh đều ôm ánh mắt thưởng thức, cảm thấy cực kỳ xinh đẹp. Nhưng anh chỉ cảm thấy không có cảm giác gì, đẹp thì đẹp thật, nhưng không phải gu của anh.

Nhưng nhìn thấy thân thể của Nguyễn La, anh cảm thấy cô là bức bích họa châu Á trong lòng anh, cô thiếu nữ như nàng thơ bước ra từ bức tranh sơn dầu. Cô không thuộc về nơi này, cô phải khoác lên mình bộ sườn xám tơ tằm của cửa hàng may mặc Tần Ký, ngồi trên xe con phương Tây, tới Đại Thế Giới xem kịch, hoặc là để Lâm Vãn Thu đưa cô tới nhà hàng Âu của Tô giới* Pháp uống trà chiều… Chuyện cô có thể làm rất nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là tắm ở một nơi bẩn thỉu như thế này.

(*Tô giới: Khu đất mà các đế quốc xưa chiếm của Trung Quốc để cho tư bản của họ đến buôn bán.)

Ngày hôm sau, Chu Chi Nam mua thêm một tấm vé xe lửa, mang theo Nguyễn La đến Thượng Hải.

Nợ của Nguyễn Phương Hữu thanh toán xong, ba trăm đồng bạc mua đứt Nguyễn La còn sống. Thương nhân chỉ nhìn lợi ích, là một cái giá tốt.

Chu Chi Nam cảm thấy loại cảm giác đó là rung động, nhưng Lục Hán Thanh nhìn thấy Nguyễn La lại mắng thẳng anh là bệnh hoạn.

Năm đầu tiên Nguyễn La vào nhà họ Chu, Chu Chi Nam luôn có cảm giác mâu thuẫn. Anh biết cô chạy trốn cũng không ngăn cản, nhưng lại nhanh chóng bắt cô về. Qua một khoảng thời gian, anh xác định mình không phải nhất thời hứng thú mới yên lòng không ít.

Đêm giao thừa năm ấy, ăn bữa cơm giao thừa xong anh dẫn Nguyễn La lên sân thượng nhà họ Chu xem người làm đốt pháo hoa, pháo hoa nở rộ trên không trung, Nguyễn La cười ngây ngô trong sáng. Cô đứng trên lầu ngắm pháo hoa, người đứng bên cạnh lại ngắm cô, trong mắt Chu Chi Nam lúc đó cô còn chói lóa hơn cả pháo hoa.

Nguyễn La, cuộc đời mười sáu năm trước của em tôi không thể nào thay đổi, nhưng sau này tôi sẽ cùng em đi qua tất cả những phong cảnh tuyệt vời và vinh hoa phú quý.

Chìm sâu vào hồi ức, trên tình trường Chu Chi Nam luôn là người thất bại từ đầu đến cuối, đã hai năm mà vẫn chưa giải quyết được một Nguyễn La.

Đêm nay từ thư phòng bước ra, anh muốn mở chai rượu vang uống một ly cho dễ ngủ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.