Gió Lùa Qua Kẽ Tay - Gió Lùa Qua Kẽ Tay

Chương 7: Ầm ĩ




Giang Phong dễ bị say xe, trên đường cùng Thiệu tiên sinh đi làm đầu óc cô luôn choáng váng. Cô sống chung với anh đã lâu, lá gan cũng trở nên lớn hơn trước.

Cô thích bò lên đùi anh nằm ngủ, hai tay ôm lấy chân anh, giống như một bé hồ ly nhỏ ôm chặt đồ ăn không chịu buông tay.

Cô thích hóng gió, nhưng cũng thích xõa tóc, anh cũng tùy cô vậy, chẳng qua tay vẫn nắm hờ mái tóc dài của cô, để tránh mái tóc màu hạt dẻ bay loạn khắp nơi.

Nết ngủ của cô không được ngoan, thỉnh thoảng sẽ muốn đổi tư thế, đến cả ở trên xe cũng như thế.

Vì vậy hai khối mềm mại trước ngực không ngừng cọ xát vào bắp đùi của anh, nương theo động tác của cô mà biến thành chèn ép.

Một hai lần còn được, thời gian càng dài anh cũng không chịu đựng nổi.

Tay anh chui vào cổ áo của cô, dùng tay xoa nắn hai khối đầy đặn.

Cô trái lại không có chút phản ứng, anh bèn nhéo nhẹ lên hạt đậu đỏ của cô. 

Cô nhỏ giọng “ưm~” một tiếng, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức bị dọa ngồi thẳng dậy, sau đó lườm đũng quần đã ngóc cao đầu của anh một cái.

Anh điềm tĩnh nhìn cô, sau đó nói với Tiểu Mã: “Dừng xe, ra ngoài.”

“Vâng.”

Anh tài xế hiểu ngầm trong lòng, dừng xe ở nơi khá kín đáo, rồi rời đi tìm một quán cà phê chuẩn bị chơi game, còn không quên mở cửa sổ điều hòa, không chút nghi ngờ sức chịu đựng của giám đốc nhà mình.

Anh xoay mặt về phía cô nâng cằm cô lên, nói: “Lại đây.”

Cô lề mà lề mề.

Anh cười khẽ ra lệnh: “Em làm đi.”

Cô đỏ mặt, nhưng lại ngoan ngoãn thả con rồng lớn ra ngoài.

“Ngậm.”

Cô cúi người xuống, bắt đầu chậm rãi ngậm mút.

Nương theo động tác của cô, mép môi đỏ dần dần bị nước bọt thấm ướt, số chất lỏng ấy cũng không ngừng phát ra âm thanh dâm mỹ, khiến trái tim người ta loạn nhịp.

Anh không còn thỏa mãn với sự vuốt ve có thể nói là mới mẻ đó, bàn tay to nhấn lấy đầu cô, kiểm soát tần suất và độ sâu nhấp nhô của cô.

Cho đến khi đôi mắt Giang Phong đỏ bừng anh mới buông tha cho đôi môi đỏ của cô, bảo cô tự mình cởi quần áo, ngồi lên người mình.

Cô tách chân quỳ ở hai bên con quái vật đang nhe răng múa vuốt kia, anh dùng hai ngón tay tách mở hai cánh hoa, nhẹ nhàng lướt qua, bày ngón tay đẫm nước ra trước mặt cô.

Giang Phong xấu hổ cúi đầu, nhưng anh vẫn nhất quyết muốn cô giúp anh xử lý sạch sẽ, muốn cô nếm thử mùi vị của bản thân mình.

Cô hết cách chỉ đành làm theo.

Con người anh xấu xa vô cùng, muốn cô vừa liếm vừa ngồi xuống. Cô thử muốn trực tiếp ngồi xuống, thì bị anh vỗ vào mông cong.

“Em muốn mưu sát chồng à.”

Giang Phong ngậm ngón tay của anh chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

“Tự mình tách mở cánh hoa, đỡ nó rồi hẵng ngồi xuống.”

Cuối cùng cô cũng tìm thấy cách, miễn cưỡng để cây gậy thô to kia chui đầu vào trước.

Anh không đợi cô thích ứng đã đỡ eo cô đè thẳng xuống, còn ác ý nhấp lên một nhấp.

Cuối cùng cô cũng hét ra, “A…”

Nhưng anh lại không hành động nữa, chỉ lo an ủi viên đậu nhỏ. Khiến cô run rẩy từng đợt.

Có lẽ động tác của anh đã gợi lên dục vọng của cô, cô bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư thân thể, tuy rằng nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng bị anh phát hiện.

Anh đỡ cằm cô lên, cười hỏi: “Mới thế đã bắt đầu phóng đãng à?”

Cô kề sát bên tai anh, còn lắc lư tay áo của anh, cầu xin: “Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh……”

Anh cười cười vỗ mặt cô, “Như em mong muốn.”

Cuối cùng anh cũng bắt đầu xâm lược cô, bởi vì màn dạo đầu chất lượng cực cao, anh chỉ mới cắm rút có vài cái, cô đã đến cao trào, phía dưới không ngừng co rút, kẹp anh vô cùng sung sướng. Trong lúc cô vẫn còn đang chìm trong dư âm cơn cao trào, anh tăng nhanh tốc độ, không ngừng kích thích cơ thể quá đỗi nhạy cảm ấy, đưa cô lên lần cao trào thứ hai.

Thân thể của Giang Phong hoàn toàn mở ra, anh càng thêm không chút kiêng nể, đỡ cơ thể của cô lên lên xuống xuống, khi cô tuột xuống, anh sẽ hung hăng nhấp cô nảy lên, hết lần này đến lần khác dày vò hoa huy*t.

Phía dưới của cô cắn rất chặt, chặt đến mức khiến anh cảm thấy như có dòng điện chạy qua sướng đến tận đỉnh đầu, anh nhéo viên đậu nhỏ, không ngừng nhào nắn, ngay khi cơ thể của cô lại lần nữa căng chặt, anh phóng thích vào cơ thể cô.

Giang Phong bám lên đầu vai của anh thở dốc, yếu ớt gọi anh: “Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh.”

Anh hôn lên má cô, “Sao thế?”

Cô lắc đầu, không trả lời, dựa vào anh, nhắm mắt.

Anh vẫn đang ở trong cơ thể của cô, cũng không vội rút ra, mặc cô tựa vào người mình, chỉ ôm lấy thân thể trần trụi của cô. Anh cũng nhắm mắt, thỉnh thoảng vuốt ve sống lưng trắng tuyết của cô.

Đợi khi Tiểu Mã quay lại, mọi thứ đã quay về trạng thái ban đầu.

Giang Phong vẫn tiếp tục gối đầu trên đùi anh, anh lại thay cô giữ mái tóc.

Chỉ có anh và cô biết, thân dưới của cô thiếu mất một chiếc quần lót ren, cũng có thêm dịch thể đến từ anh.

Cô yếu ớt nhắm mắt nghỉ ngơi, trong đầu chỉ có một câu vừa nãy anh kề sát bên tai cô nói: “Kẹp chặt vào, đừng để nó chảy ra ngoài.”

Tiểu Mã tấm tắc kinh ngạc, anh ta đi theo bên cạnh ông chủ nhiều năm như thế, nhưng chưa từng thấy qua ông chủ để người phụ nữ nào nằm lên đùi mình ngủ, càng chưa từng thấy ông chủ giúp phụ nữ chỉnh đầu tóc. 

Nhưng mối quan hệ của hai người cũng có chút khó lường, nói cưng chiều đại khái cũng có, nói yêu, làm chuyện đó ở bên ngoài cũng không đề phòng anh ta biết, tùy tiện như thế này làm sao gọi là yêu được chứ? Ban đầu hai người một người vung tiền, một người thu tiền, mối quan hệ này cứ như thế được định đặt.

Còn cô thì sao, cũng chỉ xem như đây là một lần yêu đương có tiền lời, dù gì thì nam chưa vợ gái chưa chồng, càng huống chi Thiệu tiên sinh còn đẹp trai ngời ngời như thế, nhìn kiểu gì cũng là bản thân mình được hời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.