Gió Lùa Qua Kẽ Tay - Gió Lùa Qua Kẽ Tay

Chương 23: Không thể nói thành lời




Sau khi lập thu, Giang Phong đưa đoàn phim đến thành phố lân cận để lấy cảnh, nếu Thiệu tiên sinh có thời gian cũng sẽ lái xe đến đó xem thử.

Anh lập một chiến lược làm hướng dẫn viên địa phương, món đặc sản này nọ đều rõ mồn một, lần nào đến cũng mang đồ ăn ngon cho cô, nhưng mà không thể chỉ chăm sóc ưu ái cho mỗi mình cô, nên bèn mang theo phần cho cả đoàn phim. Nhờ phúc của Thiệu tiên sinh, Giang Phong ở trong phim trường cả ngày cũng có thể nếm được hết các món đặc sản của địa phương.

Bây giờ Nhan Ngôn cảm thấy chú Thiệu cũng không có gì không tốt, mỗi lần đến phim trường luôn mang theo rất nhiều rất nhiều món ăn ngon, chú Thiệu nên chăm đến nhiều nhiều mới tốt! Ăn đồ của người ta thì phải biết nghĩ cho người ta, tạm thời cô bé nhường lại chị Giang cho chú Thiệu, suy cho cùng lần nào chú Thiệu đến đây cũng mang dáng vẻ rất cực khổ, không biết chú có say xe hay không, mỗi lần cô bé ngồi xe đến đây đều nôn rất nhiều.

Nghe người lớn nói, hành động này của chú Thiệu gọi là “theo đuổi”. Cô bé nghĩ, chú Thiệu có vẻ ngoài đẹp trai, rất xứng với chị Giang, nếu như bọn họ có thể ở bên nhau thì tốt quá!

Trong lòng Nhan Ngôn cổ vũ cho Thiệu Dịch Chi: Chú Thiệu chú phải cố gắng lên nhé, mau mau theo đuổi được chị Giang!

Nhan Ngôn cầm cái bánh kem nhỏ, thầm thì hỏi Thiệu Dịch Chi: “Chú Thiệu, sao chú còn chưa theo đuổi được chị Giang vậy?”

Thiệu Dịch Chi bật cười hỏi ngược lại: “Sao cháu biết chú chưa theo đuổi được?”

“Không thấy hai người ôm hôn kìa…”

Thiệu Dịch Chi đỡ trán, quả nhiên không thể để trẻ con xem tivi quá nhiều.

“Nói cho cháu biết một bí mật.”

Anh dùng tay che bên miệng, làm như có thật mà nói: “Thật ra, chú đã theo đuổi được chị Giang từ lâu.”

Nhan Ngôn trừng mắt, hưng phấn nở nụ cười, “Oa, có thật không ạ?”

Thiệu Dịch Chi gật đầu mạnh, “Tất nhiên là thật.”

“Vậy hai người từng ôm hôn chưa?”

“…..” Con nhóc này cũng quá rành rồi đi?

Thiệu Dịch Chi thở dài một hơi, “Cô ấy à… dễ xấu hổ.”

Mỗi lần Thiệu Dịch Chi đến toàn rầm rộ sôi nổi, tuy rằng Giang Phong cảm thấy không ổn, nhưng cô cũng nhớ Thiệu tiên sinh, thôi cứ tùy anh vậy.

Nhưng mà ở phim trường, cô và Thiệu tiên sinh luôn duy trì khoảng cách, dáng vẻ nghiêm chỉnh nói những chuyện bâng quơ: 

“Giám đốc Thiệu đến đây tham ban, thật là quá đỗi vinh hạnh.”

Thiệu tiên sinh mỉm cười gật đầu.

Những người khác cũng cười mà không nói.

Tất cả mọi người nhìn ra cô với Thiệu tiên sinh có mờ ám, chỉ mỗi cô không biết.

Giang Phong vô cùng thỏa mãn, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của bản thân rất đỉnh.

Sau khi tan làm, cô tắm rửa xong gọi điện thoại cho anh, dặn dò: “Anh đến đây phải cẩn thận chút nhé, nếu không sẽ bị người khác nhìn thấy đấy.”

Anh vui vẻ chơi với cô, “Tuân lệnh, anh chắc chắn sẽ ẩn thân đi qua đó!” 

…….

Thiệu tiên sinh khiêu khích khắp cơ thể cô, vừa xoa nắn con thỏ trắng, vừa mân mê hoa hạch, bóc tách viên hạch kia ra khỏi lớp thịt mềm gắt bao bọc ở xung quanh, chăm sóc nó thật kỹ.

Nhiều ngày rồi chưa làm, bây giờ cơ thể cô vô cùng mẫn cảm, anh vừa chạm vào, cô lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran. Anh mân mê chỗ đó giống như đang trói giữ cả linh hồn cô.

“Ah…ưm…”

Thiệu Dịch Chi nhẹ nhàng xoa nắn hoa hạch, khoái cảm chằng chịt nhanh chóng tích lũy, tiếng thở dốc của cô cũng nước theo động tác của anh, từng chút từng chút phát ra khỏi miệng.

Đầu ngón tay của anh bắt đầu di chuyển với tần suất cao, lòng bàn tay tăng tốc cọ xát vào nơi da thịt non mịn nhất của cô. Hoa hạch bình thường được thịt mềm bao bọc, tuyệt đối không lộ ra bên ngoài, đến cả quần lót cũng chưa từng chạm vào, làm sao có thể chịu đựng nổi sự kích thích của anh.

“Ưm hức…”

Mu bàn chân cô co quắp, thân thể uốn cong, hai chân cũng đang run rẩy.

Anh đột nhiên dùng sức níu lấy, kéo dài hoa hạch ra, mạnh mẽ giày vò nơi yếu ớt nhất trên toàn thân cô.

“Áh…”

Cô bất chợt nảy người lên, va vào người anh. Cô, người luôn không chốn nương tựa trong chuyện tình dục, cũng chỉ có thể ôm cái tên đầu sỏ này, giống như ôm một cọng rơm cứu mạng, cuối cùng sẽ không chết chìm trong sóng to gió lớn mà anh mang lại.

Anh rõ ràng cảm nhận được cô đang run rẩy, cười cười hỏi: “Có biết vừa rồi em dùng hết bao lâu để lên đỉnh không?”

Cô vẫn còn bị khoái cảm của cơn cao trào lôi kéo, ý thức mơ hồ, nhắm chặt mắt, nỉ non trả lời: “Không biết…”

“57 giây.”

Anh tiếp tục hỏi, “Sao mà nhạy cảm thế?” Giọng nói của anh nghe vừa dịu dàng vừa triền miên, còn có một phần đắc ý.

Cô giả vờ không nghe thấy, vùi đầu không trả lời, ý định giả điếc cho qua.

Làm sao anh có thể cho phép cô lâm trận bỏ chạy cơ chứ? Anh cắn bả vai cô một cái, “Không nói, vậy anh sẽ lưu lại một vết tích trên người em.”

Trước giờ cô luôn sợ đau, nức nở nói: “Em cũng không biết nữa…”

Anh kề sát bên tai cô hỏi: “Có phải muốn anh không, hửm?”

Lần này cô chỉ cần trả lời theo trái tim, vì thế trả lời rất nhanh: “Muốn…” Tiếng muốn này kéo dài miên man mềm mại, mỗi lần anh nghe thấy giọng điệu này của cô, đều cảm thấy đáng yêu không gì sánh bằng, còn có chút khiến người ta xót thương, nhưng càng nhiều hơn là nỗi kích động muốn chơi hỏng cô.

Thiệu Dịch Chi mở rộng hai chân cô, dùng sức cắm vào trong.

“Ưm…”

Anh chậm rãi cắm rút trước sau, hết lần này đến lần khác cắm vào nơi sâu nhất. Bộ phận sinh dục của cả hai cọ xát ra càng lúc càng nhiều mật dịch, giội ướt nơi kết hợp kín đáo ấy.

Khoái cảm tích lũy từng chút, dần dần chất thành một ngọn núi nhỏ. Nhưng anh lại không tăng tốc, vẫn dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước. cô 

không chịu nổi cảm giác dai dẳng chi tiết như thế này, muốn khép hai chân lại, kẹp chặt gậy th*t của anh, tự mình an ủi.

Nhưng anh lại cưỡng chế giữ chặt đầu gối cô, ngăn cản hành động của cô.

Khoái cảm chi chít vẫn đang chất chồng, cô thở dốc thật khẽ, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng được đưa lên mây xanh. Anh tiếp tục duy trì tư thế ra vào dịu dàng như thế này, kéo dài chiến tuyến đến tận cùng.

Giang Phong bị ném lên tầng mây, lăn lộn tới lui, mềm mềm mại mại, dư vị kéo dài. Ngoài cảm giác thoải mái ra, cô còn sợ trên đám mây có một cái hố, ầm ầm ngã xuống.

May mắn còn có Thiệu tiên sinh, đỡ cô hạ cánh bình an, mọi thứ ổn định vững vàng.

Cô nghỉ ngơi một lát, sau đó cười nhẹ  nhận xét, “Một cái giống kẹo bông gòn, một cái giống kẹo mút.”

Thiệu tiên sinh hỏi, “Em thích cái nào hơn?”

“Kẹo bông gòn.”

Anh không chút do dự nhấn lên hạt đậu nhỏ của cô.

“Áhh…”

Cô biết ngay anh không có tốt bụng như thế mà!

“Hu hu…Thiệu tiên sinh…”

Cuối cùng anh cũng bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn về mình, tùy theo ý muốn của bản thân cắm rút ra vào.

…..

Giang Phong mệt mỏi nằm oặt trên giường, lười nhúc nhích.

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, nhìn về hướng anh, “Thiệu tiên sinh, không có thuốc…”

Thiệu tiên sinh ngẩn người, bất chợt nhớ đến dáng vẻ cô chơi lật dây thun với Nhan Ngôn, cùng nhau khinh thường anh. Anh hôn lên trán cô, hỏi: “Có phải em rất thích trẻ con không?”

Cô lập tức cứng đờ người. Chủ đề này thật sự là không hợp với những lúc như thế này.

Cô không biết anh có ý gì, cũng không dám tùy tiện trả lời, bèn bỏ qua cái vấn đề này.

Cô ngoắc ngón tay út của anh lên, nhỏ giọng nói, “Thiệu tiên sinh, anh giúp em đi mua thuốc có được không…”

Anh đột ngột thu tay, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, siết chặt đến mức khiến cô phát đau.

Cô không dám cử động, đợi anh buông tay.

Thiệu Dịch Chi nhìn cô, không nói chuyện, cô cúi thấp đầu, cũng không nói chuyện.

Anh buông tay ra, hít sâu một hơi mới nói: “Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi mua.”

Giang Phong uống thuốc xong, vén mép chăn lên, chui vào trong chuẩn bị đi ngủ, nằm xoay lưng với Thiệu tiên sinh.

Anh nhìn cái gáy của cô, bỗng dưng cảm thấy buồn phiền.

Anh ôm chặt thân thể cô, giống như vừa nãy siết tay cô vậy, khiến cô cảm thấy đau.

Những điều ngờ vực và ham muốn không thể nói thành lời, gắt gao giam nhốt họ trong bóng tối, chỉ có thể dùng xiềng xích để đưa tình.

Chính vì cảm thấy ngàn dặm xa xôi, nên mới muốn thể xác sống chết không rời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.