Gió Lùa Qua Kẽ Tay - Gió Lùa Qua Kẽ Tay

Chương 16: Trời đổ mưa




Giang Phong muốn để Thiệu tiên sinh nhìn thấy bản lĩnh của mình, không muốn phụ lòng khổ tâm của anh, tất nhiên sẽ không qua loa hời hợt, khi làm việc ở phim trường rất hà khắc, chỉ muốn chất lượng tốt nhất. Lần này cô đã tốt còn muốn tốt hơn, tiến độ chắc chắn không tránh khỏi bị chậm trễ, nên thường hay về nhà muộn. Anh chưa từng phản đối, nhưng sẽ lấy chuyện này ra “trừng phạt” cô, cả đêm mặc sức sắc tình.

Trăng sáng như nước, lại là một đêm bắt Thiệu tiên sinh đợi thật lâu.

Giang Phong cũng cảm thấy có lỗi với anh vì thế đã nung nấu tâm tư đi dỗ dành. Cô tắm rửa xong, đứng trước mặt anh, chủ động cởi sạch sẽ. Thiệu Dịch Chi đè cô lên giường, bàn tay to hung hăng nhào nắn một bên bầu vú, chà xát da thịt non nớt đến đỏ bừng.

Cô nũng nịu nói, “Đau…”

Thiệu tiên sinh coi nhẹ cười cười, “Đau không phải cũng sướng hay sao?”

Hình như cô đã yêu chết cái dáng vẻ phong lưu ngỗ ngược này của anh, nghe anh nói những lời hạ lưu thô tục này cũng không khác gì những lời âu yếm. Cô cam tâm tình nguyện, tận hưởng niềm vui. Đối tượng như thế này có lẽ cũng chỉ có mình anh thôi, đổi thành ai khác cô sẽ cảm thấy ghê tởm.

Đôi chân dài của cô bị anh tách ra, buộc phải dạng thành hình chữ M, nơi cấm kỵ không thể bày ra trước người khác kia, tiếp nhận ánh mắt quan sát thẳng thừng của anh.

“Vú lớn như vậy, miệng nhỏ phía dưới lại hút giỏi như thế, em nói xem em có lẳng lơ không chứ.”

Anh tách mở môi miệng huyệt của cô, miêu tả khe rãnh trập trùng nơi riêng tư, lật mở mỗi một nếp nhăn, thật muốn dùng “lưỡi dao” khắc cho cô một “vết tích”.

Sau cùng tầm mắt của anh dừng trên âm đế vẫn chưa sưng to.

Anh cầm cái công cụ hút hạt đậu nhỏ của cô, thứ này còn nhỏ nhắn tinh xảo hơn cái hút đầu v* lần trước.

Nương theo không khí dần dần bị rút đi, hạt đậu nhỏ cũng bị hút ra từng chút từng chút một, nhô dần ra từ trong thịt mềm ở xung quanh, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ, anh hút càng nhiều, đóa hoa kia càng nở rộ.

Lần trêu chọc này khiến cô ra sức cầu xin anh buông tha, “Thiệu tiên sinh…đừng hút nữa, em không chịu nổi…”

Anh chê cô phiền, ngẩng đầu nhìn cô một cái xem như cảnh cáo thầm lặng. Cô nhìn vào ánh mắt của anh, lập tức ngậm miệng, căng thẳng muốn chết.

Bởi vì căng thẳng, phía dưới đột nhiên co rút vài nhịp, công cụ hút hạt đậu nhỏ cũng theo đó run rẩy vài cái.

Anh bật cười, “Đã sướng muốn điên lên còn giả vờ thuần khiết à.”

Góc độ của Giang Phong không nhìn thấy dáng vẻ “hoa nở”, Thiệu Dịch Chi lại đẩy ngược không khí về, cầm điện thoại quay một lần nữa, cô lại rên rỉ không ngừng. Anh để điện thoại trước mặt cô, cô trừng mắt, nhìn thấy hạt đậu nhỏ bị hút thành một đóa hoa, bản thân cũng bị giật mình, “Làm, làm sao thành ra thế này?”

Thiệu Dịch Chi búng búng cái ống nhỏ kia, khiến cô rên khẽ từng cơn. “Chỗ nào cũng tốt đẹp thế này, muốn khiến anh chết trên người em phải không?”

Thiệu tiên sinh hình như nhớ đến cái gì đó, “Có phải em chưa từng thổi qua không?”

Cô không biết thổi mà anh nói là có ý gì, trực giác cảm thấy không phải chuyện gì tốt lành.

Quả nhiên, anh lại giày vò hạt đậu nhỏ của cô.

Thiệu tiên sinh dùng một sợi dây đai cố định hai chân cô, khiên cô sợ muốn chết, “Thiệu tiên sinh, anh làm gì thế…”

“Ngoan, có thể sẽ có chút kích thích.”

Anh rút cái ống nhỏ kia ra. Nụ hoa đã nở hai lần, hạt đậu nhỏ của cô bây giờ hoàn toàn trong trạng thái nhô ra, vừa sưng đỏ không thôi lại vừa vô cùng nhạy cảm, tùy ý chạm vào một chút cũng có thể khiến cô run rẩy.

Anh cầm một công cụ hình con cá đi đến, dùng miệng cá hôn hôn lên hạt đậu nhỏ sưng đỏ, cái miệng nhỏ kia lập tức hút lấy hạt đậu nhỏ của cô.

“Áh ah……”

Cô thét toáng lên.

Thân thể cô giãy giụa kịch liệt, cho dù hai chân bị kiềm cố nhưng phần hông cũng không ngừng uốn éo, thỉnh thoảng nâng lên cao khỏi mặt giường.

“Ưm a…quá, quá…ah…”

Nhưng cho dù cô động đậy thế nào, con cá nhỏ kia vẫn hút chặt hạt đậu nhỏ sưng trướng, không ngừng chấn động, xoa nắn, chèn ép, lôi kéo. Kiểu đột phá kích thích cực hạn này, khiến cô không nói nổi lời cầu xin, tất cả lý trí bị xóa sạch hoàn toàn, chỉ còn lại phản ứng bản năng trên cảm quan.

“Ưm hức…”

Toàn thân cô căng chặt, đối chọi với khả năng chống cự, nhưng việc đối chọi này hoàn toàn vô hiệu lực, trong sự giày vò bất tận, thân thể của cô bỗng nhiên nảy lên một phát, sau đó phun ra lượng lớn dịch thể trong suốt.

Cuối cùng anh cũng lấy con cá nhỏ ác ma kia xuống.

Hai mắt Giang Phong mất hồn, yếu ớt nằm trên giường, cả người đắm chìm trong mê mang.

Thiệu Dịch Chi lại búng vào âm đế yếu ớt của cô.

“Áh…”

Cô bị buộc tỉnh táo lại trong cơn mê mang.

“Làm lại lần nữa.”

Cô khóc nháo có thế nào cũng không chịu thử lần thứ hai, “Thiệu tiên sinh, không muốn đâu…thật sự không muốn nữa đâu…”

“Không phải rất sướng đó sao?”

“Hu hu…quá đáng sợ…”

Nhưng Thiệu Dịch Chi đã mất trí điên cuồng, quyết muốn cô bắn thêm lần nữa.

Anh giữ chặt cô, ngang ngược không cho cô từ chối: “Lại lần nữa!”

Mặc cho cô phản kháng cỡ nào, anh cũng quyết đoán đặt con cá nhỏ kia lên âm đế lần nữa.

Lần này, cô bị giày vò càng thêm nặng nề, hạt đậu nhỏ quá đỗi nhạy cảm đã không thể chịu đựng nổi bất kỳ tiếp xúc nào, huống chi là kích thích tần suất cao như thế này.

“Áhh…”

Cô hét lên, bị anh trêu đùa lại lần nữa phun đầm đìa mật dịch.

Giang Phong nhục nhã che kín mặt, không ngừng nức nở, cô tưởng rằng cuối cùng anh cũng chịu thu tay, kết quả anh vẫn không có lòng tốt mà chọc chọc vào hạt đậu ấy.

Anh chọc một lần, cô hét một lần, run rẩy một lần.

Cô giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đêm, anh bảo cô đi đâu, cô phải đi đó, anh muốn cô dừng lại, cô chỉ có thể dừng lại.

“Hu hu….Thiệu tiên sinh cầu xin anh đấy…đừng làm nữa…”

Ngoài miệng thì anh dỗ cô, “Ngoan, nhịn một chút, lát nữa sẽ ổn thôi.” Nhưng tay anh không lưu tình chút nào, mặc sức khẩy đùa viên thịt sưng to ấy.

Anh chơi đùa hồi lâu, mới chịu thu tay, ưỡn người chen vật cứng vào trong miệng huyệt đói khát của cô.

“Ưm…”

Cô run lẩy bẩy đón nhận sự thâm nhập của anh, thân thể của hai người phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân. Mỗi khi hai thân thể dán chặt luôn sẽ kèm theo sự cọ xát của lông mao, vật to lớn của anh cọ qua hoa hạch yếu ớt đáng thương của cô.

Giang Phong nức nở cầu xin anh: “Thiệu tiên sinh…nhẹ một chút…cầu xin anh đấy, tha cho em đi…”

Nhưng anh không chịu buông tha, ngược lại cố ý cọ xát hạt đậu nhỏ của cô, cô thất thần hét lớn, bất lực bám víu bả vai anh, lưu lại vết móng tay có sâu có cạn.

Anh vẫn đang cắm rút sâu sâu cạn cạn trong cơ thể chật hẹp, hưởng thụ sự hầu hạ của cô…huyệt thịt kia co rút không biết mệt mỏi, niêm mạc trùng trùng điệp điệp bao bọc vật thô to của anh, nhúc nhích có quy luật, thể hiện ra lòng tham của nó một cách không nể nang.

Anh kề sát bên tai cô nói chuyện, cô không còn tâm trạng để lắng nghe. Nếu như cô vẫn còn sót lại một chút tỉnh táo, thì sẽ biết, câu nói ấy không liên quan đến phong cảnh lúc này.

Thiệu tiên sinh ôm cô đi tắm rửa, lúc giúp cô rửa đến nơi nhạy cảm, lại không an phận mà xoa nắn một phen, khiến cô cao trào thêm một lần trong bồn tắm

Anh ngó lơ lời xin tha của cô, khăng khăng theo ý mình, cô bị anh chơi đùa suốt một đêm, nỗi uất ức cũng tích trữ cả một đêm, bây giờ cuối cùng cũng gào khóc thật lớn, múc nước hất mạnh người anh.

Thiệu tiên sinh nở nụ cười xấu xa, “Đừng tức giận mà, chẳng lẽ bé Phong không sung sướng sao?”

Giang Phong tức hồng hộc, lại không thể thề thốt phủ nhận, chỉ cảm thấy anh quá xấu xa.

Thiệu tiên sinh cúi người hôn cô, tách răng môi của cô ra, cuối cùng cũng khiến bầu má phồng to kia xẹp xuống.

Anh biết, cô không thể giận anh.

Cô tức giận anh, anh dỗ dành cô, cô sẽ không còn giận nữa.

Bởi vì anh biết rõ, bởi vì thích, cho nên mới cho anh quyền lợi muốn làm gì thì làm, bao gồm cả việc…ức hiếp em.

Chia sẻ:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.