Gió Đông Không Lạnh Bằng Anh

Chương 16: Em Sẽ Không Nhường!




Tư Nhiên cô đừng có mà làm càng!

Cẩn Vương quát lớn , anh ta cảm giác Tư Nhiên phun ra câu nói này chính là đang thách thức Âu Thành Đông.

- Chị biết chị đang nói gì không Tư Nhiên?

Tư Sở bình tĩnh nói , hốc mắt cay xè cứ tuông nước.

- Chị biết , năm đó là chị suy nghĩ không thấu đáo , là chị hèn mọn cầu xin em kết hôn thay chị . Sáu năm qua cảm ơn em ở bên cạnh chăm sóc anh ấy . Tư Sở , xin lỗi! Chị muốn bắt đầu lại từ đầu với Âu Thành Đông.

Tư Nhiên nhẫn tâm nói , giọng nói bình thản đến lạ , đôi môi mím chặt lại.

Âu Thành Đông bước nhanh đến , nắm lấy cánh tay Tư Sở kéo cô đứng dậy , phóng ánh mắt âm lãnh đến Tư Nhiên.

- Cô đừng có mà nói nhảm!

Giọng nói khàn đặc trầm thấp , khiến Tư Nhiên ớn lạnh xương sống

Tư Sở gạt tay Âu Thành Đông , bước đến trước mặt chị gái lâu năm không gặp.

- Tư Nhiên , năm đó là chị vứt bỏ cuộc hôn nhân này cho em , đêm đó chính chị gọi đến cầu xin em kết hôn thay chị . Cũng chính miệng chị nói..hức chị không muốn kết hôn với Thành Đông , bây giờ thì sao?... Hức

Người chị gái cô tưởng đã chết ngoài xã hội kia , vậy mà bây giờ quay về liền muốn cô ly hôn nhường lại vị trí Âu Thiếu Phu Nhân này . Chắc Tư Nhiên không biết rằng , cô và Âu Thành Đông từng ly hôn một lần , cách đây hai ngày anh vừa kéo cô vào cục dân chính đăng ký kết hôn lần nữa.

Vậy mà người phụ nữ này , người mà cô coi là chị gái , người mà máu mủ ruột thịt của cô . Người mà trước ngày cử hành hôn lễ trốn đi , người gọi về vứt bỏ liêm sĩ của bản thân để cầu xin cô kết hôn thay . Thế mà hiện tại sau sáu năm lại quay về , muốn cô lần nữa ly hôn với Âu Thành Đông.

- Trách chị trước kia suy nghĩ không thấu đáo , em đừng như vậy . Chị biết bản thân rất có lỗi , không mong em tha thứ , chỉ là cầu xin em thêm một lần nữa , trả cho chị thứ vốn thuộc về chị!

Tư Nhiên bước đến muốn nắm tay Tư Sở , cô liền lùi người né tránh . Gương mặt vốn không chút cảm xúc nãy giờ , liền nở một nụ cười chua chát . Nước mắt xen lẫn nụ cười nhìn vô cùng bi đát.

- Âu Thành Đông là chồng em , em sẽ không vì bất kì ai mà nhượng bộ . Từ nhỏ đến lớn , ba mẹ đều thiên vị chị với em , những gì em có , chị muốn là đều có được . Bây giờ chồng của em , chị cũng muốn lấy sao Tư Nhiên?

Âu Thành Đông đứng phía sau , ánh mắt căng cứng nhìn bóng lưng nhỏ nhoi của Tư Sở , nhìn đôi vai mảnh khảnh của cô đang run lên . Lồng ngực như có tảng đá đè lên , hô hấp trở nên khó khăn vô cùng , ánh mắt liên tục dán lên người Tư Sở không di dời.

Rốt cuộc , con nhóc này từ nhỏ đến lớn đã phải chịu những gì khi sống ở Tư Gia vậy?

- Tư Nhiên cô ngậm miệng được rồi , chọc ai không chọc , sao cứ phải chọc Thành Đông vậy? Cô là đang chê mạng mình sống lâu quá hả?

Cẩn Vương bước đến sau lưng Tư Nhiên , nhỏ giọng nghiến răng nói.

Tư Nhiên như không bỏ vào tai mình , trực tiếp lướt qua người Tư Sở tiến đến bên cạnh Âu Thành Đông.

- Nếu em nói từ nhỏ em thiệt thòi , vậy thì em chịu thiệt thêm một lần này nữa , sẽ không là vấn đề gì đúng không Sở Sở?

Vừa nói , mảng kí ức mờ nhạt vụ tai nạn của Lộ Trân Trân ào về , khiến Tư Nhiên trở nên run rẫy dữ dội . Năm đó nếu cô chịu gọi người đến cứu , chắc chắn người trong xe vẫn giữ được mạng , vậy mà thay vì chọn cách đó . Tư Nhiên hèn nhát bỏ lại cô ấy , để Lộ Trân Trân vì mất máu quá nhiều nên chết trên đường đến bệnh viện.

Âu Thành Đông liếc mắt , lồng ngực phập phồng , đồng tử co lại , ánh mắt nguy hiểm nhìn Tư Nhiên đứng bên cạnh ý muốn khoác tay mình.

- Á

Âu Thành Đông không nương tay , thẳng thừng đưa bàn tay rắn chắc lên cổ Tư Nhiên ép cô ấy vào tường.

- Con mẹ nó , cô là đang chán sống phải không? Vậy để ông đây tiễn cô một đoạn

Anh cuối cùng cũng cất lời , giọng nói phẫn nộ tồn đọng ở cuốn họng cuối cùng cũng được bộc phát , bàn tay nổi đầy gân xanh bóp cổ Tư Nhiên.

Khuôn mặt Tư Nhiên tím tái , cố gắng phát ra tiếng những không thành.

Tư Sở thất kinh hồn vía , bạt mạng chạy đến , Cẩn Vương cũng gấp gáp theo sau.

- Thành Đông , bỏ ra đi mà , anh buông chị ấy ra đi mà.

Cô ôm lấy cánh tay anh đang siết chặt cổ của Tư Nhiên , giọng run lên cầu xin.

- Được rồi Thành Đông , bỏ ra đi , cậu đừng tức giận nữa.

Cẩn Vương vừa nói , vừa dùng sức di dời bàn tay của Âu Thành Đông ra khỏi cổ của Tư Nhiên.

Anh đột nhiên bừng tỉnh , riêng người phụ nữ này , tuyệt đối không thể chết một cách dễ dàng như vậy được . Âu Thành Đông buông tay , Tư Nhiên được thả liền ngã nhào xuống đất hít lấy hít để không khí ho sặc sụa.

Tư Sở ngồi xuống trấn an chị mình liền bị Tư Nhiên hất ra , cô được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

- Tôi không cần cô quan tâm , thứ tôi quan tâm là việc lấy lại vị trí của mình . Tư Sở , cô nói cô thiệt thòi từ nhỏ đến lớn , bây giờ chỉ một lần nữa . Cô ích kỉ đến vậy sao?

Tư Nhiên đột nhiên dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Tư Sở.

Cô bất động toàn thân nhìn người chị gái của mình , chưa bao giờ Tư Nhiên nói chuyện như vậy với cô , một lần cũng chưa..?

- Chị nói em ích kỉ , đúng em rất ích kỉ , nên chị đừng mong em sẽ trả cho chị bất cứ thứ gì..

Tư Sở vừa nói , nước mắt vừa rơi cô dùng tay gạt đi , không nhìn lấy Tư Nhiên một cái.

Cô kiên định quay người ra cửa , bước chân không chút do dự.

Âu Thành Đông nhìn cô rồi liếc Tư Nhiên một cái , đưa mắt về hướng Tư Sở , đột nhiên thấy cô chao đảo rồi mất sức lực ngã người xuống đất.

- Tư Sở!!!

Anh bước nhanh đến đỡ lấy cô , Tư Sở bất tỉnh trong lòng anh , Âu Thành Đông không biết chuyện gì , khuôn mặt thoáng qua chút lo lắng . Liền bồng bế cô rời khỏi đó.

- Tư Sở đừng làm tôi sợ!

Bóng dáng Âu Thành Đông khuất sau cánh cửa lớn , chiếc Cadillac bóng loáng nhanh chóng rời khỏi đây.

Tư Nhiên đứng bật dậy , muốn chạy đến xem em gái mình ra sao , nhưng lại không đủ dũng khí đi tới , bàn cờ này chỉ còn nước tiến chứ không còn nước lùi . Đâm lao phải theo lao , cho dù Tư Sở có ghét cô thì Tư Nhiên vẫn chấp nhận!

- Tư Nhiên , cô đừng có vớ vẩn , nếu ngày hôm nay không có Tư Sở ở đây , tôi e là Thành Đông đã giết chết cô lúc ban nãy . Đừng khiến mọi chuyện trở nên phức tạp.

Cẩn Vương vừa nói , bàn tay thô bạo kéo Tư Nhiên lên lầu.

Tư Nhiên như một cái xác không hồn , mặc kệ Cẩn Vương dày vò , cô im lặng không cất lời . Vì trong tâm can cô đã chịu quá đủ loại đau đớn này.

Tư Sở, xin lỗi em gái của chị!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.