Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 28: Chuyến phiêu lưu trong mơ của Sở Sở




Mỗi lần qua đêm cùng bạn tình, bao giờ Ôn Yến cũng dậy sớm hơn. Màn trời đằng phương đông vừa hiện lên chút ánh sáng xanh trắng dịu nhẹ, ngoài cửa sổ vịnh Trân Châu[1] thấp thoáng phía rừng cây long não, tựa như trong tranh hoạ của Monet[2].

[1] Vịnh Trân Châu: Khu thắng cảnh ở thành phố Dương Giang, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.

[2] Claude Monet là họa sĩ nổi tiếng người Pháp, một trong những người sáng lập trường phái ấn tượng và là họa sĩ nhất quán và nhiều tác phẩm nhất của phong trào triết học miêu tả những nhận thức của con người trước thiên nhiên, đặc biệt khi được áp dụng để vẽ phong cảnh ngoài trời.

Anh tìm điện thoại di động, gửi địa chỉ cho trợ lý, dặn đối phương nhanh đem quần áo mới đến cho mình. Ngoài ý muốn cô bạn tình tối hôm qua khá hợp ý anh, hai người anh tới tôi đi, làm đến tầm rạng sáng mới tắm rửa qua loa đi ngủ.

Cứ thế mà đứt gánh quả thật có chút đáng tiếc.

Nhưng chẳng còn cách khác, xưa giờ anh vốn không có thói quen cùng một người phụ nữ lăn giường hai lần. Cậu hai nhà họ Ôn, có kỹ năng diễn xuất, đỉnh lưu đương bạo hồng, bất luận là danh xưng nào, đều tiêu biểu cho việc xung quanh anh không thiếu gì phụ nữ xinh đẹp lẽo đẽo mong theo bầu bạn.

Phong cách bày trí trong phòng ở khách sạn Aman[3] theo kiểu nhã nhặn tinh tế nhưng không kém phần ấm áp, với đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối, hướng căn phòng đón lấy ánh sáng mờ ảo từ bên ngoài là điều mà anh vô cùng thưởng thức.

[3] Khách sạn Aman là một trong những chuỗi resort 5 sao đẳng cấp nhất thế giới. Ở mỗi quốc gia, Aman lại có một sáng tạo resort riêng dựa trên văn hóa của quốc gia đó.

Cho nên bất kể đi đến nơi nào trên thế giới, nhất định anh sẽ dẫn theo bạn tình của mình đến ở Aman.

Anh tìm được chai Hangar 1 chỗ quầy bar, có phần hơi bất ngờ, hình như do tối hôm qua mình bị ma xui quỷ khiến làm sao đấy nên mới cầm theo chai rượu này từ quán bar về đây.

Khá tò mò, Ôn Yến rót ra ly nhấp thử vài ngụm, mùi vị của loại rượu này hiển nhiên khác hẳn với các loại vodka thông thường, hương thơm trái cây tươi mát nồng đậm lan toả khắp khoang miệng.

Gương mặt Ôn Yến thoáng đờ đẫn, mấy hôm nay về lại thành phố Bắc, anh đã cố gắng không nghĩ đến người kia nữa, anh mặc sức phóng túng, mỗi đêm đều cùng những người phụ nữ khác nhau âu yếm trên · giường.

Đó mới vốn là đời sống thường nhật của cậu hai nhà họ Ôn, là anh không ràng không buộc thoả thích tận hưởng khoái lạc nhân sinh.

Chứ chẳng phải lúc nào trong đầu cũng ôm ấp nhớ nhung đến người không thuộc về mình, nhớ mãi không thôi.

Cúi đầu tự cười giễu chính mình, say rượu rồi cũng thiệt tình lắm, không nhớ được chuyện gì khác, chỉ nhớ mỗi loại rượu mà cô ấy yêu thích nhất.

Ra khỏi quán bar còn không quên cầm theo chai rượu về cùng.

Ôn Yến nâng ly uống sạch chút rượu còn lại, cố kìm nén những suy nghĩ không nên có trong đầu.

Cô ấy sắp thành vợ người ta rồi, ba năm trước hai người đã không thành, ba năm sau lại càng không thể nào thành được.

“Anh Ôn.”

Trợ lý cầm theo túi quần áo to thăm dò mà gõ cửa phòng.

Ôn Yến ung dung bước đến mở cửa, “Lịch trình hôm nay thế nào?”

Trợ lý mở nắp bình giữ nhiệt, rót một ly cà phê đưa cho Ôn Yến, “Ngày hôm nay chỉ có hai cái tvc quảng cáo và một phiên chụp tạp chí. Quan trọng là tối mai có một buổi premiere[4] phim điện ảnh, là phim《 Công Chúa 》bản chiếu trên màn ảnh rộng ấy. Theo như quy tắc trong ngành, đạo diễn đấy coi như là người dẫn đường cho anh Ôn nên, về lý về tình anh cũng nên đến đó tham gia một chút.”

[4] Buổi ra mắt (tiếng Anh: Premiere: nghĩa là “đầu tiên”) là buổi công chiếu hoặc buổi công diễn đầu tiên trước công chúng của một tác phẩm, như một vở kịch sân khấu, phim, bài nhảy hoặc một tác phẩm âm nhạc.

《 Công Chúa 》 là bộ phim anh tham gia ba năm trước lúc mới xuất đạo, nói vậy chắc cô ấy cũng đến chứ?

Câu hỏi trong đầu còn chưa có lời đáp, miệng mồm Ôn Yến đã mau mắn hơn trước một bước, buột miệng nói, “Tất nhiên là đi rồi.”

Trợ lý nhận được lời đồng ý của anh, tức khắc gửi tin nhắn cho đạo diễn, nhận được lời cảm ơn lia lịa từ đối phương.

......

Đầu Ôn Yến đầy vạch đen, thằng nhãi này bình thường sao không thấy làm việc năng suất cao như vậy, xem chừng chỉ hỏi vậy thôi chứ đã biết chắc anh sẽ đồng ý rồi.

Nhưng mà lâm trận đổi ý, nói rồi không làm không phải phong cách của cậu hai nhà họ Ôn anh đây.

Không phải chỉ đến dự lễ ra mắt phim thôi sao, đi là được chứ gì.

*

Chính Quý Sơ cũng không ý thức được lúc này mình đang ở trạng thái hôn mê.

Anh chỉ thấy mình chìm vào khoảng không gian trắng xoá mênh mông, trước mặt anh là màn hình lớn treo lơ lửng trên không trung. Quý Sơ tự hỏi không biết tại sao mình lại ở đây, anh vẫn nhớ trước lúc anh ngất lịm, anh và Niên Trĩ đang ở phim trường chờ quay phim.

Lúc đấy vẫn còn sớm, rất nhiều nhân viên công tác của đoàn vẫn chưa đến, Niên Trĩ được bạn diễn của cô rủ đến phim trường diễn thử. Mãi đến lúc tấm bảng đèn trên đầu hai người từ từ buông thỏng, dường như sắp rơi hẳn xuống dưới.

Trong khoảnh khắc đấy anh không kịp nghĩ thêm việc gì khác, chỉ biết rằng mình không thể để Niên Trĩ bị thương được, chờ tới lúc có phản ứng lại thì, người anh đã bất giác lao vụt về phía trước ôm Niên Trĩ vào lồng ngực mình che chắn cho cô.

Niên Trĩ đâu?

Quý Sơ xoa xoa phía sau đầu trướng đau, kiểm tra tình hình xung quanh, khắp nơi bao phủ bởi một màu trắng toát, ngoại trừ anh ra, nơi này không có một bóng người.

Nói như vậy, khả năng cao giờ Niên Trĩ đã được an toàn.

Anh tiếp tục thăm dò tiến về phía trước, mới phát hiện khối màn hình treo trên kia chạm vào vô cùng mềm mại, hệt như đám mây nhẹ nhàng bay bổng.

Quý Sơ nghi hoặc, vừa mới đặt tay vào màn hình, cảnh vật trước mắt lập tức chuyển sang một khung cảnh khác.

Sau một hồi choáng váng, cảnh tượng xung quanh dần trở nên rõ ràng hơn. Quý Sơ cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, cũng cảm thấy dường như mình đã từng đến đây rồi. Anh đi về phía trước hai bước, nhìn thấy một cô bé xinh xắn đáng yêu đang ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít.

Mái tóc cô bé đen dài óng mượt, trên đấy còn cột một cái nơ bướm màu đỏ thẫm, giống hệt nàng công chúa Bạch Tuyết trong câu truyện cổ tích.

Quý Sơ liếc mắt một cái đã nhận ra cô bé này là Niên Trĩ lúc vừa bảy tám tuổi, lúc đó cô, hẳn đã được nhà họ Niên đón về rồi, sao lại ngồi khóc một mình ở nơi này.

Anh cau mày, định xoa xoa đầu Niên Trĩ an ủi cô. Lại phát hiện giờ đây mình trong suốt như là một loại linh thể, không thể chạm được vào bất cứ thứ gì ở nơi đây.

Nói cách khác, anh chỉ có thể làm một người đứng xem, Quý Sơ chán nản nghĩ như vậy.

Niên Trĩ khóc đến đau thấu tâm can, lúc này có một cậu bé đi đến bên cạnh cô. Cậu phụng phịu ôm lấy con chó nhỏ đưa đến trước mặt Niên Trĩ, quay đầu đi đỏ mặt nói, “Đừng khóc nữa, chó con vẫn sống mà, vừa nãy nó chỉ ngủ thôi.”

“Thật...... Thật sao?”

Niên Trĩ nâng đôi mắt sưng húp, sợ sệt hỏi.

“Tất nhiên là thật rồi, anh chưa từng lừa gạt ai bao giờ, không tin em sờ nó thử xem.”

“Thật luôn này!”

Niên Trĩ đưa tay ôm chó con vào lòng mình xoa xoa đầu nó, có lẽ vật nhỏ cảm thấy dễ chịu, còn cọ cọ vào lòng bàn tay Niên Trĩ mà nũng nịu, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Quý Sơ ôm cánh tay đứng một bên nhìn xem, “Nhìn đi, em rõ là làm quá......”

Từ “quá” còn chưa kịp nói ra, cậu nhóc đã cảm thấy một hương thơm mát dịu đột nhiên sáp tới gần, “chụt” một cái trên gò má đầy thịt của cậu, sau đấy chỉ vương lại hương thơm mùi sữa, người đã chạy tít.

Gương mặt tiểu Quý Sơ nháy mắt đỏ bừng lên, tay xoa xoa bên má mà Niên Trĩ vừa hôn qua, cười ngây ngô, khác hoàn toàn với dáng vẻ ông cụ non ban nãy.

Quý Sơ đứng ở đó liếc mắt khinh thường cậu, dẫu biết rằng đấy chính là mình lúc nhỏ, nhưng vẫn không thể không bực dọc được. Cái tên nhóc này thật chẳng có tiền đồ gì hết, mới hôn phớt có một cái mà đã vui vẻ tới vậy rồi.

Nhưng mà, mặt Quý Sơ biến sắc, tại sao anh không hề có chút ký ức nào về chuyện này?

Cơn choáng váng quen thuộc choàng tới đánh úp anh, cảnh vật xung quanh thay đổi lần nữa. Khung cảnh xuất hiện lần này là ở một ngôi biệt thự được bày trí tao nhã.

Quý Sơ nhận ra nơi này, biệt thự Hoành Sơn, nhà tổ của họ Niên, cũng là nơi Niên Trĩ lớn lên. Theo lý thuyết hẳn anh phải cảm thấy thân thiết với nơi này mới phải, nhưng trực giác luôn mách bảo rằng nơi đây tiềm ẩn một mối nguy khiến lòng dạ cứ bồn chồn.

Cảm giác tim đập liên hồi tựa như khi mình quên tắt nồi canh gà đang hầm dở trong bếp.

Có kinh nghiệm từ lần trước, anh trực tiếp bước thẳng vào phòng khách căn nhà tổ. Khung cảnh trong đấy, Quý Bá Lễ tuổi còn đôi mươi đang cùng Niên Hoành ngồi phẩm trà, nhân buổi trà đạo hai người tiện thể ngồi bàn luận về chuyện hợp tác của hai nhà. Trong lúc ngươi tới ta đi đó, ẩn giấu đao quang kiếm ảnh[5].

[5] 刀光剑影 – đao quang kiếm ảnh: dùng để hình dung một bầu không khí tràn ngập nguy cơ, hung hiểm đầy sát khí.

Lần này tiểu Quý Sơ cũng có ở đó, cậu nhóc đang ngồi xổm bên cạnh chơi đùa với quản gia Lâm. Trên tay hai người còn cầm búp bê Barbie chắc là của Niên Trĩ. Bé trai đối với loại đồ chơi này cũng chẳng mấy hứng thú, thừa dịp quản gia Lâm đi châm nước trà, lén lút trốn khỏi phòng khách.

Quý Sơ vội vàng đuổi theo, anh là người theo chủ nghĩa vô thần, anh không tin rằng trên đời này có tồn tại những chuyện tâm linh huyền bí như này. Tình cảnh hiện tại giải thích theo như khoa học, đại khái thì những ký ức này được cất giấu ở một góc sâu thẳm trong trí nhớ của anh, có lẽ do chịu đã kích nào đó ảnh hưởng khiến anh tạm quên đi nó.

Tai nạn bất ngờ lần này đã vô tình khiến anh nhớ ra tất cả.

Tiểu Quý Sơ trốn ra sau núi chơi đùa thật vui vẻ, cậu tùy tay bẻ một nhánh cây, tiện thể coi như đấy là thanh bảo kiếm. Kỵ sĩ Quý hô vang mở mang bờ cõi, cứ thế mà tiến lên, sau cùng đi tới trước căn nhà gỗ nằm sâu trong núi.

Nơi này khiến cậu cảm thấy rất không thoải mái, rõ ràng nó chỉ là một căn nhà nhỏ bé bình thường, lại khiến cho người ta có cảm giác nó vô cùng âm u và đáng sợ.

Tiểu Quý Sơ vốn định xoay người bỏ đi, nhưng cánh cửa kia tựa như có ma lực kỳ lạ, hấp dẫn cậu đến mở ổ khoá trên đấy, từ từ đẩy cánh cửa căn nhà gỗ.

Mẹ đã nói, đàn ông con trai không được sợ bất cứ chuyện gì!

Tiểu Quý Sơ thầm cổ vũ chính mình cố lên, rồi sau đó mới dốc hết can đảm, nắm chặt thanh bảo kiếm của mình, đẩy hẳn cánh cửa to lớn trước mặt ra.

Cây cối trong rừng cao ngất, che khuất ánh mặt trời, ngay cả mảnh đất trống phía trước căn nhà gỗ, cũng không hứng được bao nhiêu ánh sáng. Cho dù ban ngày ngay giữa buổi trưa, ánh mặt trời cũng chỉ có thể chiếu sáng chỗ lối vào cách căn nhà gỗ ba bước chân.

Quý Sơ đang nóng lòng muốn biết rốt cuộc bên trong căn nhà gỗ đó có gì, tại sao càng tới gần đấy, tim anh đập càng nhanh, quả tim nơi lồng ngực đập vang dội đến đinh tai nhức óc, khiến cả người cứ thấp thỏm không thôi.

Nhưng lúc ấy tiểu Quý Sơ vẫn chỉ là cậu nhóc chưa đầy mười một tuổi, cậu bé đương nhiên sợ bóng tối, hơn nữa còn sợ bên trong đó có quái vật ăn thịt người ẩn náu.

Cậu bé cứ đứng do dự hồi lâu, sau đó hai chân run rẩy chậm rãi bước vào trong phòng. Trong không gian yên tĩnh đột ngột truyền đến tiếng “ưm” yếu ớt, giống như tiếng kêu đầu tiên của mèo con lúc mới sinh.

Tiếng kêu giống như hòn đá nhỏ ném vào mặt biển mênh mông, căn bản chẳng gây ra chút gợn sóng nào, nhưng cố tình Quý Sơ vẫn nghe thấy được.

Cậu mở ra đèn pin điện thoại di động lên, lần tìm kiếm bên trong phòng. Ánh đèn sáng quét qua nơi nào đều thấy rõ ràng bụi bặm giăng đầy nơi đó, vừa nhìn thì biết, nơi này đã lâu không có người quét dọn.

Ánh sáng đèn pin chuyển hướng vào bên trong, tiểu Quý Sơ đột nhiên đứng ngây tại chỗ, người run rẩy, như đã nhìn thấy cái đó rất đáng sợ.

Quý Sơ vội vã tiến về phía trước, phát hiện trước mắt mình đây là cô bé gầy yếu nằm gục xuống sàn, trên môi trên mặt cắt không còn chút máu. Bên cạnh cô bé là xác một con chó con nằm cuộn tròn, vũng máu khô đọng trên sàn, vài con ruồi “vo ve” vờn quanh xác con chó và cô bé ấy.

Nếu như nhớ không lầm thì, con chó này chính là con chó nhỏ ở khung cảnh lúc trước, con chó mà tiểu Quý Sơ đưa cho Niên Trĩ.

Dẫu là người trưởng thành như Quý Sơ đã quen nhìn những thứ khủng khiếp hơn, nhìn thấy cảnh tượng này vẫn không kiềm được mà tim đập loạn. Chứ đừng nói tới tiểu Quý Sơ vẫn còn là đứa nhóc.

Tiểu Quý Sơ lảo đảo bước đến, đẩy đẩy Niên Trĩ lúc này đã không còn sinh khí. Tuổi còn nhỏ cậu bé không phân biệt được thế nào là ngất xỉu thế nào là qua đời, cậu chỉ nghĩ rằng Niên Trĩ giờ đây chỉ là một cái xác.

Cậu ôm lấy Niên Trĩ gào khóc, tiếng khóc nhanh chóng thú hút dẫn dắt quản gia Lâm đang bận rộn tìm kiếm cậu đến đấy. Bà sợ rằng Quý Sơ sẽ kể chuyện này cho người khác biết, nên đã đem chuyện tên tài xế lái xe năm đó ra doạ cậu.

Tiểu Quý Sơ mãi mãi đều không thể nào quên được khuôn mặt dữ tợn của tên lái xe, dáng vẻ hung ác tàn độc lúc hắn ta nói với cậu “tao sẽ giết cha mẹ mày”. Nhưng một bên là ân nhân cứu mạng kiêm bạn tốt, một bên là cha mẹ người thân thương nhất của cậu.

Lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan đêm đó sau khi về nhà tiểu Quý Sơ bắt đầu lên cơn sốt cao, lúc cậu tỉnh lại, cơ chế tự bảo vệ của não đã giúp cậu bé xử lý sạch sẽ đoạn ký ức u ám ấy.

Cho nên, mãi đến tận giờ, Quý Sơ mới nhớ ra những chuyện này.

Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao ba năm trước lúc ở bên nhau, Niên Trĩ chưa từng nhắc đến chuyện cô thích nuôi chó. Cũng đã biết được do đâu mà Niên Trĩ bị mắc chứng sợ bóng tối.

Anh vốn nghĩ, lúc ấy Niên Trĩ được nhà họ Niên tìm về, là may mắn, là do sự sắp đặt hoàn hảo của số mệnh. Nhưng giờ đây anh mới biết được rằng, lúc trước nếu không phải tại anh, nếu không phải tại anh nhắc đến mẹ con Niên Trĩ trước mặt tài xế lái xe, Niên Hoành sẽ không tìm được hai người họ.

Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, chẳng trách trước đó ngón tay cô bị bỏng, cô sống chết gì cũng không chịu cho anh biết lý do, chỉ nói suông do cô xuống bếp không cẩn thận nên bị phỏng. Dù bị thương đến vậy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh hệt như chẳng có chuyện gì, vậy cả thời thơ ấu của cô đã trôi qua như thế nào đây?

Quý Sơ không dám nghĩ tiếp.

Niên Trĩ của anh, vốn dĩ cô nên là công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ nhất trần đời. Sao số phận cuộc đời cô lại như vậy?

Quý Sơ mắt hoe đỏ, lồng ngực tràn đầy đau lòng và căm phẫn. Anh đau đớn bước về phía trước vài bước, đưa tay muốn ôm lấy Niên Trĩ đang nằm lịm dưới sàn, cho dù anh chỉ có thể phủi đi bụi bặm vương trên mặt cô, cho dù anh chỉ có thể ngồi cạnh bên cô, an ủi cô đừng sợ.

Nhưng anh không làm được, anh chỉ là một người đứng xem trong đoạn hồi ức này.

Đau thương ngập tràn kéo đến, gặm nhấm lý trí Quý Sơ lúc này. Anh chỉ hận ngay bây giờ đây mình không thể dùng những chứng cứ có được bắt Niên Hoành kia lại.

Cho dù không tìm ra nhà trên của hắn ta, không định được tội danh gián điệp của hắn, chỉ riêng những tài liệu do người tuyến A cung cấp, đã đủ để hắn chịu hình phạt gấp mười lần.

Nhưng anh không thể.

Trước khi yêu Niên Trĩ, trên hết phải là cảnh sát bảo vệ an ninh quốc gia.

Là chiến sĩ đang thi hành nhiệm vụ bí mật.

Anh phải thực hiện theo kế hoạch của bọn anh để loại người cặn bã như Niên Hoành hoàn toàn rơi xuống địa ngục, không để hắn ta tiếp tục ngẩng cao đầu, mặc sức hô mưa gọi gió.

May mà, ngày đó đã không còn xa nữa.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sở Sở trưởng thành: không phải chỉ là cái hôn nhẹ thôi sao, xem dáng vẻ không có tiền đồ của cậu kia kìa.

Cậu nhóc tiểu Sơ: còn cậu từ lúc đính hôn đến giờ, còn chưa được nắm tay người ta nữa kìa.

Sở Sở trưởng thành:......

Chú thích: Cảnh sát bảo vệ an ninh quốc gia thuộc cục an ninh quốc gia, tương tự như điệp viên 007 mà mọi người thấy trong phim, nhưng cũng không có hoành tráng như thế đâu. Câu chuyện nói về các chiến sĩ cảnh sát bảo vệ an ninh quốc gia che giấu thân phận, cũng xen vào chút đỉnh nghệ thuật biến tấu nữa.

Gửi lời chào đến các chiến sĩ thực hiện nhiệm vụ bí mật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.