Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 24: Câu chuyện nuôi chó




Đêm khuya trên đảo giăng đầy sương lạnh, chờ lúc về đến phòng, trên người Quý Sơ và Niên Trĩ đã phủ một tầng sương mỏng, mang theo cái cảm giác lạnh buốt vào cùng.

Quý Sơ nghe được đôi tiếng hít thở đều đều từ đằng trước và phía sau lưng mình, khoé môi cong lên bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, Niên Trĩ đang ngủ ngon lành, giống hệt con bạch tuộc bấu chặt trên người anh.

Ổ chó còn để ở trước cửa nhà ăn, tiểu Nguyên Đán vẫn chưa được kiểm tra sức khoẻ, cũng chưa tiêm vắc-xin phòng bệnh, nên không thể mang nó vào phòng ngủ chung được.

Quý Sơ tìm một vị trí thoải mái trên sô pha, quấn áo khoác lại tạo thành một cái ổ nhỏ đơn giản, “Tiểu Nguyên Đán, ngủ ngon.”

Sắp xếp cho tiểu nhân xong, trên lưng vẫn còn một đại nhân cần săn sóc.

Anh ôm Niên Trĩ vào phòng ngủ rồi đặt cô lên giường, nhu hoà gọi cô, “Niên Niên, ngồi dậy tẩy trang đi rồi hãy ngủ tiếp.”

Lúc này bản tính kiêu căng của bản tiểu thư Niên Trĩ đã trổi dậy, cô quấn chăn bông bên cạnh lăn vào một góc bên trong giường, không cho Quý Sơ có cơ hội quấy rầy cô thêm nữa.

“Tôi không muốn, tôi muốn đi ngủ.”

Quý Sơ nghe thấy mắc cười, “Nghe lời nào, ngồi dậy tẩy trang đã.”

“Anh ngược đãi tôi, cả anh cũng ngược đãi tôi nữa, mặc dù tôi chỉ là một đứa đáng thương bị gia đình đẩy ra bắt ép lấy anh, nhưng tôi cũng là người cũng có quyền con người vậy, tôi muốn ngủ mà anh cũng không cho tôi ngủ nữa là sao.”

Đây là đang thể hiện kỹ năng “Vô cớ gây sự” đó sao.

“Được được được, em ngủ đi.”

Quý Sơ bước vào nhà vệ sinh, nhìn cả đống chai chai lọ lọ trên quầy trang điểm đứng nghiên cứu hơn cả nửa ngày. Vậy “kem dưỡng làm dịu da” này dùng để trị bỏng đi ha, nhưng mà vết bỏng trên tay Niên Trĩ đã lành từ lâu rồi chứ? Vậy cái loại “dịu dàng nuôi dưỡng” này chắc là dưỡng ẩm cho da, còn “tinh chất cấp ẩm” để làm chi nữa chứ?

Tổng giám đốc Quý không chuyện gì không làm được, hoạ may đây là lần đầu tiên thấy bất lực đến thế trong đời.

......

Năm phút sau, Quý Ương đang ở trong bệnh viện tư nhân tại Trung Quốc, nhận được tin nhắn WeChat từ cậu em họ của mình:

—— Chị, cái nào trong số này dùng để tẩy trang mặt vậy?

Với sự trợ giúp từ Quý Ương ở tận nước ngoài xa xôi, Quý Sơ thực hành rất tốt, cầm bông thấm đẫm nước tẩy trang kèm theo nước khoáng, quay về giường Niên Trĩ.

Làn da Niên Trĩ mịn màng, cho dù lau sạch đi lớp kem nền trên mặt, cũng không nhìn ra chút xíu lỗ chân lông cùng bất kì khuyết điểm nào. Cô cũng có thói quen tập thể hình, những đường nét cân xứng trên cánh tay và bắp chân tạo thành đường dáng cơ thể xinh đẹp tuyệt mĩ.

Cổ họng Quý Sơ đột nhiên trở nên khô khốc, trong đầu không thể kiềm chế được lại nhớ tới hình ảnh buổi tối ngày hôm đó lúc mình ôm Niên Trĩ ra khỏi bồn tắm.

Lúc đó chỉ tập trung lo cho an nguy của cô, cũng không có lòng dạ nào mà chú ý tới những việc khác, bây giờ nhớ lại rồi, cảnh tượng ngày hôm đó đều nhuốm một màu sắc mông lung kiều diễm.

Anh xoay người đi tới phòng bếp, rót đầy một cốc nước lạnh uống một hơi cạn sạch. Rồi lại quay trở về phòng ngủ, Niên Trĩ không có ở trên giường, mà đang mặc áo ngắn tay và quần đùi đứng ở cửa, cặp đùi trắng noãn thon dài.

“Tiểu Sơ.”

Khác hẳn ngày thường, giờ phút này giọng nói Niên Trĩ âm cuối ngân dài, giống như móng vuốt nhỏ đang gãi bên tai anh, trong phút chốc đầu Quý Sơ chỉ nảy ra đúng một câu “Ôn hương nhuyễn ngọc”[1].

[1] 软玉温香 – ôn hương nhuyễn ngọc: “Nhuyễn” [软]: Dịu dàng ; “Ngọc” [玉], “Hương” [香]: cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại.

“Niên Niên, “ anh khó khăn mở miệng, “Sao em lại xuống đây.”

“Xuỵt ——”

Cô gái mắt ngọc mày ngài mỉm cười thần bí, sáp đến hôn lấy môi anh. Môi hôn dung hoà, bọn họ giống như hai con sông không chung nhánh, ở ngay ngã rẽ nào đó hoà quyện vào nhau, bọt sóng cuồn cuộn, trào dâng không ngớt.

Sự ướt át của cô khiến cho người lữ hành hấp hối giữa sa mạc nghe được tiếng lục lạc, là anh đây như được tiếp thêm sinh khí. Đôi chân đều thẳng tắp quấn lấy eo anh, khơi gợi lên từng đợt từng đợt lửa nóng, ngay cả hô hấp của hai người cũng dần trở nên khô nóng hỗn loạn.

Quý Sơ tỉnh dậy ngay lúc đấy, nhà họ Quý gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ anh luôn lễ độ rất biết kiềm chế bản thân, tuyệt đối không bao giờ tuỳ tiện làm bất cứ chuyện gì đó khác người. Cho dù là độ tuổi dậy thì, số lần nằm mộng như vậy cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Sao thình lình hôm nay lại mơ thấy loại chuyện thế này, mà đối tượng còn là Niên Trĩ nữa.

Phòng ở trong toà lâu đài không có máy sưởi, không khí buổi sớm mai mang theo đôi chút cảm giác mát mẻ. Tuy nhiên nhiệt độ này không thể xua tan đi được sự khô nóng trong lòng Quý Sơ, anh ngồi im lặng trên giường một lúc lâu, sau đấy nhíu mày gom ga trải giường lại, nhét vào máy giặt.

Trong lúc ngồi chờ một thông báo đẩy[2] gửi đến điện thoại di động anh, nội dung có liên quan đến Niên Trĩ, có lẽ cũng vì mấy hôm trước anh có quan tâm đến trận đại chiến ăn dưa trên mạng, cho nên dữ liệu hệ thống mặc định anh cũng là người theo dõi tin tức đấy.

[2] Thông báo đẩy để hiện các thông báo mới mà ứng dụng gửi cho bạn mà không cần bạn phải mở và sử dụng ứng dụng đó.

【 chính thức từ hôm nay, vai diễn Dịch Thải @ Niên Niên Niên Niên Trĩ, Thẩm Lưu Quang @ Ôn Yến hai cô cậu đây sẽ bước vào chặng hành trình mới. 】

Tấm ảnh tĩnh đầu tiên do đoàn làm phim《 Rực Rỡ 》đăng lên, trong ảnh nhóm thợ trang điểm và trợ lý đứng xung quanh bị làm mờ, chỉ còn lại mình Niên Trĩ và Ôn Yến nổi bật hơn cả. Trong đám người bọn họ thâm tình nồng nàn nhìn nhau, dẫu không nói gì, cũng đã hơn ngàn vạn lời nói.

Bên dưới tài khoản Weibo chính thức của bộ phim lúc này đây toàn là bình luận của các fan CP reo hò:

“A a a a a a tôi biết ngay mà, chỉ cần tôi sống được đủ lâu, cp tôi chèo thật sự sẽ không bị be đâu.”

“Người đâu tới đây, đem tin vui của hai người họ đến giết chết tôi đi nào.”

“Thư tuyệt mệnh của một người cầu khẩn bên lề[3], thêm nữa đi thêm nữa đi.”

[3] Bên lề ở đây ví với những tin hấp dẫn trên báo chí, trên mạng.

......

Anh không phải người cổ hủ, mấy cái bình luận dùng từ lóng này anh đọc đều hiểu hết hàm ý. Bàn tay Quý Sơ cầm điện thoại siết thật chặt, bởi vì dùng lực quá mạnh, khiến tay của anh hơi đỏ lên.

Ngoài cửa sổ mấy con chim sẻ đến đậu trên cành cây, ríu rít bàn luận về những gì nó vừa thấy trên đường. Quý Sơ lấy ga trải giường từ trong máy giặt ra ngoài hong khô, miên man nghĩ đến việc sau khi mình và Niên Trĩ huỷ bỏ hôn ước, cô sẽ cười dịu dàng đứng bên cạnh tên đàn ông khác.

Tự nhiên anh, không muốn buông tay nữa.

*

Rượu có thể biến đau khổ hoá thành niềm vui sướng, nhưng mà nó chỉ mang lại vui vẻ trong thoáng chốc lúc mới uống vào, theo sau đó là cảm giác say rượu buồn nôn đau đầu dữ dội. 

Niên Trĩ chống tay đỡ người ngồi dậy, đầu đau đến sắp nổ tung. Cô vỗ vỗ mặt mình để tỉnh táo hơn, mới bất ngờ phát hiện trên mặt mình vậy mà không lưu lại chút dấu vết sót lại nào của phấn son trang điểm.

Ủa sao vậy ta?

Chẳng lẽ dưới tình huống đêm qua cô còn nhớ tới mà gắng gượng ngồi dậy tẩy trang sao?

Chắc do thói quen bao năm tự dưỡng thành của sao nữ đi nhỉ, Niên Trĩ mơ mơ màng màng mà nghĩ thế. Hôm nay cô vẫn còn được nghỉ, vừa khéo có thể mang chó con mình vừa nhặt về đến bệnh viện kiểm tra rồi tiêm vắc-xin phòng bệnh. Cũng không biết trên hòn đảo nhỏ chủ yếu là du lịch này có bệnh viện thú y nào hay không nữa.

Cô tìm được điện thoại di động lấy ra xem đồng hồ, mới phát hiện còn chưa đến năm giờ, chẳng trách bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn đen ngòm. Giờ này chắc mọi người vẫn còn ngủ chưa dậy, Quý Sơ tám phần cũng như thế.

Niên Trĩ cố nén ý định muốn gõ cửa phòng Quý Sơ, rón ra rón rén mà bước ra phòng khách, phát hiện chó con nhặt được ngày hôm qua đang nằm trong ổ nhỏ trên ghế sô pha ngủ say sưa. Xem chừng nhóc con này thuộc giống chó săn, hai cái tai to trên cái đầu nhỏ mềm mại đáng yêu, nhưng mà phần lông trên đỉnh đầu nhóc con thì trụi lủi, nói không chừng sau này lớn lên sẽ thành con chó trọc.

Cô quyết định sau này sẽ dặn kỹ bạn bè mình không được nhắc đến mấy từ trọc này kia trước mặt nhóc con, tránh để đứa nhỏ nghe thấy sẽ đau lòng.

“Tiểu bảo bối, con có biết cái ổ đầu tiên này của con đắt thế nào không? Sau này con mà không báo hiếu[4] cho chú Quý của con, thì cũng hết nói nổi luôn.”

[4] Nguyên văn 养老送终 – dưỡng lão tống chung: báo hiếu cha mẹ.

“Bọn con giao tiếp với nhau bằng tiếng gâu có phải cũng sẽ dùng ngôn ngữ từng địa phương khác nhau không, thí dụ như tiếng của Collie biên giới và tiếng chó chăn cừu Đức hoàn toàn không giống nhau đúng chứ.”

“À không phải không phải, con là chó săn, khác với chó chăn cừu, mẹ quên mất.”

Quý Sơ phơi ga trải giường xong lúc bước ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy khung cảnh thế này. Niên Trĩ ngồi xổm bên cạnh Nguyên Đán, miệng luyên thuyên nói gì đấy mà Nguyên Đán nghe chẳng hiểu. Mặc dù nghe không hiểu, Nguyên Đán vẫn mở đôi mắt to đen bóng chăm chú dõi theo Niên Trĩ trước mặt mình, thi thoảng “gâu gâu” mấy tiếng, như đang đáp lại lời cô.

Anh ôm cánh tay đứng tựa vào khung cửa mà lẳng lặng nhìn theo, đột nhiên có loại ảo giác một nhà ba người ấm áp thường nhật. Xem chừng Niên Trĩ rất thích chó, nhưng mà bất kể bây giờ hay ba năm trước đây, anh chưa từng nghe cô nói qua chuyện này.

Không chỉ có vậy, anh còn không biết Niên Trĩ thích ca hát, biết chơi đàn ghi-ta, còn có sau khi uống rượu xong sẽ dịu dàng ôm cánh tay người khác nũng nịu mè nheo. Anh tự cho rằng mình hiểu rõ về Niên Trĩ, nhưng chưa từng nghĩ rằng thứ Niên Trĩ biểu hiện ra ngoài chẳng qua chỉ là dáng vẻ mà cô muốn để anh thấy.

Thế tận sâu trong lòng cô, rốt cuộc chất chứa những gì?

*

Mãi đến lúc nhóm bác sĩ thú y mệt mỏi phong trần mới từ thành phố Bắc bay đến đây đứng ở trước mặt, Niên Trĩ lại cảm nhận rõ ràng thêm nữa cái sự tài đại khí thô của nhà họ Quý. Chuyện cô lo lắng hồi sáng quả thật chính xác, trên đảo không hề có phòng khám chuyên về thú y.

Nhưng nhà họ Quý có tiền.

Sau khi ngủ dậy Quý Sơ gọi mấy cú điện thoại, ngay tức thì công ty chuyên mảng chăm sóc thú cưng trực thuộc Quý thị cử ra một nhóm bác sĩ thú y, ngồi máy bay riêng của Quý Bá Lễ, chạy lẹ tới đảo làm kiểm tra cho Nguyên Đán.

Niên Trĩ thấy hết sức áy náy khi khiến người khác phải bôn ba đường xa như thế, ôm chó con đã được tiêm vắc-xin đầy đủ liên tục nói cảm ơn các y bác sĩ.

Lúc đoàn người kéo nhau đến nhà ăn dùng cơm, Quý Sơ đứng một bên nhìn theo nhóm bác sĩ thản nhiên nói với Niên Trĩ, “Bọn họ còn ước gì được sang đây một chuyến, đi được bao trọn gói, du ngoạn một ngày trên đảo, chi phí khám bệnh còn gấp ba lần phí đến khám tận nhà.”

Niên Trĩ khinh bỉ mà liếc anh, “Được rồi được rồi, biết nhà anh có tiền rồi.”

Quý Sơ mỉm cười cầm lấy túi to trong tay Niên Trĩ, bên trong là đủ loại thuốc diệt ký sinh trùng cùng đồ ăn bồi bổ, còn có một ít đồ vật dùng cho thú cưng mà bác sĩ đưa cho Niên Trĩ.

“Đúng rồi, còn chưa đặt tên cho chó con, anh có ý kiến gì không?”

Quên hết rồi hả?

Nhẹ nhàng xoa đầu 一 chó con, Quý Sơ lặp lại một lần lời tối hôm qua của Niên Trĩ, “Kêu nó là Nguyên Đán, biệt danh Đán Đán.”

“Nguyên Đán...... Đán Đán, tên nghe rất hay, không ngờ anh cũng thạo đặt tên cho người bạn nhỏ này thế chứ.”

Song, Niên Trĩ có phần nghi hoặc, sao tên này nghe quen tai vậy nhỉ, giống như đã từng có ai đó giảng giải cho cô về ý nghĩa của nó rồi.

Bởi vì từ thành phố Bắc bay đến hòn đảo có lộ trình vượt đại dương, nhanh nhất cũng phải mất hơn mười tiếng. Lúc các bác sĩ hạ cánh trời mới vừa nhá nhem tối, bây giờ lo trước bận sau thêm hai tiếng đồng hồ, vừa bước chân ra khỏi cửa thì trời đã tối hẳn.

Niên Trĩ ôm Nguyên Đán cẩn thận nhích lại gần bên Quý Sơ, “Vậy kế tiếp chúng ta đi về ha?”

Quý Sơ giơ đèn pin gọi sáng cho Niên Trĩ, “Đi qua nhà ăn lấy ổ chó trước đã, đêm nay Nguyên Đán có thể ở nhà mới rồi.”

Nguyên Đán giống như có thể nghe hiểu màn đối thoại của hai người, nằm ở trong lòng Niên Trĩ hưng phấn mà “gâu ô gâu ô” mấy tiếng.

Lúc này đây cuốc điện thoại của Lương Hà vừa vặn gọi đến.

Niên Trĩ đoán được vì sự tình chi mà anh phải gọi đến, dẫu cách một màn hình vẫn cảm nhận được mùi sát khí nồng đậm. Cô chột dạ mà bấm nhận điện thoại, vừa nối máy liền quỳ xuống giải thích.

“Má Lương em sai rồi.”

“Em sai rồi!? Em không sai, anh mới là người sai nè! Chắc giờ ngày nào anh cũng phải mang sẵn thuốc trợ tim khẩn cấp, đã dặn rồi trước khi muốn làm việc gì phải bàn với anh phải bàn với anh đã, em không thèm, nín thinh rồi toàn cho anh bất ngờ lớn thôi.”

Nói chung thì đúng thật bị Niên Trĩ chọc giận, Lương Hà rít gào một tràng dài, ngay cả Quý Sơ đứng bên cạnh cũng nghe ra rõ mồn một. Mà cũng không thể trách anh ta làm ầm ĩ quá đáng, bất luận ai vừa mới thức dậy nhìn thấy nghệ sĩ nhà mình đã đính hôn rồi mà còn cùng một người đàn ông khác tương tác cp lên cả hot search, quan trọng hơn nữa thân làm người đại diện như anh chẳng hay biết mô tê gì, không tức sùi bọt mép mới gọi là lạ.

“Má Lương, em biết sai thật mà, anh nghe em giải thích đã.”

Quý Sơ nhận lấy Nguyên Đán, ý bảo cô cố phát huy cho tốt. Một người một chó đứng sang một bên xem Niên Trĩ trổ tài biểu diễn.

“Em nói đi! Để anh xem thử xem hôm nay em có thể ba hoa đến thế nào nữa. Em có biết không, trên Weibo tất cả các bình luận bên dưới đều mắng em là đồ lẳng lơ[5], nói nhiêu đó đã nhẹ nhàng nhất rồi đấy.”

[5] Nguyên văn câu nói nổi tiếng trên mạng 又当又立 – hựu đương hựu lập: ám chỉ một người làm điếm để kiếm tiền nhưng lại không cho phép người khác gọi mình là điếm, còn tỏ vẻ thanh cao trong sáng khinh thường ai làm nghề đó hoặc không cho phép người khác nói bản thân là kỹ nữ.

Niên Trĩ đã sớm đoán được tình huống này sẽ xảy ra, sáng nay cô có xem qua ảnh chụp hậu trường đấy rồi, nhưng mà tổ đạo diễn và nhà sản xuất phim đều có ý muốn tương tác cp, nên tất nhiên sẽ không chỉ đăng duy nhất một tấm ảnh này rồi thôi. Sau này xem chừng chắc chắn sẽ còn nhiều quả búa giáng xuống mạnh hơn nữa.

Không ngờ rằng bọn họ vẫn còn bình tĩnh lắm chứ, ráng nhịn đến buổi tối mới xoá bài. Phỏng chừng đoàn làm phim muốn để quần chúng nhân dân ăn dưa sạch sành sanh trước cái đã.

“Bây giờ chắc fans hai nhà em với Ôn Yến

Đang mắng chửi rất kịch liệt đúng không?”

Lương Hà cười giễu, “Đâu chỉ thế, còn có fans Quý Sơ chồng sắp cưới nhà em nữa cơ.”

“Fans càng mắng chửi dữ dội, kéo theo nhiệt độ của em và Ôn Yến lại càng cao, độ phổ biến cùng tiếng tăm của bộ phim lại càng cao hơn nữa. Chờ cho mọi người không còn kích động nữa, em và hắn ta sẽ cùng nhau đăng đàn giải thích thanh minh bác bỏ hết mọi tin đồn, không thừa nhận mấy cái chuyện bắt gió bắt bóng ấy[6], lại có thêm một đợt sóng tăng nhiệt độ nữa.”

[6] Ý chỉ lời nói vu vơ hoặc việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng nhưng thực ra là sai.

Không phải Lương Hà không hiểu đạo lý mà cô nói, ngược lại, anh hiểu quá rõ rồi, mới không muốn để Niên Trĩ phải mạo hiểm như vậy, “Mấy lời em nói toàn là lý thuyết suông thôi, em nhìn giới giải trí này xem, nghệ sĩ nữ tương tác cp mà không bị người khác mắng nhiếc có được mấy người chứ? Cho dù ngày sau có làm sáng tỏ sự tình, vẫn bị cái lịch sử đen này đeo bám không tha.”

Niên Trĩ an ủi anh, “Không sao đâu mà, chẳng phải em đã có chồng sắp cưới chính thức rồi sao, anh ấy không ghét bỏ cái lịch sử đen này của em đâu.”

Tại thời khắc mấu chốt, quả nhiên lấy Quý Sơ ra làm tấm chắn đạn cực hoàn hảo cho mọi lý do. Lương Hà nghe cô nói vậy, tâm trạng cũng được xoa dịu đi phần nào, “Vậy thì em cũng phải thương lượng với anh trước một tiếng chứ.”

“Hôm đó đạo diễn Thường chạy đến trước cửa phòng tìm em, em mà cứ ngượng ngùng xoắn xuýt, thế nào cũng khiến ông ấy không vui. Nói thêm, vụ hot search lúc trước đấy, cũng là đạo diễn Thường đồng ý hùa theo nói dối với chúng ta, em mới thuận lợi vượt qua mối nguy đó, làm người phải biết ân đền nghĩa trả chứ.”

Phải vất vả lắm mới dỗ dành được Lương Hà, cúp điện thoại. Niên Trĩ hối lỗi nhìn Quý Sơ, “Xin lỗi nha, để anh đợi lâu như vậy.”

“Em chịu tương tác cp với Ôn Yến, là vì muốn cảm ơn đạo diễn Thường sao?” Hay là đang kiếm cớ nói cho có lệ với người đại diện kia thôi.

Anh hỏi vậy khiến Niên Trĩ có phần bất ngờ, “Tất nhiên rồi, sở dĩ ông ấy bỏ qua anh đến tìm thẳng tôi, chính là vì biết tôi chắc chắn sẽ đồng ý, còn có thể thuyết phục anh giúp ông ấy. Tôi đây cũng không thể không biết điều đúng chứ.”

Quý Sơ cúi đầu xoa xoa đầu chó con Nguyên Đán, khẽ cười một tiếng.

“Anh cười cái gì?”

Quý Sơ bước về trước mấy bước, hương thơm cây cỏ vờn quanh cùng hormone nam tính nháy mắt bao vây lấy Niên Trĩ, chọc tim cô không khống chế được mà đập nhanh như trống bỏi.

Ánh trăng sáng lạnh lẽo dập dờn trên mặt anh, hạ xuống một tầng bóng râm mờ the mỏng. Gương mặt sắc sảo như đao khắc rìu tạc lúc này đây càng thêm quyến rũ khiến người si mê, tựa hải yêu Siren[7], dùng giọng nói mê hoặc lòng người.

“Anh cười là vì, muốn nhìn xem em sẽ thuyết phục anh thế nào đây.”

[7] Siren là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim, nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ, bằng âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình khiến tàu thuyền va phải đá ngầm mà bị đắm.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Sở Sở: thiệt tình tôi muốn xem thử, vợ sẽ thuyết phục tôi như thế nào

Trĩ Trĩ: đưa cho anh một bình dấm thiệt chua, há mồm to uống cho mà hết


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.