Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 22: Thức ăn ngon yyds




Quý Sơ lấy khăn giấy trong túi ra, dịu dàng lau khô nước mắt vươn trên má Niên Trĩ, “Sao lại khóc?”

“Gió...... Gió lớn quá, thổi làm tôi cay mắt...... Không phải vì gì khác.”

Không muốn vạch trần Niên Trĩ, Quý Sơ tiến lên để cô nép vào lồng ngực mình, chắn gió cho cô, “Ừm, gió lớn thật.”

Niên Trĩ cầm chặt chiếc vỏ ốc trong tay mình, không muốn để Quý Sơ nhìn thấy.

Vận mệnh thật sự rất thích đùa cợt cô như thế này đây, lúc muốn thì phí hết bao tâm huyết đều không chiếm được, lúc không cần thì có được dễ dàng như trở bàn tay.

Khóc một hồi, tâm trạng của Niên Trĩ được xoa dịu phần nào, trong giọng nói mang âm mũi hỏi, “Không phải anh nói có việc bận sao, sao lại ra bãi biển?”

“Hôm nay nhà chị họ anh sang bên này chơi, chỉ đích danh muốn anh làm hướng dẫn viên du lịch. Lần đầu đến nhà tổ em cũng được nghe qua về chị ấy rồi đấy,” Quý Sơ tạm ngừng một chút, nói một câu không rõ đầu đuôi, “chính là chuyện mặc váy đó.”

Phụt ——

Niên Trĩ không dám cười lố quá, xấu bụng tròng ghẹo anh, “Chẳng phải anh mới đến hòn đảo này hai ngày trước thôi sao? Sao có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho người ta được chứ.”

Quý Sơ nhướng mày, “Là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Quý, chẳng lẽ em không biết hòn đảo này cũng là tài sản của nhà chúng ta sao.”

......

Niên Trĩ nhìn gương mặt đắc chí của nhà | tư | bản Quý Sơ đại gian ác kia, lại lần nữa kinh ngạc thán phục trước nhà họ Quý tài đại khí thô[1].

[1] Tài đại khí thô (财大气粗): giàu có, hào sảng, hoặc chỉ người có tiền, có khí chất hơn người khác.

Vẫn là câu nói cũ, chúng ta đều là người có tiền, vì cái gì nhà anh giàu có vĩ đại như vậy chứ.

“Hai tên quỷ nhỏ nhà chị ấy quậy ầm lên đòi gặp em cho bằng được, thế nên, em có sẵn lòng đi ăn trưa cùng nhà chị họ anh được không?”

Niên Trĩ có chút nghi ngờ, theo lý thuyết hôm đính hôn cô đã được Quý Sơ dẫn dắt xuống dưới, chào hỏi ra mắt một lượt tất cả bạn bè thân thích của nhà họ Quý, nhưng vị chị họ thần bí này, cô không có chút ấn tượng nào hết.

“Hôm chúng ta đính hôn, chị họ không tới dự sao?”

Quý Sơ kiên nhẫn giải thích cho cô, “Quan hệ giữa chị họ và chú hai không tốt mấy, ngoại trừ nhà chúng ta, chị ấy rất ghét những thành viên khác của nhà họ Quý, ngày thường đều tránh chạm mặt với bọn họ.”

Ha.

Cũng giống như cô, đều cầm tinh Na Tra.

Nháy mắt Niên Trĩ vô cùng thấy có cảm tình với người chị họ này.

“Đi ăn cơm thì đương nhiên được rồi, nhưng trước hết anh phải nói qua cho tôi biết chị họ là người như thế nào đã chứ?”

Quý Sơ vỗ vỗ bả vai Niên Trĩ, “Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.”

Ngày đó Niên Trĩ mới được biết, thì ra chị họ của Quý Sơ chính là vị đạo diễn dòng phim thương mại danh tiếng lẫy lừng Quý Ương, đối với diễn viên bọn họ mà nói, cái tên Quý Ương này tồn tại không khác gì sách giáo khoa.

Biết bao nhiêu người ao ước được tham gia phim điện ảnh của cô ấy, cho dù là vai quần chúng với năm phút thoại.

Không vì nguyên nhân nào khác, chủ yếu vì linh tính và trực giác điện ảnh của Quý Ương hơn hẳn người thường, cô ấy có năng lực có thể giúp các diễn viên hoà vào vai diễn với trạng thái tốt nhất, hơn nữa còn có thể khai thác những vẻ đẹp riêng biệt của diễn viên qua ống kính.

Cho dù là loại cá mặn ăn no chờ chết trong giới giải trí như Niên Trĩ đây, cũng đều hơn một lần nghĩ muốn được diện kiến dung nhan của Quý Ương.

Tất nhiên, Niên Trĩ có thể nhớ rõ cái tên này, không chỉ bởi vì tài hoa của cô ấy trong làng điện ảnh, mà còn vì......

“Nói vậy thì, chồng chị họ của anh chính là người đứng đầu xí nghiệp Đế Thịnh Minh, Minh Tử Sung?!”

Lần đầu tiên phát hiện Niên Trĩ thấy hứng thú như vậy với người đàn ông khác, Quý Sơ ngửi được có mùi nguy cơ không tầm thường, “Em thấy hứng thú với anh ta lắm sao?”

“Đương nhiên rồi, ôi chao Minh Tử Sung, hồi tôi còn học ở Yale, giảng viên còn khen ngợi hết lời cực thích dùng phim ảnh của anh ấy làm tư liệu thực tế. Đáng tiếc lúc anh ấy đang ở đỉnh cao của sự nghiệp lại chọn lui về ẩn dật, tôi vẫn còn thấy tiếc đó.”

Giọng của Quý Sơ trở nên khô khốc, “Tiếc nuối cái gì? Tiếc nuối anh ta hiểu lầm anh và chị họ là tình nhân, sau đó còn vờ đáng thương bán thảm trước mặt chị họ hắt nước bẩn cho anh à?”

Sao những lời này nghe ra nhiều oán giận thế chứ.

Niên Trĩ kinh ngạc, “Giữa anh và anh ấy còn có loại chuyện như thế xảy ra?”

“Dù sao thì anh vẫn còn là tấm chiếu mới[2], đứng trước người đạo hạnh cao thâm, đánh cũng đánh không lại. Lát nữa em gặp anh ta rồi nhớ phải cẩn thận một chút, đừng có để bị anh ta bán mất rồi còn chưa hay biết sự tình gì.”

[2] Nguyên văn 涉世未深 – thiệp thế vị thâm: nghĩa là ra đời không lâu; kinh nghiệm sống chưa nhiều; chưa va chạm nhiều.

Đáng sợ vậy sao?

Nhưng sao lời này nghe có mùi vị của trà xanh[3] thế nào ấy.

[3] Trà xanh: nghĩa bóng ám chỉ những người cứ tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và đầy toan tính.

Niên Trĩ bị suy đoán này của mình doạ sợ tới mức giật mình, cô lắc lắc đầu, đem suy nghĩ không thực tế này quăng khỏi đầu. Sao Quý Sơ có thể hiểu được những thứ đó chứ, nhất định là cô hiểu lầm rồi.

Hai người vừa nói vừa cười đi vào khu homestay, đột nhiên cú điện thoại của Niên Hoành gọi đến.

Rốt cuộc cũng đến.

Niên Trĩ hít thật sâu, điều chỉnh trạng thái thật tốt, ngay giây cuối khi tiếng chuông điện thoại sắp tắt, mới nhấn nghe.

“Dạ ba.”

Giọng nói Niên Hoành không nộ tự uy[4], “Đi chơi cũng lâu, nên trở về rồi.”

[4] 不怒自威 – không nộ tự uy: dùng để miêu tả một người nhìn vẻ ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy phong.

Niên Trĩ muốn giải thích, “Con không đi chơi mà, đây là công việc của con, công việc có ký kết hợp đồng và được pháp luật bảo vệ đàng hoàng.”

Dường như Niên Hoành nghe điều này thấy rất nực cười, ông trào phúng nói, “Ý con là, nhà họ Niên của ba không đền nỗi tiền bồi thường hợp đồng cho con sao?”

Những lời còn lại của Niên Trĩ đều nuốt ngược vào trong bụng, sự tức giận của cô như kinh khí cầu xì hết hơi, cung kính mà trả lời, “Con biết rồi, thưa ba.”

“Như vậy mới phải, con vẫn luôn là con gái ngoan của ba. Sau khi con về đây, bồi dưỡng tình cảm với Quý Sơ cho vững đi. Chúng ta thân làm trưởng bối, hai nhà cũng sẽ sớm bàn bạc chọn ngày cưới thật tốt cho hai đứa.”

Quý Sơ nhìn Niên Trĩ mới nãy còn hứng trí tràn trề, lúc này giống như cà tím ngấm sương[5] uể oải ỉu xìu.

[5] 霜打的茄子 – sương đả đích gia tử: Câu ngạn ngữ này xuất phát từ phương Bắc. Mỗi khi cuối thu, nhất là sau khi tiết sương giáng (23 hoặc 24 tháng mười), đất phương Bắc bởi vì nhiệt độ trong đêm hạ thấp mà trên thực vật kết một tầng sương mỏng, mà lúc này quả cà chưa hái không chịu được sương lạnh mà lớp da bên ngoài nhăn nheo – ý chỉ một người tinh thần uể oải không phấn chấn, phờ phạc, suy sụp, mất hồn…

Anh nhận lấy điện thoại trong tay Niên Trĩ, “Bác Niên.”

Niên Hoành không nghĩ Quý Sơ cũng ở trên đảo, hơi có chút bất ngờ, “Ồ tiểu Quý hả, sao cháu lại ở cùng một chỗ với tiểu Trĩ thế?”

“Là như này bác Niên, ba mẹ cháu nói gần đây công ty không có việc gì quan trọng, bảo cháu dẫn Niên Niên đi du lịch. Vừa lúc cô ấy có chuyến công tác ở đây, chúng cháu liền quyết định qua đảo vừa công tác vừa du ngoạn, định hai tháng sau sẽ về. Bác Niên, bác xem sắp xếp như vậy ổn chứ ạ?”

Mặc dù dùng giọng điệu nghi vấn, nhưng lời nói của Quý Sơ kiên định không giống như đang hỏi thăm ý kiến của Niên Hoành xíu nào.

Chẳng qua báo tin cho ông biết vậy.

Niên Hoành lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, dĩ nhiên có thể nghe ra trong lời nói của Quý Sơ có chút bất mãn khi Niên Hoành ông can dự quá nhiều tới đời sống riêng tư của Niên Trĩ. Ông cười mỉa hai tiếng, “Hai người trẻ bọn cháu tự sắp xếp là được, vậy bác đây không cần nhọc lòng thêm nữa.”

Niên Trĩ lấy di động lại, cúp điện thoại.

“Ban nãy, cám ơn anh giúp tôi thuyết phục ông ấy.”

Quý Sơ đưa tay búng lên trán Niên Trĩ một cái, lực rất nhẹ, giống như đang chơi đùa với người bạn nhỏ, “Sau này đừng có khách sáo với anh như vậy nữa, chúng ta tốt xấu gì cũng coi như bạn bè quen biết nhiều năm, về công về tư, anh giúp em cũng là lẽ thường mà.”

Niên Trĩ xoa xoa vùng trán dưới tóc mái, khinh khỉnh liếc xéo anh.

Trẻ con.

Đáng tiếc chính là, cuối cùng bữa cơm với chị họ cũng không đến, cả nhà chị họ nhận được tin bệnh tình chú hai của Quý Sơ đột nhiên trở nên nguy kịch.

Bất luận Quý Ương và ba cô ấy quan hệ không tốt thế nào, chung quy vẫn là quan hệ máu mủ tình thâm.

Cho nên chị ấy vẫn quyết định dẫn theo bọn nhỏ trở về gặp mặt đối phương lần cuối.

Khi Niên Trĩ biết được chuyện này, cả người đều trở nên rầu rĩ.

Cô giật nhẹ góc áo của Quý Sơ, thử thăm dò hỏi, “Quý Sơ, nếu, tôi nói nếu, có một người tự tay đưa ba ruột của người đó ra đến pháp trường, anh có cảm thấy rằng cô ấy quá máu lạnh không?”

Quý Sơ biết cô vì chuyện của Quý Ương mà cảm khái, “Nếu một người phạm tội nghiêm trọng phải đến bước | đường chịu hình phạt là cái chết như em nói, tám phần trong lòng người kia cũng chẳng còn khái niệm tình thân. Huống hồ, đối với bất kỳ ai mà nói một khi đã phạm pháp, để người đó nhận sự trừng phạt của pháp luật, đã là chuyện đúng đắn nhất sau cùng mà người thân có thể làm vì người đó rồi.”

Anh vén bên tóc mái loà xoà của Niên Trĩ ra phía sau, tiếp tục nói, “Đại nghĩa diệt thân[6], là chính nghĩa, là dũng cảm, duy chỉ không phải máu lạnh.”

[6] 大義滅親 – đại nghĩa diệt thân: Nghĩa câu này là vì đại nghĩa người thân cũng giết. Dùng để nói đến tinh thần đề cao việc hy sinh cái riêng để vì cái chung, vì đất nước, dân tộc.

Là chính nghĩa, là dũng cảm, duy chỉ không phải máu lạnh.

Ở trong lòng lẩm nhẩm những lời này, Niên Trĩ ngẩng đầu chăm chú nhìn ánh mắt Quý Sơ.

Ẩn trong đôi mắt đào hoa khiến lòng người mê đắm, những gì cô nhìn thấy là vẻ chuyên tâm cùng sự nghiêm túc.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Không đến ăn chực cơm của chị họ được nữa rồi, anh dẫn em đi ăn gà trống hầm nhé?”

Niên Trĩ ngờ vực, “Trên đảo cũng có đồ ăn Trung Quốc sao?”

“Nhà ăn nhân viên Quý thị có.”

Niên Trĩ có lời khen anh, không hổ là nhà anh, Quý thị tài đại khí thô.

Họ lại đi dạo thêm mấy vòng ở bên ngoài, chờ sau khi hết giờ ăn của nhân viên rồi mới vào cửa.

Chung quy chẳng ai muốn ngay giờ cơm trưa được thư thả, phải ngồi ăn trưa cùng với ông sếp nhà mình.

Nhà ăn trong nước của Quý thị còn từng lên được hot search, dinh dưỡng cân đối, tự điển món ăn[7] đầy đủ cả, quan trọng nhất chính là giá cả hợp lý. Nghe nói những đầu bếp chính đều do đích thân Quý Sơ tìm về từ nhiều nước khác nhau.

[7] Tự điển món ăn: hệ thống những phong cách đặc thù gồm lý thuyết, phương thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn khác nhau của từng địa phương.

Theo như lời anh nói, phải đảm bảo thật tốt công tác hậu cần, nhân viên mới có thể thành tâm vì xí nghiệp sáng tạo ra những giá trị to lớn hơn.

Lời phát biểu cực kinh điển của mấy nhà tư | bản.

Lần đầu tiên Niên Trĩ được tận mắt nhìn đầu bếp múa muôi, cảm thấy rất thích thú, khuỷu tay chống trên bàn, nâng cằm tập trung quan sát.

Quý Sơ nhìn thấy thì cười, lấy di động trong túi ra, nhanh tay lẹ mắt lanh lẹ mà nhấn nút chụp, sau đấy nhanh chóng cất điện thoại vào, làm bộ như không có việc gì xảy ra.

Đầu bếp tay nghề thông thạo, chưa đầy hai mươi phút đã bưng đến nồi gà hầm hơi nóng bay nghi ngút.

Nồi đất vẫn nguyên độ nóng, nước canh đặc sệt thơm nức vẫn đang sôi ùng ục ùng ục bên trong đấy, thịt gà tẩm caramel đậm đà ngon sướng miệng, cùng nước canh hoà quyện vào nhau tạo cảm giác tuyệt mỹ trong khoang miệng.

Ánh mắt Niên Trĩ nhất thời sáng thêm gấp bội, cô hạnh phúc mà cong cong khoé môi, gắp một cái đùi gà bỏ vào trong bát từ từ nhâm nhi từng miếng nhỏ.

Cùng ăn cơm với cô, luôn có cảm giác đặc biệt muốn ăn. Có thể cảm nhận được rõ ràng niềm hạnh phúc cùng cảm giác thoả mãn mà đồ ăn mang đến.

Nuốt xuống miếng thịt gà đầu tiên, trong lòng Quý Sơ Mới đang nghĩ như thế.

Lúc mới biết nhau, Niên Trĩ nói với anh cô cực kỳ kén ăn.

Lúc đó Quý Sơ đúng thật đã vì khả năng nấu nướng của mình mà lo lắng đến phát hoảng.

Nhưng mà dần dần trong quá trình ở chung, anh phát hiện chẳng qua Niên Trĩ yêu cầu sự tinh tế quá cao với nguyên liệu nấu ăn mà thôi, còn nhạy cảm với hương vị thức ăn hơn hẳn so với người thường.

Là một thiên kim đại tiểu thư, việc có những yêu cầu nhỏ nhặt như thế cũng là chuyện thường.

Chẳng qua dường như người nhà cô nghĩ rằng chuyện này đây cực kỳ phiền hà, cũng đã thấm nhuần ý nghĩ này vào đầu cô từ hồi còn nhỏ.

Quý Sơ nhớ lại khoảng thời gian lúc anh đi lạc, vẫn luôn là hai người cô nhóc và mẹ cô chăm sóc anh.

Có một lần, anh tò mò đứng trong phòng bếp nhìn xem bà mẹ kia làm cơm.

Đối phương cười thật dịu dàng, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi mờ dính trên mũi anh.

“Sao hả, cháu muốn học nấu ăn sao?”

Tiểu Quý Sơ kiên quyết gật đầu thật mạnh, nghiêng người nhìn về phía cái thớt, “Dạ muốn.”

“Vậy dì sẽ cho cháu biết, nguyên tắc đầu tiên khi học nấu ăn, cũng là nguyên tắc quan trọng nhất: Phải nghĩ về người sẽ ăn đồ ăn cháu nấu, bằng tất cả tình yêu thương.”

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này giải thích nguyên do vì sao lúc trước Trĩ Trĩ chỉ ăn đồ ăn Quý Sơ nấu có một lần liền mê mẩn ngay.

Có tình yêu nào nhìn ra chưa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.