Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 19




“Cô Niên, cô Niên, cô xem trang điểm thế này được chưa ạ?”

Niên Trĩ nhìn mình ở trong gương, người mặc một chiếc áo sơ mi tay dài trắng tinh tươm, hai bím tóc dài đen bóng buông xuống bên tai. Để phù hợp hơn với đặc điểm của thời đại đó, chuyên viên trang điểm chỉ đơn giản thoa kem dưỡng da cho Niên Trĩ, cơ bản không có trang điểm thêm gì hết.

Xem tổng thể thì tạo hình này, rất có phong độ trí thức của tầng lớp trí thức.

“Đẹp lắm, tôi cám ơn nhé.”

Niên Trĩ nhìn vào gương mỉm cười rạng rỡ với chuyên gia trang điểm, cảm giác vai diễn “Dịch Thải” bỗng trở nên sống động hơn một chút.

Nhờ có đợt ầm ĩ kia của Đỗ Văn Hân, phần lợi này lọt thẳng vào tay Niên Trĩ, không cần phải thông qua quá trình thử vai nữa, trực tiếp được chọn vào vai nữ chính.

Hôm nay, là ngày hai người cô và Ôn Yến chụp ảnh tạo hình chính thức.

Do thời lượng của bộ phim khá dài, nhóm sản xuất tập trung thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định chọn ảnh chụp với mốc thời gian vào năm hai người Dịch Thải và Thẩm Lưu Quang vừa tốt nghiệp đại học, làm hình ảnh quảng bá cho phim《 Tháng Năm Rực Rỡ 》.

Cho nên tạo hình hôm nay của Niên Trĩ phải trông giống học sinh một chút, khí chất trên người cũng có mấy phần ngây ngô.

Ngoài cửa có một trận ầm ĩ nho nhỏ, một vị khách không mời mà đến thong dong bước vào.

“Tiểu Trĩ.”

Giọng nói quen thuộc, cái miệng nặng nghiệp[1] quen thuộc.

[1] Nguyên văn 嘴欠 – miệng nợ: dùng để chỉ việc nói năng thô bạo, không thấu óc, nói những điều vô nghĩa.

Niên Trĩ tức giận mà quay đầu nhìn anh ta, Ôn Yến không mặc đồng phục của học sinh, mà mặc một bộ quân phục theo nội dung sau khi Thẩm Lưu Quang nhập ngũ.

Phục trang được chuẩn bị có phom dáng tuyệt đẹp, hơn nữa chất liệu cứng cáp kết hợp với dây nịt làm nổi bật phần eo. Ôn Yến ngày thường ngả ngớn lười nhác, giờ phút này thoạt nhìn rất có phong thái kiên nghị uy nghiêm.

Niên Trĩ nghĩ nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt thoáng chốc lơ đễnh, ngay lập tức bình tĩnh lại, vì công việc không thể để mất lòng người bước lên thân thiện chào hỏi Ôn Yến.

Ở một góc mà cô không nhìn thấy, Quý · trợ lý nhỏ · bưng trà rót nước · Sơ, vẫn đang cầm bình giữ ấm của Niên Trĩ, thâm ý sâu xa mà nhìn hai người trước mặt niềm nở chuyện trò.

Từ lúc Ôn Yến bước vào phòng hóa trang, anh đã chú ý tới người đàn ông chói loá[2] đó. Vốn nghĩ rằng kiểu này không hợp với gu thẩm mỹ của Niên Trĩ, nhưng giây tiếp theo Niên Trĩ đứng trước mặt đối phương ánh mắt dịu dàng như nước chảy, ngay lập tức phủ định hết mọi tự tin phán đoán của anh.

[2] Nguyên văn “花孔雀” – hoa khổng tước, ý nói loè loẹt, màu mè quá đáng.

Ánh mắt Quý Sơ nhìn Ôn Yến thêm vài phần soi xét, có thể màu mắt người này trời sinh hơi nhạt một chút, nên lúc nhìn lại người khác có cảm giác mắt sáng như ngọc.

Mặc quân phục do đoàn phim chuẩn bị, dáng người nhìn cũng không tồi.

Trách không được mấy cô gái nhỏ điều thích hắn ta.

Quý Sơ dời tầm mắt, lấy điện thoại di động của Niên Trĩ từ trong túi giữ đồ ra, vờ như vô ý bước tới, “Niên Trĩ, điện thoại của em reo.”

Niên Trĩ không nghi ngờ gì anh, nhận điện thoại rồi quét mắt nhìn màn hình thông báo, phát hiện là điện thoại của Tống Ninh từ trong nước gọi đến.

Cô dùng khẩu hình miệng nói “Xin lỗi” với Ôn Yến, che microphone đi ra khỏi phòng hóa trang mới nhận điện thoại.

“Nhóc Ninh, đang trong giờ làm việc cậu gọi điện thoại cho mình, có chuyện gì sao?”

Tống Ninh ở đầu dây điện thoại bên kia, một phút trước cô nhìn thấy mẩu tin nhỏ gửi tới điện thoại di động của mình, đọc xong hết sức câm nín.

Cô cũng muốn hỏi một chút cái người gửi tin nhắn kia, rốt cuộc nhắn kêu cô gọi điện thoại cho Niên Trĩ để làm gì.

Nhưng không còn cách nào khác, giờ bị ép không trâu bắt chó đi cày[3] rồi, chỉ có thể mạnh miệng bịa chuyện thôi.

[3] Nguyên văn 赶鸭子上架 – không trâu bắt chó đi cày: ý là bị người ta bắt làm những việc không dễ dàng hoặc không thể làm được.

“Sao chăng gì, cũng không có chuyện gì to tát, chính là...... Cậu còn nhớ không...... Ừm cái bọn người quấy rối tụi mình ở quán bar hôm bữa ấy. Hôm nay phán quyết bọn họ, phỏng chừng không đủ ba năm thì không được ra đâu.”

Niên Trĩ nhịn không được cười nhạo cô, “Đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Còn cần đại cảnh sát Tống đây đích thân thông báo tin vui này cho mình à.”

Tống Ninh xấu hổ mà sờ sờ mũi, “Mình gọi đến là để san sẻ niềm vui, nếu cậu không muốn chia vui cùng mình, mình cúp máy đây.”

“Ai nha đừng đừng đừng, tin này của nhóc Ninh, thật khiến lòng mình vui sướng không sao kể xiết, làm bầu không khí xung quanh mình cũng trở nên trong lành hơn nữa.”

Xem ra tâm trạng của Niên Trĩ không tệ, giọng Tống Ninh chầm chậm, “Trĩ Trĩ, chuyện mấy hôm trước, cậu ổn chứ?”

Niên Trĩ không hề gì cả nói, “Không có việc gì hết, chẳng phải chuyện đã qua hết rồi sao.”

“Mấy hôm nay mình gặp vụ án nghiêm trọng, cứ làm liên miên thôi. Tới lúc rảnh tay, mới biết được cậu gặp phải chuyện lớn như vậy.”

Nghe ra giọng Tống Ninh có sự tự trách, Niên Trĩ cười nói, “Cậu không thấy fans mình nói gì sao? Bây giờ mình là cô công chúa nhỏ được nâng niu chiều chuộng vô vàn, cả đám đại gia đứng sau lưng mình đấy.”

“Nói đến chuyện này, không phải ba cậu luôn coi thường giới giải trí hay chơi chiêu trò sau lưng người khác sao, sao lần này ông ấy lại ra mặt giúp cậu vậy nhỉ?”

Nét vui vẻ trong mắt Niên Trĩ tan dần, cô thờ ơ mà nói, “Ông ấy sợ tiếng tăm mình không tốt, bị nhà họ Quý trả hàng.”

......

Phàm là người làm nhiếp ảnh gia, không có ai không thích chụp trai đẹp gái xinh. Đặc biệt là đôi trai xinh gái đẹp đứng bên nhau có cảm giác CP bùng nổ này.

Bởi vậy, ngay tức khắc nhìn thấy đôi nam nữ chính Niên Trĩ và Ôn Yến đây, nụ cười trên mặt nhiếp ảnh gia kéo dài đến tận mang tai.

Sau khi anh ta bàn bạc với tổ đạo diễn, nhanh chóng thay đổi kế hoạch trước đó, đổi ảnh chụp chính cho phim từ ảnh đơn chuyển sang ảnh đôi.

“Tốt, hai vị dựa sát vào nhau một chút.”

“Được rồi được rồi, đổi tư thế chụp thêm bộ nữa nhé. Tay của anh Ôn đây có thể vòng qua ôm lấy eo cô Niên, cảm giác thân thiết thân mật vào.”

“Tốt quá tuyệt vời! Giữ nguyên giữ nguyên nhé.”

Trợ lý nhỏ của Ôn Yến là cậu trai trẻ chưa tới hai mươi tuổi, tính nết cậu chàng khá mềm mại đáng yêu, lấy hết can đảm định tìm trợ lý Niên Trĩ xin thêm WeChat để tiện trao đổi công việc.

Nhưng cô Niên đổi trợ lý mới, nhìn qua sắc mặt người đàn ông đó đen hơn đáy nồi, dáng vẻ vừa hung hãn vừa cao ngạo lạnh lùng. Ánh mắt đối phương doạ trợ lý nhỏ của Ôn già kia sợ khiếp, chút dũng khí vừa vất vả tích cóp được, nháy mắt mất sạch sành sanh.

Trong quá trình nghỉ ngơi, nhóm thợ trang điểm chạy nhanh đến, sửa sang lại tạo hình của hai người.

Trong lúc Niên Trĩ ngồi chờ thợ chỉnh lại lớp trang điểm, hay có thói quen, không nghĩ ngợi chi thích chí ngồi lê đôi mách, tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Ôn Yến bị dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô chọc cười không ngừng, ánh mắt trong vắt nhạt màu thoáng dao động.

“Niên Trĩ!”

Xuất phát từ hiếu kỳ, anh gọi một tiếng.

Niên Trĩ nghe thấy có người kêu mình, nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện là cái người luôn đối chọi với mình Ôn Yến kia.

“Không có chuyện gì đừng có kêu ba ngươi.”

Ba Niên khinh thường mà liếc trắng Ôn Yến một cái, rồi quay sang tiếp tục phát ngốc.

Mà bọn họ không hay biết rằng, trong thoáng chốc vừa nhìn nhau kia, đã bị nhiếp ảnh gia là chuyên gia bắt những khoảnh khắc đẹp chụp lấy.

Vừa nhìn thấy thành phẩm, nhiếp ảnh gia vui sướng mà hoa chân múa tay, cầm theo máy ảnh chạy vội ra ngoài tìm đạo diễn và tổ sản xuất.

“Đạo diễn Thường, tôi nói này, đem tấm ảnh này ra làm nóng, bảo đảm tăng độ hot cho phim mới.”

Đạo diễn Thường bán tín bán nghi mà mở ảnh ra xem, trong ảnh chụp có rất nhiều người đang vây quanh Niên Trĩ và Ôn Yến, hai người họ ở giữa tựa như hai búp bê tinh xảo tuỳ ý để thợ trang điểm và tổ tạo hình đùa nghịch.

Chợt, búp bê Niên và búp bê Ôn giống như có thần giao cách cảm, cùng lúc ngoảnh mặt nhìn nhau. Trong ánh mắt hai người, cảm xúc phức tạp khó nói cất giấu bên trong vỡ ra hoá thành từng mảng màu trong suốt. Không một câu nào, vẫn hơn hẳn nghìn lời nói, vạn câu thề.

Nhiếp ảnh gia còn phụ hoạ chèn thêm vài dòng bên cạnh bức ảnh: chúng ta từng ở giữa đám đông thổ lộ hết những tình yêu thầm kín trong lòng [1].

Tha cho đạo diễn Thường xưa giờ nghiêm túc, người ta nào có biết cái gì gọi là tung tin CP đâu, cái ông cảm nhận được là hai người kia đang căng thẳng với nhau mà thôi.

Ông đưa ảnh chụp sang cho nhà sản xuất Vương Thụy, “Ông thấy đăng ảnh này lên thì thế nào?”

Người thông minh chỉ nói một câu thôi là hiểu được liền, Vương Thụy nhanh chóng hiểu được hàm ý trong lời của đạo diễn Thường, “Ý anh nói, tung tin CP?”

Ông Thường bày ra vẻ mặt chắc nịch, “Hai đứa nhỏ này nhìn rất hợp nhau, không phải sao?”

Vương Thụy cũng tán đồng, “Với lại trước đó bọn họ cũng có fan CP làm cơ sở, lần thứ hai đóng cặp với nhau tất nhiên đã có sẵn tiếng tăm rồi. Chỉ có điều……”

Đạo diễn Thường hiểu ra lo lắng của Vương Thụy, “Yên tâm, bên phía hai người họ để tôi nói cho.”

*

Rốt cuộc cũng xong một ngày quay chụp, Niên Trĩ thay đồ riêng của mình, như cá mặn[5] nằm ườn trên xe bảo mẫu[6].

[5] Cá mặn là cá (khô) ướp muối: Ám chỉ những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.

[6] Xe bảo mẫu (保姆车): là loại xe lớn thường được các ngôi sao sử dụng, xe thường được sử dụng làm nơi ăn uống, ngủ nghỉ, trang điểm. Vì giống như một bảo mẫu chăm sóc những công việc hàng ngày nên được gọi là xe bảo mẫu.

Quý Sơ đưa cho cô ly nước ấm, “Mệt lắm không?”

Niên Trĩ phất phất tay, “Tàm tạm, chỉ là tôi không quá quen với việc đi đến đâu cũng bị chú ý như vậy.”

Tuy rằng trên đảo đều là nhân viên công tác, nhưng nhóm quần chúng bát quái rất có tinh thần hừng hực lửa chiến, ấn tượng đặc biệt sâu sắc với trận đại chiến hóng tin mấy hôm nay.

Khiến Niên Trĩ dù đi đến đâu, đều có thể phát hiện người khác nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao.

Huống hồ chi, càng có quá nhiều người chú ý, đối với chuyện cô phải làm tiếp theo đó, chẳng có ích lợi gì.

Niên Trĩ uống nước xong, bỗng thấy có hứng thú, cô chống cằm, “Sao hả Quý tiên sinh, trải nghiệm một ngày làm trợ lý nhỏ rồi, anh có cảm giác như thế nào hả?”

Lúc Quý Sơ nói tới chuyện làm trợ lý cho cô, Niên Trĩ chỉ cảm thấy nhất định anh đang nói giỡn chơi. Dẫu sao người như Quý Sơ kiêu căng ngạo mạn là vậy, căn bản không có khả năng có thể quen với việc mỗi ngày ở trước mặt mọi người đi theo làm tuỳ tùng cho cô, bưng trà xách túi.

Cho nên, cô mới yên tâm mà cược với Quý Sơ, nếu mà Quý Sơ có thể vượt qua ba ngày thử việc này, công việc trợ lý trong hai tháng công tác, Niên Trĩ sẽ an tâm thoải mái giao cho Quý Sơ; bằng không, Quý Sơ phải trở về tiếp tục làm tổng tài, để Trình Hoan quay lại đây.

Không nghĩ tới trái lại Quý Sơ mặt mày mang theo ý cười mà nhìn cô, “Cảm giác, cũng không tệ, coi như đây là một trải nghiệm khác của đời người đi.”

Già mồm.

Niên Trĩ ở trong lòng mắng thầm, “Vậy phiền trợ lý Quý, giúp tôi sắp xếp ổn thoả lịch trình ngày mai đi, sau đó còn phải chuẩn bị cơm ngày ba bữa nữa. Chút việc nhỏ này, hẳn là không làm khó được anh đi.”

Quý Sơ tìm vị trí bên cạnh Niên Trĩ ngồi xuống, “Tất nhiên.”

Anh xoay người nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ xe, từng đám từng đám mây to trùng điệp xếp chồng lên nhau, một tia nắng màu vàng hắt ra từ khe hở, giống như thanh kiếm vàng sắc bén.

“Muốn ra biển đi dạo một chút không?”

Anh dùng cặp mắt đào hoa kia chú tâm nghiêm túc mà nhìn Niên Trĩ, đuôi mày khẽ nhếch, cực kỳ giống với thần tiên trong mấy tập thoại bản[8].

[8] Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại.

Niên Trĩ bị ánh mắt anh hấp dẫn, gật gật đầu, “Được.”

Gió biển lúc chạng vạng mang theo hương vị độc đáo riêng của biển khơi.

Khi làn gió dịu dàng lướt qua khuôn mặt cùng mấy đầu ngón tay, cũng đem phiền não tích tụ mấy ngày nay theo về nơi xa.

Sau nhiều ngày qua đi, đây là lần đầu tiên Niên Trĩ thấy lòng mình thư thái dễ chịu như này.

“Ôn Yến đó, em biết rõ anh ta được bao nhiêu?”

Niên Trĩ thuận miệng đáp, “Công tử bột, ăn không ngồi rồi, còn ngông nghênh đòi làm bố tôi nữa chứ.”

Quý Sơ nhướng mày, “Em không thích anh ta sao?”

Niên Trĩ không cần (phải) nghĩ ngợi nói, “Đừng nói không thích, làm bạn bè với người như thế, là đã quá nhân nhượng rồi đấy.”

Bạn bè sao......

Trên mặt Quý Sơ xuất hiện một nụ cười khó hiểu, “Vậy mà lúc sáng em vừa nhìn thấy anh ta, còn nhìn tới ngây người.”

Đang trách móc cô háo sắc đó hả?

Niên Trĩ không phục mà biện giải, “Lúc đó tôi đang bận suy nghĩ chuyện kia.”

“Nghĩ gì?”

“Tôi nghĩ......”

Nghĩ nếu anh mặc chế phục đó, không biết sẽ có bộ dáng như nào.

Nhưng mà lời này Niên Trĩ không nói ra, cô đổi chủ đề, “Chuyện mấy hôm trước, cám ơn anh.”

Không giống như khí hậu ở thành phố Bắc, nhiệt độ trong ngày trên đảo chênh lệch rất nhiều, mặt trời còn chưa kịp khuất núi, bầu không khí đã mang theo chút se lạnh.

Quý Sơ cúi đầu nhìn cái cổ trơn bóng của Niên Trĩ, làn da cô trắng nõn mịn nhẵn, chiếc cổ cao thon dài, thẳng tắp tao nhã giống như thiên nga trắng.

Anh lấy từ trong túi nhỏ ra khăn quàng cổ mình đã chuẩn bị sẵn từ sớm, tiến lên hai bước đến trước mặt Niên Trĩ, quàng lên cho cô.

“Đừng khách sáo thế, em là vợ tương lai của anh, anh giúp em cũng là chuyện thường tình.”

Vợ.

Từ này nghe thật xa vời.

Ý của anh là nói, anh chỉ đang làm tròn trách nhiệm của một người chồng sắp cưới thôi sao.

Niên Trĩ né tránh tay anh đang chỉnh khăn quàng cổ lại giúp mình, “Quý tiên sinh, anh yên tâm, chờ tôi quay xong bộ phim này, nhất định tôi sẽ thuyết phục ba tôi huỷ bỏ hôn ước của chúng ta. Bây giờ mối quan hệ của chúng ta đã công khai rồi, tôi sẽ chú ý đến hình tượng bản thân mình nhiều hơn, không làm mất uy tín nhà họ Quý và anh. “

Vẻ mặt Quý Sơ nghiêm lại, “Em cứ nghĩ muốn huỷ bỏ hôn ước vậy sao?”

“Phải, chung quy thì chẳng có ai bằng lòng cùng bạn trai cũ sớm sớm chiều chiều chung sống cả đời hết.”

Câu nói này đã chặn mọi đường lui, giống như con dao hai lưỡi sắc bén, cứa vào lòng hai người những vết sẹo dài.

Tay buông thỏng của Quý Sơ lại nắm chặt, nhắm mắt cố kìm nén cảm xúc phức tạp, “Về thôi, gió lớn quá.”

Đoạn đường đi hai người không ai nói một lời, yên lặng trở về phòng ở.

——————–

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trĩ Trĩ: tôi muốn xem dáng vẻ Sở Sở mặc chế phục đó.

Mẹ ruột tác giả đây: Sẽ sắp xếp.

Chú thích: [1] đến từ ca khúc《 Chân Tướng Là Thật 》lời bài hát “chúng tôi từng ở giữa đám đông, thoải mái thổ lộ yêu thương thầm kín trong lòng”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.