Gió Chớ Động Tình

Chương 4: Nhốt




Khi tỉnh lại một lần nữa, Tần Phong đã nằm trên chiếc giường gỗ lim, nội thất đơn giản và thanh lịch, vô cùng quen thuộc, là Đường môn.

Tần Phong sờ qua miệng vết thương đã được băng bó cẩn thận, người băng vết thương rất khéo léo, vừa thấy đã biết là Đường Kiệt cứu mạng hắn, xem ra kiếp này hắn nhất định chịu ơn Đường Kiệt.

Vừa giương mắt lên đã thấy Đường Kiệt ngồi đối diện, không phải ngồi trên ghế mà ngồi trên xe lăn, nụ cười vẫn yên tĩnh như trước.

“Tính mạng đã bị nguy hiểm, tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe hơn.”

Tần Phong đứng dậy ngay tức khắc, không quan tâm đến miệng vết thương đang đau nhức, vội vàng hỏi: “Nàng ấy đâu? Long bảo chủ có giết nàng không?”

“Không, vẫn để nàng chạy thoát.”

Tần Phong cố gắng không lộ ra biểu tình như trút được gánh nặng của mình, ra vẻ trấn định hỏi: “Nàng đã bị thương, sao có thể chạy thoát?”

“Sau khi mấy người ra tay bị giết chết, những đại hiệp còn lại cũng chỉ trừng mắt nhìn nàng rời đi. Không thể tưởng được Long Thừa Vân thông minh nhất thế, lại buông tha cơ hội tốt như vậy.”

“Hắn ra tay cũng không chắc chắn thắng được, cô gái kia thật sự quá lợi hại.”

Đường Kiệt chuyển động xe lăn đi tới trước mặt hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn xuống vết thương trên bụng Tần Phong.

“Miệng vết thương của ngươi sâu mà hẹp, là bị thương bởi kiếm, đâm từ trên xuống dưới, tốc độ cực nhanh.” Đường Kiệt dừng một chút, nhìn vào mắt hắn nói: “Là thói quen xuất kiếm của ngươi.”

Tần Phong cười khổ, không nói gì để chống đỡ.

Đường Kiệt xoa xoa đầu gối, lại nói: “Ta nghe Long bảo chủ nói ma nữ kia bị trúng kiếm ở ngực, vị trí đúng là bên trái, không sai chút nào, đáng tiếc chưa phải trí mạng…… Đó không phải thói quen xuất kiếm của ngươi……”

Lúc này đây, Tần Phong rốt cuộc không thể cười nổi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Phong lắc đầu. Hắn biết Đường Kiệt có lòng trong sạch, có trí tuệ hơn người, có một số việc hắn cũng không so đo, nhưng không có nghĩa là hắn nhìn không thấu.

Đường Kiệt thấy hắn không nói lời nào lại hỏi: “Có phải có nỗi khổ khó nói không?”

“Xin lỗi, ta đã cố gắng hết sức.”

“Có thể sống trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.” Đường Kiệt không nói gì nữa, chuyển động xe lăn rời khỏi phòng.

Mấy ngày sau, miệng vết thương của Tần Phong cơ bản đã khép lại, tuy rằng không thể vận động mạnh, nhưng đi bộ thong thả cũng có thể được.

“Đường Kiệt, ngươi không cần giải vây giúp hắn, chuyện này hắn phải nói cho rõ ràng.”

Khi Tần Phong đang nghỉ ngơi trong đình viện, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện của một nam nhân, câu chữ hắn nói luôn ngân dài, giống như không nói vậy không thể thể hiện khí phách của hắn.

Không cần nhìn, Tần Phong cũng đã đoán được người nói là ai.

“Long bảo chủ, ngày đó Tần Phong đã làm ma nữ kia bị thương, chính hắn cũng bị trọng thương, xem như đã dùng hết toàn lực.” Là giọng của Đường Kiệt.

“Rõ ràng là hắn tự đâm mình một kiếm.”

“Nhất định vì bất đắc dĩ nên hắn mới phải làm như vậy.”

“Mặc kệ có nỗi khổ gì cũng nên lấy đại cục làm trọng, thả cọp về núi, hậu hoạn vô cùng.”

Tần Phong cười lạnh một tiếng, đến gần họ, nói: “Long bảo chủ muốn nói rõ ràng chuyện gì? Ngươi dẫn theo nhiều người như vậy mà khoanh tay đứng nhìn, không biết có lo lắng đến đại cục hay không?”

“Sao ta biết được ngươi và ma nữ kia có phải đang thông đồng với nhau không, dẫn chúng ta tới mắc câu.”

“Vậy ngươi cho rằng nếu nàng không bị thương, sẽ bỏ qua các ngươi sao?”

“Nực cười!” Dứt lời, Long Thừa Vân hừ lạnh một tiếng, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Đường Kiệt trầm ngâm một lúc lâu, mới nói: “Phong, ta nghe Đường Tâm nói, mấy ngày trước khi quyết đấu, ngươi ở rất gần một cô gái.”

“Ừm.”

“Mấy ngày nay không thấy nàng xuất hiện, cũng không thấy ngươi để ý……”

“Không phải không thèm để ý…… Nàng đã chết!” Hắn không cố ý giấu giếm Đường Kiệt cái gì, chỉ là không muốn nhắc lại mấy ngày hoang đường ấy.

Không ai biết, hắn không thể dễ dàng quên đi.

Bỗng nhiên, một chiếc lá vàng bay theo gió, xoay tròn trước mặt hắn……

Thời tiết cuối thu, đúng là mùa lá vàng rơi tung bay theo gió.

Không biết khi nào, không biết là ai, từng nói với hắn: Mùa thu là mùa tưởng niệm, mỗi một phiến lá rơi rụng đều tràn ngập kỷ niệm.

Cúi đầu nhặt lá rụng, trong lòng hắn đều là đau xót, lại không nhịn được nhớ tới ngày thứ ba ở bên Mạc Tình.

Ngày đó, không biết làm thế nào mà Đường Tâm biết hắn nghỉ tại quán trọ, gõ cửa phòng hắn, “Tần đại ca!” Ba chữ kêu rất là thê lương.

Hắn còn tưởng rằng Đường Kiệt xảy ra chuyện gì, cuống quýt lao ra cửa, không ngờ vừa ra khỏi cửa Đường Tâm liền ôm hắn khóc, nói: “Tần đại ca, huynh đừng đi, huynh không thể đi.”

“Đường Tâm……” Hắn bất đắc dĩ đẩy nàng ra, lặng lẽ đóng lại cửa phòng rồi mới nói: “Muội không cần khuyên ta, lòng ta đã quyết.”

“Huynh đi cũng là chịu chết, ca ca muội nói nàng ta vô cùng lợi hại.”

“Ta không thể không đi, cho dù mất mạng ta cũng không cần, nhất định phải giết nàng ta.”

“Muội đi cùng huynh.”

“Nếu ta phân tâm, sẽ bị chết nhanh hơn.” Tần Phong lặng lẽ lui ra phía sau từng bước, tránh đi bàn tay của Đường Tâm đang kéo tay hắn: “Muội trở về nói với ca ca của muội, ta nhất định sẽ báo thù vì hắn.”

“Tần đại ca!”

“Trở về đi, nếu muội chết, muội bảo ta làm sao đối mặt với ca ca của muội?”

Nói xong, hắn không để ý đến khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tâm đang khóc lóc buồn rầu nữa, trở lại phòng.

Không ngờ phòng đã không còn bóng người, vô số mảnh vải rải rác khắp sàn, còn có một chiếc khăn tay.

Hắn không kịp tự hỏi điều gì, liền lao ra quán trọ, ngay cả tiếng gọi to của Đường Tâm cũng không trả lời.

Hắn chạy qua tất cả ngõ phố, hỏi không biết bao nhiêu người: “Có nhìn thấy một cô gái rất đẹp không.”

Đáp án của mỗi người đều khác nhau, nhưng Tần Phong vừa thấy biểu tình của họ đã biết họ chưa nhìn thấy, bởi vì nam nhân đã nhìn thấy Mạc Tình sẽ không thể bình tĩnh như vậy.

Tìm mãi đến khi trời tối, hắn vẫn không có một chút tin tức nào, đứng giữa ngã tư đường trống trải, hắn như người bị mất đi linh hồn.

Thân thể hoàn toàn trống rỗng, muốn tìm cái gì đó để lấp đầy, lại phát hiện không cái gì có thể lấp được.

Đã qua nửa đêm, hắn mới lê bước chân nặng nề trở về quán trọ.

Phòng trên lầu hai, phòng của hắn có ánh sáng mờ mờ, nhưng cũng đủ để chiếu sáng đêm tối.

Hắn phi thân nhảy vào từ cửa sổ, Mạc Tình đang ngồi bên cạnh bàn, chống cằm yên lặng nhìn hắn.

Vào giây phút đó, hắn mới biết được mình yêu nàng bao nhiêu, hoặc là nói, vào giây phút đó hắn mới biết được mình đã sớm yêu thương nàng, từ khi mới gặp dưới gốc cây.

Mạc Tình cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ chàng …… vừa cảm thấy có gió thổi qua, đã nghĩ là chàng.”

Ánh nến trong đôi mắt nàng chiếu ra rất nhiều ánh sáng, giống như ánh sáng lấp lánh từ những ngôi sao.

Tất cả buồn bực, lo âu của Tần Phong đều tan thành mây khói chỉ vì một câu nói của nàng.

Hắn ôm chặt thân thể nàng, lồng ngực trống rỗng đã được lấp đầy: “Sau này khi mất hứng, tức giận, mắng ta đánh ta đều được, không được biến mất mà không nói câu nào.”

“Ta sẽ không giận chàng, cũng sẽ không đánh mắng chàng.”

“Vậy khi nàng tức giận sẽ thế nào?”

“Ta…… sẽ không làm vậy với chàng.”

Lúc ấy hắn nghĩ cô gái như Mạc Tình ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng không làm được, nhiều lắm thì khi ghen hay tức giận cũng chỉ chạy trốn mà thôi, bây giờ hắn mới biết, khi nàng tức giận sẽ muốn lấy mạng người, biến mất đã là cách tha thứ dễ dàng nhất đối với hắn.

Đường Kiệt thấy thần sắc hoảng hốt của hắn, không tiếp tục truy hỏi nữa, chuyển động xe lăn đến gần hắn.

“Ta không sao.” Hắn miễn cưỡng nở nụ cười, nói lại: “Ta không sao, thật sự không có việc gì.”

Thật sự không có việc gì? Vì sao hắn cảm thấy ánh mắt bừng bừng như lửa cháy, từng trận đau đớn. Miệng vết thương cũng như không thể khép lại, mỗi ngày đều đau âm ỉ.

Hắn nghĩ bằng con người lãnh khốc vô tình như mình, cái gì cũng có thể quên, huống chi tình cảm gần bảy ngày.

Không ngờ, có những người sớm chiều ở chung mấy năm, cũng sẽ rất dễ phai nhạt;

Mà có những người chỉ quen biết mấy ngày, đã có thể ghi nhớ khắc sâu vào xương tủy.

Đối với Mạc Tình, là yêu hay hận hắn không rõ, có thể biện bạch chỉ là vướng bận.

Mặc dù nàng không phải là Tình Nhi của hắn, không phải là cô gái thuần khiết như cảm nhận của hắn, hắn vẫn hy vọng nàng có thể sống tốt, ít nhất hắn muốn biết nàng sống tốt.

Những quán rượu vĩnh viễn là nơi ồn ào nhất, cũng là nơi mà lời đồn được truyền bá nhanh nhất, đương nhiên hiện tại đề tài có hứng thú nhất với mọi người vẫn là về Du Mính môn.

Có người nói: “Phái Tiêu Dao cũng nhập vào Du Mính môn.”

Có người nói: “Nghe nói môn chủ của Du Mính môn xinh đẹp như tiên…… Thật muốn tận mắt trông thấy.”

Có người nói: “Nghe nói những nam nhân sau khi bị giết còn bị móc mắt ra trước đây, đều là những người đã nhìn thấy gương mặt nàng ta, ngươi còn muốn gặp sao?”

Còn có người nói: “Khi nàng ta bị Long Gia Bảo bao vây, ta cũng ở đó, quả thực không phải cô gái bình thường…… Rõ ràng đã bị thương, rõ ràng xung quanh đều là những người cầm kiếm muốn giết nàng ta, vậy mà nàng ta vẫn có thể bước đi chậm rãi, không run sợ…… A nha! Vết máu để lại trải dài một đường……”

“Ngươi có thể thấy bộ dáng nàng ta không?”

“Vô nghĩa, nàng luôn luôn che mặt!”

“……”

“……”

Không ai nói nàng là yêu nữ tà giáo, không ai mắng nàng xấu xí không chịu nổi, ai nhắc tới nàng cũng mang vẻ sợ hãi và mê hoặc.

Rất nhiều người tập trung tinh thần lắng nghe, còn có người thêm vào mấy câu, trò chuyện rất thích thú.

Chỉ có Tần Phong bưng chén rượu gần nửa canh giờ, ngồi trước bàn cơm như một pho tượng.

Mãi đến khi có một nữ nhân xinh đẹp lẳng lơ, giằng lấy chén rượu trong tay hắn uống một hơi cạn sạch, ánh mắt hắn mới có tiêu cự.

Nữ nhân trước mắt khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, có bảy phần tư sắc, ba phần nhan sắc, cũng được coi là rất có mỹ mạo. Mọi động tác, nhăn mày, mỉm cười đều mang nét quyến rũ của nữ nhân, bộ ngực đầy đặn lộ một nửa ra ngoài, chỉ sợ kỹ nữ thanh lâu còn biết liêm sỉ hơn nàng.

Tần Phong không để ý tới nàng, lại rót một chén rượu khác.

“Gặp tỷ tỷ mà không chào hỏi gì à?” Giọng nói của nữ nhân thiên kiều bá mị vang lên làm không ít người trong quán rượu chú ý, chỉ có Tần Phong cúi đầu uống rượu một mình, như không nghe không thấy.

Thật ra, hắn biết nữ nhân này, cụ thể tên nàng là gì hắn không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ được trên giang hồ mọi người đều gọi nàng là Tiêu Dao tiên tử. Rất nhiều người nói người nàng cũng như tên, Tần Phong lại không thể hiểu nổi, nữ nhân này làm sao có được khí khái của tiên tử.

Tiêu Dao tiên tử che miệng cười duyên vài tiếng, một đôi mắt đẹp như chứa cả hồ thu sáng ngời. “Còn tưởng rằng ngươi lớn thêm hai tuổi, sẽ biết chút phong tình, hóa ra vẫn mang bộ dáng ông già này, nhàm chán muốn chết!”

“……”

Tiêu Dao tiên tử thấy hắn vẫn không nói chuyện, ghé sát người lại, dùng thanh âm chỉ có họ mới nghe thấy, nói: “Thực không hiểu được môn chủ coi trọng ngươi cái gì.”

Chén rượu trong tay Tần Phong hơi lay động một chút, hai má trắng trẻo đã phiếm hồng.

“Môn chủ mời ngươi đi, ngươi tự mình đi, hay để ta bắt ngươi đi?”

Không biết tại sao vừa nghe thấy hai chữ môn chủ, lòng hắn lại sôi hừng hực, cả người bắt đầu khô nóng, vô thức, trán đã chảy mồ hôi.

Nói thật, khi đối mặt với sống chết hắn cũng chưa từng đổ mồ hôi lạnh.

Tiêu Dao tiên tử cười mờ ám, vô cùng săn sóc lau mồ hôi giúp hắn, ghé vào gần lỗ tai hắn thổi khí: “Yo! Đệ đệ, ngươi cũng có lúc sợ cơ à? Môn chủ sẽ không ăn thịt ngươi đâu!”

“Tìm ta có chuyện gì?”

“Đương nhiên là chuyện tốt rồi. Nhưng đối với nam nhân không thể nhân đạo như ngươi có thể không nhất thiết phải……” Nói xong Tiêu Dao tiên tử lấy từ trong lòng ra một chiếc bình nhỏ trong suốt, mở nút lọ rồi quơ quơ trước mặt Tần Phong: “Tỷ tỷ nghe nói ngươi bị thương, chân khí không lưu thông được, nên cố ý chuẩn bị thuốc quý cho ngươi đây.”

Hắn đương nhiên biết cái kia không phải thứ gì tốt, đáng tiếc hắn có thương tích trong người, chân khí không lưu thông, tự biết phản kháng cũng chỉ là phí công.

Cho nên hắn vô cùng hợp tác hít thuốc ấy.

Muốn gặp trốn cũng không được, không phải hắn không kháng cự được mê hương này, mà là người muốn gặp hắn.

Sau khi hít vào hương khí ấy, Tần Phong liền thấy thân thể nhẹ bẫng, ý thức dần mơ hồ.

Rất nhanh hắn đã không chống lại được, gục xuống bàn ngủ……

Không biết qua bao lâu, Tần Phong dần dần tỉnh lại, tứ chi còn có thể di động, chỉ cảm thấy người bủn rủn không có sức.

Bên tai hình như có tiếng nước nhẹ nhàng, lại không giống dòng nước.

Xung quanh hình như có hoa mai vờn quanh, lại không giống mùi hoa.

Hắn mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên chiếc ghế dựa bằng trúc, ghế dựa rất thoải mái, nằm trên đó không bị động đến miệng vết thương.

Hắn miễn cưỡng ngồi dậy, phát hiện trong căn phòng này không có thứ gì, chỉ có một mảnh rèm trắng đối diện hắn, tiếng nước chính là từ bên kia rèm truyền đến.

Dù tấm rèm đục, nhưng vẫn có thể thấy rõ bóng dáng của một cô gái, thậm chí có thể nhìn thấy lớp sương mù đang bay lượn giữa ngón tay nàng, quấn quanh thân thể nàng.

Ngoài cửa sổ, hoa rơi lả tả, phiêu tán đầy trời.

Trong cửa sổ, dưới làn hơi nước, tựa như giọt lệ.

Tần Phong sửng sốt trong chốc lát, mới lấy lại tinh thần, mỉm cười dựa vào ghế nằm, tinh tế thưởng thức cảnh xuân trước mặt.

Nhớ rõ có người từng châm chọc hắn, nói hắn nhất định là hòa thượng đầu thai chuyển thế, nên lục căn [1] mới có thể thanh tịnh như thế. Hắn còn vì vậy mà tự hỏi, cho rằng người nọ nói vậy là rất có đạo lý.

[1] Lục căn chính là sáu giác quan của con người để nhận biết sự vật: mắt, tai, mũi, lưỡi, da thịt, tư tưởng.

Bây giờ nghĩ lại mới biết là hắn đã đánh giá quá cao định lực của mình.

Gặp được Mạc Tình, hắn mới biết cái gì gọi là tương khắc trúng mục tiêu.

Một lát sau, cô gái đứng lên, mái tóc hơi ướt của nàng chảy xuống, lướt qua váy áo, đi từng bước ra khỏi tấm rèm.

Rèm được vén lên nhẹ nhàng…… Lộ ra gương mặt quyến rũ mê hoặc của Mạc Tình.

Sau đó nàng đi vào, nhẹ nhàng uyển chuyển, gió lướt dịu dàng, thanh cao thoát tục, mưa phùn hạ trần.

Mấy ngày không thấy, hắn không thể phủ nhận niềm vui sướng dưới đáy lòng, càng không thể phủ nhận khi nhìn thấy hai má Mạc Tình hao gầy, trong lòng hắn có từng cơn co rút đau đớn.

Rõ ràng là yêu, rõ ràng là tưởng niệm, chỉ là hắn không dám thừa nhận mà thôi.

Mạc Tình đến gần hắn, cẩn thận vén mái tóc ướt, rồi ngồi xuống cạnh hắn.

Váy áo dính sát vào da thịt, mơ hồ nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt trên ngực nàng! Lúc ấy, hắn rất muốn hỏi nàng một câu: Đau không?

Sao có thể không đau? Bị người mình yêu nhất đâm một kiếm vào tim, ai có thể không đau?

Hắn còn chưa mở miệng, Mạc Tình đã nháy mắt với hắn, cười quyến rũ nói: “Ta biết chàng sẽ đến tìm ta mà.”

Hắn nghẹn lời, sửng sốt một hồi lâu mới cười nói: “Sao nàng nghĩ rằng ta tự nguyện?”

“Theo ánh mắt của chàng!”

“……” Hắn quay đầu tránh tầm mắt nàng, lần này hắn tuyệt đối không phải lạnh lùng, mà là xấu hổ đến mức mất tự nhiên.

“Chàng nhớ ta đúng không.”

Tần Phong hắng giọng, thật sự muốn phủ nhận, không muốn đối mặt với ánh mắt tràn đầy chờ mong của Mạc Tình, bất giác nói: “Đúng!”

Mạc Tình lập tức mỉm cười, ghé mặt lại gần, gần như sắp chạm vào mặt hắn.

“Vậy sao chàng không đến tìm ta sớm hơn? Ta rất nhớ chàng.” Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp thổi vào tai hắn, làm say lòng người.

Động tác của Mạc Tình và Tiêu Dao tiên tử không có khác biệt gì, nhưng hiệu quả của nó đúng là một trời một vực.

Thoáng chốc, Tần Phong cảm thấy tay chân mình không phải bủn rủn mà là cứng ngắc, thậm chí toàn thân không có chỗ nào không cứng ngắc.

Hắn giật giật thân thể, cố gắng duy trì chút khoảng cách với Mạc Tình. Sau đó điều chỉnh hô hấp hỗn loạn, hỏi: “Nàng bắt ta tới đây không phải vì nhớ ta chứ?”

“Đương nhiên.” Mạc Tình vén lớp áo mỏng của mình ra, chỉ vết sẹo trên ngực, dùng giọng vô cùng dịu dàng, nói: “Chàng đâm ta một kiếm, ta đương nhiên không dễ quên rồi.”

“Vậy nàng muốn thế nào?”

“Ta muốn nhốt chàng ở đây cả đời.” Nàng nở nụ cười, cười vô cùng kiều diễm mị hoặc. Vừa cười, vừa dựa vào ngực hắn, hôn lên cổ hắn, dần dần di chuyển xuống dưới……

Tần Phong nhắm mắt lại……

Hắn thú nhận!

Dùng hết toàn lực ôm chặt nàng, tham lam, điên cuồng hôn lên môi nàng.

Cừa hận, ma nữ, hắn đều quên, chỉ nhớ Tình Nhi nói với hắn: “Ta rất nhớ chàng……”

Hắn cũng rất muốn, vô cùng vô cùng hoài niệm hương vị của nàng.

Kích tình ngày càng dữ dội hơn……

Cảnh xuân trải đầy phòng……

Trong lúc thân thiết, Tần Phong bỗng nhiên phát hiện Mạc Tình hoàn toàn khác mấy ngày trước đó, nàng đón nhận hắn, động tác không thành thục, biểu tình cứng ngắc, mà vẫn cố gắng biểu hiện nhiệt tình. Tần Phong thấy nàng lấy lòng mình như vậy, không khỏi thấy lòng chua xót, thở dài: “Có phải phái Tiêu Dao nhập vào Du Mính môn?”

“Sao chàng biết?”

“Thật ra nàng không cần học bộ dạng của Tiêu Dao tiên tử.”

Nụ cười của Mạc Tình lập tức biến mất, vẻ mặt băng lạnh.

“Tại sao chàng biết ta học từ nàng?”

“Ta……”

Mạc Tình đột nhiên đẩy hắn ra, xoay người chạy ra ngoài.

“Tình Nhi……” Hắn vừa đứng dậy liền tác động tới miệng vết thương, đau đến ngã ngồi trên mặt đất. Muốn đứng lên lần nữa, mới phát hiện chân tay hắn bủn rủn không có sức lực, cố gắng rất nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể ngồi lại trên ghế.

Hắn kéo lại quần áo hơi xộc xệch, cười khổ lắc đầu.

Khi Tiêu Dao tiên tử dạy nàng mị thuật, tại sao không nói với nàng, đừng chạy trốn vào đúng thời khắc mấu chốt này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.