Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 75: Phiên ngoại 6 để tâm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phiên ngoại 6: Để tâm

Buổi lễ tốt nghiệp vừa kết thúc, đối với Tần Trạm mà nói thì thời sinh viên cũng đã khép lại tại đây.

Tối hôm đó Chu Liệu bị gọi đi ăn uống với đám bạn tốt nghiệp của mình, lúc đó Tần Trạm không thể hiện ra ngoài, nhưng mà cậu đã sớm đọc hiểu được cái vẻ mặt lầm lì của hắn, nhìn bóng lưng một mình quay về của Tần Trạm, trong lòng cậu hơi khó chịu.

Buổi tối cậu không ăn gì nhiều, ở đó khoảng một tiếng là rời đi trước, sau đó trên đường về mua một vài món om nước sốt.

Lúc về đến nhà Tần Trạm không bật đèn, chỉ im lặng đứng trước kệ bếp đun nước, căn phòng ngược sáng chỉ có một ánh tà dương chiếu vào, bóng hình phản chiếu lên tường trông vừa cao lớn vừa cô độc.

Tần Trạm nghe tiếng mở cửa, thấy cậu về sớm còn có chút ngạc nhiên.

Chu Liệu đút tay vào túi quần, đứng ở cửa tháo giày.

"Ăn xong rồi?"

"Chưa" Chu Liệu vứt món om lên bàn trong phòng khách, sau đó ngồi xuống thảm trải dưới sàn tựa lưng vào sofa châm điếu thuốc: "Mua vài món om, cậu nấu cháo đi"

"Cậu chưa ăn?"

"Ăn một ít" Chu Liệu đặt tay lên đùi gối gõ đầu thuốc vào gạt tàn bên cạnh: "Nhưng mà trông cậu thật đáng thương"

Đây là câu mà Tần Trạm từng nói với cậu.

Người kia không lập tức trả lời, cậu thấy tiếng đun nước ở phía sau đột nhiên dừng lại, qua một lúc Tần Trạm mới mở miệng.

"Có món gì muốn ăn không"

Ngày hôm sau Chu Liệu bị tiếng mở khóa còng tay của Tần Trạm làm thức giấc.

Thói quan này đã đi theo họ quá lâu, lúc mới đầu tối nào cũng vậy, bây giờ thì chỉ có lúc hai người mất ngủ mới dùng đến.

Tối qua Chu Liệu đã uống chút rượu, mà không biết tại sao lại tỉnh như sáo, mãi không ngủ được, đến tận lúc Tần Trạm khóa hai người lại với nhau, cậu mới thấy trái tim đang đập mạnh dần bình ổn lại, không biết bao lâu mới ngủ thiếp đi.

Tần Trạm ra ngoài từ rất sớm, Chu Liệu vừa tỉnh lại được lúc thì lật người qua ngủ tiếp.

Lúc rời giường đã là giữa trưa, cậu gọi đại chút đồ ăn vặt vì buổi sáng đã ăn bánh ngọt.

Con người Tần Trạm này có thể một ngày ăn một bữa, nhưng một bữa ấy nhất định phải là bữa sáng, có lẽ là trước kia thường xuyên phải dậy sớm ra ngoài làm thêm và đi học, cho dù có lúc Chu Liệu không ăn nhưng hắn vẫn làm sẵn để đấy, cứ như thói quen trong quá khứ.

Cậu rảnh rỗi nằm ở nhà, vốn cuối tuần định đi xem phim nhưng chẳng hiểu sao lại thấy không còn hứng thú.

Chu Liệu ăn xong dựa vào sofa lướt xem video một lúc, hơn ba giờ chiều có người hẹn cậu đi chơi xe Chu Liệu mới ra ngoài.

Bọn họ đến đường đua ở vùng ngoại ô, chơi từ chiều đến tận chín giờ tối, Chu Liệu hưng phấn đến nỗi hoóc-môn trong thận cuộn trào, mấy người anh em của cậu lại mua xe mới, tiếc là giờ Chu Liệu không còn nhiều tiền thế nữa, chỉ có thể sờ của người khác cho đã nghiền.

Lúc cậu chơi xong đi về đã là mười một giờ tối, ban đầu Chu Liệu vẫn còn hưng phấn vì cảm giác được sờ chiếc xe đua mới vẫn còn đọng trên tay, đến khi đợi đèn đỏ cậu mở điện thoại ra nhìn, mới phát hiện cả ngày Tần Trạm đều không gửi tin nhắn nào.

Trước kia thường nếu quá mười một giờ, nếu Chu Liệu chưa nói gì thì người kia sẽ gửi tin nhắn hỏi.

Nhưng bây giờ Chu Liệu vẫn chưa nhận được, không biết nên nói là ngạc nhiên hay là thoải mái, hoặc là không quen.

Dù sao thì chẳng có người con trai nào là thích bị một người con trai khác theo dõi cả.

Cậu cất xe vào bãi đỗ xe, lúc đến nhà mở cửa ra mới phát hiện bên trong tối đen như mực. Bình thường Tần Trạm ngủ rất muộn, Chu Liệu còn tưởng là đi team building mệt nên ngủ trước rồi, kết quả bật đèn lên phát hiện trong phòng ngủ chẳng có ai.

Chu Liệu cau mày, tưởng là hắn chưa về nên đi tắm trước, tắm xong đi ra nằm xuống giường chơi trò chơi một lúc.

Đến tận hơn mười hai giờ, vẫn không nghe thấy bất kỳ tiếng mở khóa nào.

Trong lòng cậu đột nhiên nổi lên buồn bực khó tả.

Vốn dĩ lần đầu tiên có người không quản mình cậu nên thoải mái mới đúng, nhưng chơi trò chơi mãi, tâm trạng càng ngày càng tệ đi, trong đầu luôn nghĩ mẹ nó chứ dựa vào đâu.

Dựa vào đâu mà Tần Trạm không cần nói với cậu, dựa vào đâu mà chỉ có mỗi cậu là bị quản.

Sự nôn nóng cực kỳ không cân bằng này khiến máu cả người cậu đều như chảy ngược, đến cuối cùng khi hai chữ thất bại to đùng hiện lên màn hình điện thoại, cậu chửi thề một tiếng, vốn dĩ còn mang tâm thế là đêm nay một mình không có ai quản chế thật thoải mái, cho đến khi lướt sang danh bạ, ấn vào dãy số không lưu tên kia.

Có điều sau khi gọi đi chỉ nhận lại được ba chữ đã tắt máy.

Sự nôn nóng vừa nãy giờ đã biến thành một quả bóng bay bị kim châm, nổ đoàng một tiếng.

"ĐCM Tần Trạm"

Suốt ruột dần biến thành phẫn nộ, Chu Liệu nghẹn một bụng tức, tích cách cậu vốn kiêu ngạo, dứt khoát không thèm gọi đi nữa.

Chu Liệu tắt máy, vẫn để đèn rồi nhắm mắt lại, nhưng mà làm thế nào cũng không chợp mắt được, đến quá nửa đêm cậu thử khóa tay mình với đầu giường, nhưng vẫn không có hiệu quả gì, khác hoàn toàn với đêm hôm trước vừa khóa lại là ngủ được ngay.

Chu Liệu gần như nằm ườn trên giường đến tận lúc trời sáng.

Ngày hôm sau cậu mở điện thoại lên vẫn không thấy một tin nhắn nào, Chu Liệu nhìn thêm dãy số kia một giây cũng thấy bực bội, ăn cơm rồi đi tìm người chơi bóng.

Đợi đến lúc có liên lạc đã là gần buổi trưa.

Chỉ có hai tin nhắn lạnh lẽo nằm trong hộp thư đến và

Chu Liệu hít sâu một hơi, cách màn hình điện thoại cậu thật sự muốn đấm chết Tần Trạm, mặc dù bây giờ không có khả năng, cậu nghiến răng, không trả lời lại tin nào hết.

Cậu rất ghét loại quan hệ mất cân bằng này, mặc dù trước giờ giữa bọn họ đều như vậy nhưng Chu Liệu chưa từng thấy căm ghét như lúc này.

Căm ghét chỉ có bản thân là bị thao túng cảm xúc, mà người kia thì thờ ơ lạnh nhạt.

Cậu làm như không nhìn thấy tin nhắn đó, cả ngày không trả lời một câu nào, buổi tối cũng lái xe về nhà của mình.

Cậu tắm rửa trong nhà tắm, lúc đứng trên ban công hút thuốc, điện thoại Chu Liệu đột nhiên rung lên.

<Đến không>

Chu Liệu dám đảm bảo phần mềm theo dõi của Tần Trạm có thể nhìn thấy mình đã về nhà, cậu dập tắt thuốc lá hít sâu một hơi, qua vài phút sau chỉ nhắn lại một chữ không.

Mười mấy giây sau, người kia cũng không hỏi tại sao, chỉ trả lời một chữ được.

Một hơi thuốc rít vào như bị mắc nghẹn ở lồng ngực, không hình không dạng khó nắm bắt, nhưng lại nặng nề khiến cậu nghẹt thở.

Chẳng hiểu sao cậu lại nhớ đến câu nói "tùy cậu" lạnh nhạt lại thờ ơ của Tần Trạm hơn một tháng trước.

Cậu rất cần Tần Trạm, đây là sự thực không cần kiểm chứng gì nữa, thời gian, bản năng và trải nghiệm đã sớm nói cho cậu biết điều đó.

Cơ thể của cậu, tâm lý của cậu sau hàng nghìn lần bị đập đi xây lại, đã trở nên sa ngã vào sự ỷ lại. Cậu đã từng thử giãy giụa, muốn rời đi, muốn chứng minh không có Tần Trạm thì mình vẫn có thể sống bình thường. Thậm chí Chu Liệu còn nhốt mình trong phòng tối, tự chữa trị đau khổ mà phản ứng rối loạn bản thể đem đến bằng cách tự ngược.

Nhưng mà chẳng có thu hoạch gì.

Cho nên cậu rõ hơn ai hết mình cần Tần Trạm đến nhường nào, như một loại thuốc được tiêm thẳng vào tận trong tim, mang theo thứ kịch độc biến hóa kỳ lạ, tác dụng phụ là bị nghiện, cứ thế chạy dọc theo lục phủ ngũ tạng, sớm đã ăn mòn cậu từ lâu.

Bởi vì lúc sụp đổ, chỉ có người này có thể đưa cho cậu một căn phòng an toàn để cậu ẩn náu.

Cho dù trước kia tràn đầy thù hận, rồi đến dục vọng chiếm hữu hỗn loạn, cuối cùng là trở thành thứ thuốc cứu mạng.

Nhưng mà cậu không rời xa Tần Trạm được, vì cậu bị chính tay Tần Trạm hủy hoại rồi lại khâu vá đến bây giờ, mà Tần Trạm thì khác.

Giống như suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu ngày đó, Tần Trạm và cậu không giống nhau, cậu xa Tần Trạm là chết, nhưng Tần Trạm xa cậu thì không, hắn phóng hỏa chỉ đơn giản là thấy không còn ý nghĩa để tiếp tục sống nữa, còn hắn sống tiếp chỉ vừa hay là được nhà Bạch Linh cứu mạng.

Trước giờ Tần Trạm chỉ cần một thứ sạch sẽ, mà hắn có thể nắm quyền điều kiển tuyệt đối trong tay mà thôi.

Từ lúc ở trong nhà kho bắt đầu, quan hệ của bọn họ chưa từng được xếp ngang bằng với nhau.

Cho nên cậu không nhìn thấy nỗi khổ của Tần Trạm, cậu rời đi, cậu không về, chỉ cần không ở những nơi thác loạn thì người kia chẳng hề quan tâm. Bởi vì chỉ cần cậu "sạch sẽ" thì đối phương sẽ không hỏi gì thêm.

Chu Liệu vẫn luôn là một người làm theo bản năng, giống như lúc đầu, cậu ở lại vì bản năng nói cho cậu biết mình cần Tần Trạm, nhưng bây giờ bản năng nói cho cậu biết, Tần Trạm và mình không giống nhau.

Đàn ông ít nhiều đều có lòng hiếu thắng, lớn như việc thắng thua trong một trận đấu lớn, nhỏ như việc trong thứ tình cảm vặn vẹo ấy ai là người quan tâm nhất

Chu Liệu nhìn cảnh sông nước dưới sắc trời tối, cho đến khi cơn gió đêm mùa Hạ mang theo hơi nóng thổi qua, khi cảm giác áp bức và tim nhập nhanh đã lâu không xuất hiện ập đến, Chu Liệu mới hoảng sợ, giống như quay về vòng lặp chết chóc trước kia.

Mà lần này, không phải là sự lạnh nhạt của Tần Trạm nữa, mà là sự quan tâm không cân bằng.

Cả ngày thứ Hai ngoại trừ đến trường đi học thì cậu không đến nơi nào khác, tan học cậu về nhà nằm xem vài thứ phải thi cuối kỳ, có điều cậu rất khó tập trung, một chữ cũng chẳng vào đầu.

Thứ Ba cậu vẫn đi đến trường học như bình thường, chỉ vì kỳ thi nước đến chân rồi mới nhảy.

Lúc đi lấy nước ở bên ngoài thư viện, lần đầu tiên cậu thấy có người bàn tán về cái tên Tần Trạm, nói hắn làm trong tổ hạng mục trò chơi mới của công ty nào đó, nói rằng một đàn anh xuất sắc ở trong trường trước kia cũng ở cùng tổ đó, còn thấy bọn họ kêu Tần Trạm đi team building rồi, ít ra đã giống một con người biết nói chuyện với người khác.

Nước ở cây lấy nước tràn ra khỏi cốc chảy xuống sàn, cho đến khi nghe thấy tiếng hô kinh ngạc của bạn nữ bên cạnh Chu Liệu mới nâng mắt lên buông lỏng bàn tay đang nhấn nút ra.

Hai hôm nay Tần Trạm không liên lạc với cậu, cũng không hỏi cậu có đến hay không.

Chu Liệu đoán là lịch trình của mình rất có quy luật, cho nên không có chuyện gì đáng để hỏi thêm, cũng có thể là sau khi Tần Trạm vào nhóm, bị ép phải giao lưu với xã hội rồi thì không còn là người bên rìa nữa, trong thế giới của hắn đột nhiên có những thứ khác, cho nên điểm chú ý cũng không còn đặt ở trên người cậu.

Cũng khá tốt.

Chu Liệu thấy rất thoải mái, dù sao thì mẹ nó Tần Trạm có tư cách gì để quản chế cậu.

Cậu ở thư viện đến hơn bảy giờ, sau đó lái xe về nhà. Vốn đám Trần Tiện còn rủ tối đi uống rượu, nhưng cậu thật sự không có trâm trạng, hơn nữa hai ngày nay lại bắt đầu uống thuốc thường xuyên.

Lúc đến nhà, cậu chọn một phần đồ ăn ngoài hay gọi, trong lúc đợi hút vài điếu thuốc muốn giải tỏa sự buồn phiền không thể kìm nén trong lòng. Cậu nhìn gương mặt mình trên màn hình tivi màu đen, tay kẹp điếu thuốc ngẩn người, qua một hồi điện thoại đột nhiên rung lên, cậu còn tưởng là người giao đồ ăn không tìm được tòa đơn nguyên, kết quả không ngờ là chú Lâm.

Lúc nhận cuộc gọi giọng nói bên kia hơi nôn nóng.

"Cậu Chu, cậu ở nhà sao?"

"Vâng" Chu Liệu cau mày, chú Lâm rất ít khi liên lạc với cậu: "Sao vậy?"

Chú Lâm thở dài, cố gắng khiến giọng nói trở nên chậm rãi ôn hòa: "Gần đây tình hình phu nhân không tốt, u não đã dần chuyển biến xấu, hai tuần trước tầm nhìn bắt đầu ngày càng mơ hồ, chiều thứ Hai tuần trước đột nhiên bị đau đầu ngất đi, bởi vì vỡ khối u làm phẫu thuật xong đến tận bây giờ vẫn còn nằm quan sát trong phòng ICU, phía chủ tịch, vì lần trước ra về không vui, nên không liên lạc với cậu"

Bàn tay siết chặt lấy điện thoại của Chu Liệu hơi run lên: ".........Thật sao?"

"....Vẫn luôn là sự thật, chỉ là trước kia không nghiêm trọng đến thế, phu nhân thấy không ảnh hưởng đến cuộc sống, hơn nữa đặt công việc lên đầu nên lựa chọn quan sát, lúc đó chủ tịch chỉ hi vọng cậu sẽ nhân đó cúi đầu xin lỗi mà thôi, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ cậu" dường như chú Lâm rất khó xử: "Cậu Chu, hãy cứ gạt những chuyện không vui trước kia sang một bên đã, có thời gian thì cậu đến bệnh viện một chuyến đi"

............

Chúc mừng Trạm mặt đơ đã gia nhập team bị vợ bỏ của anh Cường:3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.