*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phiên ngoại 3: Thái độ
Chu Liệu liếc Tần Trạm một cái rồi ra ngoài nhận cuộc gọi.
Cậu đã không liên lạc với bọn họ trong thời gian dài, mặc dù trước kia cũng không liên lạc gì, nhưng số lần trong năm nay càng ít. Liễu Minh Châu hoàn toàn không có ý định quan tâm đến cậu, Chu Liệu cũng mặc kệ, dù Chu Kiến Lâm đã đứng ở giữa giảng hòa mấy lần nhưng đều vô dụng.
Đến nay nhận được cuộc gọi của Chu Kiến Lâm, làm cậu khá là bất ngờ.
Trong điện thoại Chu Kiến Lâm chỉ nói là ngày kia ông phải đến thành phố C một chuyến, bảo hai người cùng ăn bữa cơm.
Chu Liệu miễn cưỡng đồng ý, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Chuyện về căn phòng đã quyết định như vậy, chỉ đợi tháng sau lúc Tần Trạm sắp tốt nghiệp thì chuyển qua ở.
Chu Kiến Lâm hạ cánh xuống thành phố C vào năm rưỡi chiều, sau khi đến, ông xuất phát từ sân bay ở vùng ngoại ô kia đến khu trung tâm thành phố mất khoảng hơn một tiếng. Chu Liệu nói qua với Tần Trạm một câu rồi đến nhà hàng đã đặt trước đợi ba mình đến.
Lúc cửa phòng riêng được đẩy ra, Chu Liệu chỉ lười biếng nâng mắt lên liếc một cái, không nói gì.
Chu Kiến Lâm đi vào kéo ghế ra ngồi: "Gần đây thế nào?"
"Vẫn như mọi khi"
"Nhà thể thao mà con đầu tư cùng Trần Tiện ấy sao rồi?"
"Cũng tạm ạ, không lỗ"
"Ừ, vậy thì tốt, bây giờ cũng biết tìm việc cho mình làm rồi" Chu Kiến Lâm rót cho mình một chén trà: "Sức khỏe mẹ con gần đây không tốt lắm, hai tuần trước bắt đầu đau đầu mất sức, đi bệnh viện kiểm tra thì là u não"
Chu Liệu hơi sững lại, nhưng không nói gì.
"Dù gì thì bà ấy cũng là mẹ con, con vẫn nên gọi điện hỏi han vài câu. Ba biết là trước kia ba mẹ ít quan tâm đến con, nhưng mà những gì con dùng, con mặc đều là tiền của gia đình, nếu không có gia đình thì con sẽ tiếp tục kiểu gì?" Chu Kiến Lâm nhấp một ngụm trà: "Ba hi vọng con vẫn nên nghĩ kỹ đến hậu quả, là ai đã cho con cuộc sống đầy tiện nghi hiện tại, mẹ con bôn ba cả ngày ở bên ngoài đều là vì thứ gì"
Chu Liệu siết chặt đôi đũa trong tay, từ nhỏ đến lớn không biết đã nghe những lời như vậy bao nhiêu lần.
"U não không làm phẫu thuật sao?"
"Đã nhập viện kiểm tra rồi, có hai khối nằm ở phần não trung gian, tình hình khá phức tạp"
"....Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
Chu Kiến Lâm thở dài một hơi: "Không rõ"
"......."
"Ba nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn con xin lỗi bà ấy thôi"
Chu Liệu im lặng một lúc, lòng bàn tay đã ra mồ hôi: "Lần trước ba nghĩ đó là lỗi của con sao?"
"Chẳng nhẽ không phải?" dường như Chu Kiến Lâm thấy câu hỏi này rất hoang đường, biểu cảm trở nên nghiêm nghị: "Chu Liệu, con là một người đàn ông, đàn ông làm sao lại yếu ớt thế được? Từ bé tới giờ con đều được dùng những thứ tốt nhất, muốn gì có đó, chỉ thiếu một điều là ít khi ở bên con. Nhưng mà sau đó con hết bị trầm cảm rồi lại đến rối loạn bản thể, con không thấy mình yếu đuối quá sao? Tại vì con đã được bao bọc quá nhiều, chưa từng chịu một chút kích thích nào mới yếu đuối như vậy"
"Mỗi năm chúng ta chỉ gặp nhau có vài lần, mỗi lần con đều thể hiện thái độ gì ra bên ngoài? Trước mặt con là những nhân vật nào con có biết không?"
"Ba mặc kệ con chơi bời như thế nào ở sau lưng, đã gọi con đến rồi thì phải thể hiện cho tốt, thế mà mẹ mới nói vài câu mà con đã cãi nhau với bà, còn nói là không muốn ở cái nhà này nữa"
Càng nói Chu Kiến Lâm càng nhăn mày: "Không sinh ra ở trong cái nhà này thì con có được tiêu xài như hôm nay không?"
Chu Liệu nhìn món ăn tinh xảo bày trong đĩa, huyệt thái dương bắt đầu nảy lên.
"Ba muốn nói gì?"
"Muốn nói gì? Ba đã nói rất rõ ràng rồi, xin lỗi nhận sai cho đàng hoàng với mẹ, sau đó có thời gian thì bay đến thành phố B thăm bà ấy, tình hình của bà ấy rất không tốt"
"Tính sau"
"Tính sau?" Chu Kiến Lâm không ngờ là Chu Liệu sẽ nói ra câu máu lạnh như vậy, ông đập tay lên bàn một cái làm đồ ăn cũng rung động theo: "Con có còn là con người không, đó là mẹ con!"
Chu Liệu vẫn ngồi thẳng, lồng lực phập phồng lên xuống.
Cậu đã suýt chết bao nhiêu lần rồi, bọn họ đã có ai từng quan tâm chưa?
"Ngày kia ba họp xong là phải đi rồi, ba khuyên con đừng có cho cơ hội quay đầu cũng không nắm lấy" Chu Kiến Lâm đứng dậy, không còn hòa nhã như lúc ban đầu nữa: "Đợi đến khi mẹ con có mệnh hệ gì, thì khóc cũng muộn rồi"
Nói xong ông đóng sầm cửa phòng lại, chỉ để Chu Liệu cùng với bàn đồ ăn đã gọi sẵn, nhưng gần như chẳng có ai động đũa.
Chu Liệu không đi về ngay, cậu đi ra khỏi nhà hàng thì đến bên bờ sông hút thuốc, trong giỏ thùng rác bên cạnh chất đầu đầu thuốc lá, toàn bộ đều là của cậu.
Cậu cứ hút hết điếu này đến điếu khác, đại não hoàn toàn để ở trạng thái trống rỗng, không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì.
Thời tiết gần Hạ đã dần trở nên nóng bức, cậu tựa vào ghế bên sông, không biết đã ở đó bao lâu, cho đến khi điện thoại rung lên, cậu nhìn thấy một dãy số quen thuộc không có lưu tên, qua vài giây cậu mới nhận cuộc gọi.
"Cậu ở bên sông làm gì" giọng nói trong điện thoại vẫn không có cảm xúc lên xuống, nhưng Chu Liệu lại nghe ra được chút nôn nóng trong đó.
"Ngẩn người thôi"
"Ba tiếng rưỡi rồi"
Chu Liệu dập tắt điếu thuốc, nhìn ánh đèn được phản chiếu trên mặt nước, đôi mắt khẽ híp lại: "Cậu lại theo dõi tôi"
"Ba cậu đánh cậu à?"
"Không"
"Tối nay có tới không" Tần Trạm im lặng vài giây: "Không đến tôi khóa cửa đây, mười rưỡi rồi, chuẩn bị đi ngủ"
"Có" Chu Liệu đứng dậy, dí điếu thuốc xuống bên cạnh dập tắt nó: "Hai mươi phút"
.......
Từ đây lái xe về đi qua đường vành đai hai thì mất khoảng mười mấy phút là đến nơi ở của Tần Trạm, cậu vừa đi đến cửa, chắc là Tần Trạm nghe thấy tiếng nên cánh cửa đã nhanh chóng được mở ra.
Người trước mặt mặc một bộ đồ ở nhà màu xám, đeo kính mắt, dưới ánh đèn ấm áp lần đầu tiên ngũ quan lạnh lùng trở nên dịu dàng hơn, Tần Trạm lập tức nghiêng người qua cho cậu vào.
"Không phải cậu bảo đi ngủ rồi à" Chu Liệu bước vào đóng cửa: "Giờ đã ngủ đâu"
Tần Trạm tháo kính mắt xuống: "Viết vài thứ"
Chu Liệu cởi áo khoác mỏng ra vắt sang bên cạnh, vừa định ngồi lên giường thì bị Tần Trạm kéo dậy.
"Đi tắm"
"....Không muốn tắm, nghịch điện thoại lát đã, tý nữa tắm qua là được"
"Người toàn mùi thuốc"
Chu Liệu chửi thề một tiếng, Tần Trạm đích thực là tên con trai bị bệnh sạch sẽ kinh khủng nhất mà cậu từng gặp trong đời.
Chửi thì chửi, nhưng cậu biết nếu mình khôg tắm thì còn lâu Tần Trạm mới để cậu bước lên chiếc giường này.
Đợi đến lúc Chu Liệu tắm xong đi ra, Tần Trạm đã nằm trên giường nhắm mắt lại.
"Cậu ngủ rồi?" Chu Liệu không tin, nhà vệ sinh cách âm kém thế mà Tần Trạm vẫn ngủ được.
Người kia không nói gì.
"Thế mà ngủ rồi"
"Cậu muốn làm gì?"
Người đang nằm trên giường đột nhiên lên tiếng làm Chu Liệu giật bắn mình.
"Không có gì"
Mượn ánh sáng hắt ra từ phòng vệ sinh, hai người nhìn vào mắt nhau.
"Tối nay cậu hút bao nhiêu điếu rồi" Tần Trạm lên tiếng
"Không nhớ"
"Tại sao lại hút"
"Tâm trạng không tốt" Chu Liệu đi đến bên giường vén chăn lên: "Mẹ tôi bị u não"
Tần Trạm không đáp lại, nhưng Chu Liệu vẫn tự mình nói ra: "Ba tôi bảo đi thăm bà ấy, sau đó xin lỗi, còn nói rằng không biết bà sống được không"
"Không phải u ác tính cấp bốn thì về cơ bản sẽ không nguy hiểm đến tính mạng"
"Cậu còn hiểu mấy thứ này à" Chu Liệu chậc một tiếng: "Nhưng mà tôi chán không chỉ vì chuyện này, chỉ cảm thấy thật vô nghĩa"
"Tại sao"
"Không biết, chỉ thấy thật vô nghĩa" Chu Liệu nằm xuống ngây ngốc nhìn trần nhà đen kịt: "Tần Trạm, cậu thấy tôi rất có tiền đúng không, nhưng thực ra tôi không quan tâm số tiền này"
"Tôi biết tôi nói mấy thứ này cậu sẽ nghĩ tôi ra vẻ, cái gì cũng hưởng thụ hết rồi giờ lại nói một câu không quan tâm. Lúc còn nhỏ tôi cũng từng nói với người khác như vậy, rằng tôi muốn được người nhà đưa đi chơi, muốn khi bị bệnh thì ít nhất ba mẹ sẽ hỏi han một câu"
"Người khác nghe rồi còn cười nhạo tôi, nói nỗi khổ của người có tiền người nghèo cũng có, nói là tôi ra vẻ, sau này tôi cũng không nhắc đến nữa, lúc nào tôi cũng tự tẩy não mình rằng có tiền là được"
"Tôi nghĩ với quá khứ của cậu thì nghe rồi sẽ càng nghĩ rằng tôi bày đặt, nhưng đây là sự thật, cậu nghĩ tôi ra vẻ thì nghĩ vậy"
Chu Liệu nói chuyện rất bình thản, khi nhắc đến cũng không lộ rõ khát vọng tình cảm ra bên ngoài như trước kia nữa, dù sao thì cậu đã 22 tuổi rồi, đâu phải 12 tuổi nữa, chuyện xảy ra trước kia, cùng với cảm xúc kéo đến sau mỗi chuyện cậu đã học được cách giấu đi.
"Không đâu"
Chu Liệu còn tưởng là nghe lầm, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng rằng Tần Trạm sẽ nghĩ mình vờ vịt.
"Trong nguyên lý nhu cầu của Maslow, nhu cầu của con người vốn có phân theo cấp bậc, có tiền rồi thì đương nhiên sẽ có nhu cầu với sự quan tâm và quy thuộc" Tần Trạm quay lưng lại: "Chỉ là phần lớn con người vẫn dừng lại ở nhu cầu sinh lý cơ bản nhất, sống vì tiền mà thôi"
"Không phải cậu theo ban tự nhiên à"
"Ban tự nhiên năm lớp 10 cũng học chính trị"
"** má"
Chu Liệu đột nhiên phì cười, tâm trạng buồn rầu đột nhiên đã đỡn hơn chút. Trước giờ Tần Trạm không biết an ủi ai, nhưng ở đây, mỗi lần cậu đều tìm được cảm giác nguôi ngoai khó tả.
Trước kia bọn họ sống một cuộc sống khác nhau một trời một vực, nhưng có lúc lại là người duy nhất có thể thấu hiểu lẫn nhau trên thế giới này.
"Tần Trạm, cậu nói tôi có nên đến thành phố B không" Chu Liệu hít sâu một hơi: "Nhưng mà đi rồi, tôi lại không biết bao giờ mới về được, bà ấy phải làm phẫu thuật, chắc chắn tôi phải ở lại đó. Hơn nữa e là sẽ tiện thể vứt một đống việc trong nhà cho tôi làm"
Người bên cạnh đột nhiên không nói gì, Chu Liệu tưởng là hắn ngủ rồi liền quay ra nhìn Tần Trạm, người kia quay lưng về phía cậu, không biết rốt cuộc là còn thức hay đã ngủ.
"Này, hỏi cậu đấy"
Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, đột nhiên thấy hiếu kỳ với câu trả lời của Tần Trạm, cũng không biết rốt cuộc mình muốn Tần Trạm để mình đi hay là ở lại, hay là cứ thế qua đi.
"Mẹ chứ ngủ rồi hả?"
"Tùy cậu"
Một câu nói lạnh băng như một gáo nước lạnh giội xuống. Chu Liệu vừa mới đỡ hơn tý lại cảm thấy trong lòng bức bối khó hiểu.
Mặc dù bọn họ chẳng là gì, nhưng đã nằm với nhau lâu thế rồi, thì ít ra cũng phải có chút lưu luyến chứ.
Thực ra Chu Liệu hoàn toàn không hiểu thái độ của Tần Trạm đối với mình, cũng như không hiểu thái độ của mình với Tần Trạm, giữa hai người con trai, mập mờ lại không rõ, cứ như chỉ cần làm dịu bệnh tâm lý là được.
Nhưng Chu Liệu khác một điều là, cậu chắc chắn không thể chấp nhận Tần Trạm rời đi, trong quá khứ đã có vô số lần cậu phải khổ sở vì người kia biến mất.
Bất kể là ở trong nhà kho, hay là sau khi ra ngoài. Cho nên cậu rõ hơn ai hết cả đời này cậu cũng không muốn trải qua đau khổ như bị trút hết máu, cơ thể lẫn trái tim đều bị nghiền nát ấy một lần nữa, bản năng được ủ lên từ những ngày đêm đó đã ăn sâu vào xương tủy Chu Liệu.
Nhưng mà Tần Trạm có vẻ không giống cậu, hắn chỉ không thích những thứ bị bẩn, chỉ không thích xung quanh cậu có rất nhiều người.
Còn cậu sẽ rời đi, rời đi bao lâu, người kia chẳng hề gì, chỉ cần khoảng thời gian này bên cạnh cậu không có người khác là được.
Chu Liệu đột nhiên bị câu nói này của hắn làm bực bội khó hiểu, cứ như chính cậu mới là người không thể nào rời xa một tên đàn ông vậy, nghĩ đến thôi mà vừa chán ghét vừa buồn bực. Lúc cậu xoay người còn kéo hết chăn sang bên mình.
"Ờ, mai tôi xem vé máy bay"