*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tần Trạm đẩy cửa ra, quay lại nhìn Chu Liệu.
Người kia ngậm điếu thuốc không nói gì, cả người đầy vẻ chật vật phờ phạc, so với vẻ hào quang vô hạn ở trong trường cứ như là hai người khác nhau, gương mặt Chu Liệu còn ửng đỏ, nhìn kỹ còn thấy vài vết bầm. Tần Trạm đã chịu đòn rất nhiều, cho nên hắn biết rõ đây không phải vết va đập, mà là dùng tay tát lên.
"Vào đây đi"
Chu Liệu kéo theo hành lý, im lặng bước vào cửa.
"Tôi đói rồi"
Đây là câu đầu tiên cậu nói sau khi bước vào phòng, Tần Trạm đặt túi trên tay xuống, cúi mặt nhìn Chu Liệu.
"Ăn mì?"
"Được"
Chu Liệu ngồi trên chiếc sofa nhỏ bé đã nhăn nhúm tróc da nhưng được lau chùi sạch sẽ, nhìn bóng lưng cao to của Tần Trạm đang đun nước.
"....Cậu không đi học à?"
"Đổi thời gian rồi"
"Ồ"
Hai người không nói gì nữa, qua hồi lâu Tần Trạm mới mở miệng.
"Cậu biết tôi có tiết học, nếu tôi không quay về thì làm thế nào?" Tần Trạm không hỏi tại sao cậu lại đến.
"Tôi quên rồi, nãy mới nhớ, bởi vì nay tôi cũng có tiết" Chu Liệu khẽ nuốt nước bọt, cả người co rúm lại trên sofa: "Hơi lạnh"
"Cậu bị sốt à?"
"...Vừa đến thành phố B thì sốt rồi"
"Uống thuốc chưa?" Tần Trạm lấy tấm chăn trong tủ ra đưa cho Chu Liệu.
"Tối qua truyền nước rồi, trên máy bay cũng uống rồi"
"Sao hôm nay đã về rồi?"
"Bởi vì không muốn ở đó"
"Vậy thì về đây"
Tần Trạm không hỏi bất kỳ câu dư thừa nào, chỉ bảo cậu về đây, Chu Liệu nghe xong trái tim đập lên rất mạnh, mãi sau mới dần khôi phục lại sau khi loạn nhịp.
Cậu ghét nơi nhỏ hẹp bẩn thỉu, nhưng cậu không hề ghét căn phòng trọ này, trong không gian mười mấy mét vuông đầy bức bối này, cứ như là một chốn về cho cậu ẩn náu, nhìn mọi thứ xung quanh đều khiến cậu yên lòng.
Cậu dí tắt đầu thuốc lá vừa nãy vứt vào trong sọt rác, sau đó kéo cửa sổ ra, đốt thêm một điếu khác. Mỗi khi cậu buồn bực là chất nicotine lại có thể làm nguôi ngoai đi cảm xúc.
Chu Liệu kẹp điếu thuốc mới trên tay, nhìn Tần Trạm xắn tay áo lên cho mì vào nồi, trên cánh tay ấy còn mọc ra lớp da mới, trông sợ hãi lại dữ tợn, giống như trên vùng eo của hắn vậy, rất lâu trước kia cậu đã muốn hỏi, nhưng vẫn không có cơ hội nói ra.
"Tần Trạm"
"Cái gì"
"....Có phải cậu từng t* sát không?"
Qua một hồi lâu, cậu mới nhận được câu trả lời của người đang bên kệ bếp.
"Sao vậy?"
"Bọn họ đồn cậu phóng hỏa t* sát...bởi vì hơn một tháng cậu không đến trường" lúc Chu Liệu nói chuyện, bàn tay vô thức siết lấy điếu thuốc, như muốn bẻ làm hai: "Vết trên tay cậu...là thật à?"
"Đều đã qua rồi"
"Tại sao cậu lại t* sát?" Chu Liệu vẫn không hiểu, vì từ lúc vào đến lúc rời khỏi nhà kho, người đau khổ vẫn luôn là mình: "Tại sao lại phóng hỏa...."
"Không có gì, đều đã qua rồi"
"Bởi vì tôi sao?" Chu Liệu rít một hơi thuốc, đột nhiên hỏi.
Cậu thấy bóng lưng trước mặt sững lại, sau đó đôi đũa lại bắt đầu khuấy đảo trong nồi.
"Không tính, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục nữa" giọng nói Tần Trạm lạnh nhạt, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến sinh mệnh của mình: "Cho nên mới làm"
Chu Liệu không hỏi ý hắn là gì, bởi vì nói đến đây là Chu Liệu đã hiểu từng câu từng chữ mà Tần Trạm nói.
Đối phương hoàn toàn khác với dáng vẻ yên bình sống qua từng ngày mà cậu tưởng.
Những ngày tháng sau khi rời khỏi nhà kho, giữa họ chẳng ai là sống tốt cả.
"Tôi cũng từng thử rồi, nhưng kết quả giống cậu"
Chết không thành.
Chu Liệu nói rồi tự giễu bật cười: "Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu"
"Đều đã qua rồi"
Giọng nói Tần Trạm rất nhẹ, hắn tắt nguồn điện đi, gắp mì và rau vào trong bát đã bỏ sẵn gia vị.
"Đến đây ăn đi"
Chu Liệu nhìn thấy hắn xoay người lấy sữa và bánh bao trong túi ra: "Cậu lại ăn bánh bao à?"
"Sao vậy?"
"Không có gì...tò mò sao mà cao thế được, rõ ràng điều kiện cũng không tốt cho lắm"
"Không biết" Tần Trạm đổ nước còn thừa vào bồn rửa tay: "Không phải cậu đói à, ăn đi"
Bên tai vang lên tiếng động của máy giặt không biết của hộ gia đình nào, Chu Liệu nhìn bóng lưng tất bật của Tần Trạm từ lúc về đến giờ, cậu thấy đầu óc như bị giăng một đám sương mù, không biết sau khi vén lớp sương mù ấy ra là thứ gì núp sau đó.
"Tần Trạm"
"Lại làm sao?"
"Cậu qua đây" Chu Liệu làm tổ trên sofa, miệng nhả ra một ngụm khói, giọng nói cứng rắn như ra lệnh.
Tần Trạm khẽ cau mày, nhưng vẫn đi mấy bước về phía cậu: "Cậu muốn lấy cái gì?"
Cách một lớp khói thuốc cuồn cuộn, Chu Liệu không nhìn rõ được gương mặt lạnh lùng của người kia, cậu kẹp điếu thuốc đột nhiên nhếch miệng cười đầy ý vị.
"Hôn không?"
".......Tại sao?"
"Bởi vì ốm một mình khó chịu quá" Chu Liệu lại rít một hơi thuốc, vẻ mặt mang theo vẻ phong lưu xấu xa, đêm tối mập mờ không ánh đèn khiến nó trở nên đầy tính xâm lược: "Lây cho nhau rồi thì sẽ dễ chịu hơn"
"Không muốn"
Tần Trạm rất lạnh lùng từ chối cậu, Chu Liệu bị từ chối cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ nâng mắt lên nhún nhún vai chẳng bận tâm, miệng cậu vừa định nhả khói thì cằm dưới bị niết lấy, cả người bị ép phải nhướn lên.
Phút chốc hai bờ môi ấm nóng dán vào nhau.
"Nhưng mà trông cậu thật đáng thương"
Cậu nghe thấy câu nói này thoát ra từ kẽ hở giữa hai môi.
Xương cằm của cậu bị hắn siết đến phát đau, Tần Trạm đứng trước cửa sổ cúi đầu xuống, mang theo chút bạo lực cắn nuốt bờ môi cậu.
Cậu cũng vậy.
Hình như giữa hai người chưa từng có một nụ hôn bình thường nào, lúc nào cũng vật lộn ẩu đả như kẻ thù, nhưng nó lại phù hợp với quan hệ chân thực nhất của cả hai, tràn đầy oán trách và thù hận khó hình dung.
Cậu túm chặt lấy sau gáy của Tần Trạm, mu bàn tay nổi lên gân xanh vì dùng sức, chằng chịt trên khớp ngón tay trắng bệch, như một dây leo tỏa ra tứ phía quấn chặt lấy con người trước mặt. Làn khói còn chưa kịp nhả ra lượn lờ giữa răng môi hai người, bay lên theo hơi lạnh tràn vào ngoài cửa sổ, hòa cùng với mùi khói dầu không biết của hộ gia đình nào tỏa ra, tan vào trong không khí.
Trước giờ Chu Liệu không có dục vọng với đàn ông
Tần Trạm cũng không có hứng thú với tình dục.
Nhưng bọn họ vẫn dùng hết sức túm chặt lấy đối phương, dùng phương thức bạo lực vặn vẹo giống như trong quá khứ để xác nhận sự thật rằng người kia vẫn còn ở đây.
Bờ môi Chu Liệu bị cắn rách một vết nhỏ, máu tươi không ngừng nhỏ ra từ miệng, có điều mỗi một giọt đều được Tần Trạm liếm đi sạch sẽ, ngay sau đó mùi vị rỉ sắt ấy lại được đưa vào trong khoang miệng mình lần nữa, điên cuồng đảo loạn.
Bọn họ như hai con sư tử hung dữ muốn chinh phục lẫn nhau như phát điên, cố chấp vật lộn, từ sofa trước cửa sổ, đến bàn sách ở bên cạnh, đến kệ bếp được lau chùi sạch sẽ, rồi đến tủ quần áo bị đụng cho suýt thì đổ xuống, cuối cùng là cánh cửa cũ kỹ kia.
Hai mắt Chu Liệu đỏ bừng, không màng đến đầu óc quay cuồng và gân xanh nổi lên trên trán, cậu chỉ biết ôm chặt lấy gáy con người vẫn làm bộ mặt lạnh này, muốn vẻ ngoài của hắn bị xé rách vì mình.
Hô hấp nặng nề của hai người con trai bị tiếng máy giặt của hộ gia đình nào đó lấn át đi.
Lồng ngực Chu Liệu phập phồng lên xuống vì hô hấp gấp rút, giữa nụ hôn bạo ngược như mưa giật gió rền, cả người cậu sắp bị rút cạn không khí.
"Đệt....ông đây ra mồ hôi luôn rồi"
Không giống với mồ hôi lạnh ngày hôm qua, bây giờ mồ hôi ướt nhẹp cả đầu cậu, trong người nóng bừng lên vì cơ thể đang không ngừng tỏa nhiệt, đầu óc cũng dần tỉnh táo sau cơn choáng váng.
"Không phải bị sốt thì ra mồ hôi mới khỏi à"
Người trước mặt vô cảm nhìn cậu vài giây, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy trên gương mặt tê liệt ấy hiện lên vẻ động tình đầy lạ lẫm, Tần Trạm bắt lấy cằm cậu lại hôn lên bờ môi ấy lần nữa, cơn đau khi bị cắn rách môi nhói lên, Chu Liệu cởi áo khoác đã bị ướt đẫm mồ hôi xuống, cánh tay cong lại ôm chặt lấy cổ Tần Trạm.
Cậu ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng mập mờ chỉ có thể nhìn thấy ngũ quan anh tuấn phách lối, cùng với đường nét cơ bắp uốn lượn tràn đầy hormone thuộc riêng về phái nam.
Mỗi lần hầu khiết di chuyển lên xuống đều mang theo khát vọng và chinh phục vô tận.
Không biết qua bao lâu, bọn họ mới tách ra khỏi môi người kia.
"Mì nát hết rồi"
Đây là câu nói đầu tiên của Tần Trạm, sau nụ hôn kịch liệt vừa nãy hơi thở còn chưa kịp ổn định lại, hắn nói câu đầu tiên.
Chu Liệu đột nhiên thấy hơi buồn cười, nhưng trái tim lại nặng trĩu, cậu liếm liếm phần môi bị cắn rách.
"Không sao, ăn được"
Tần Trạm không nói gì, hắn chỉ nhìn vào mắt Chu Liệu, đôi mắt ấy không giống như vừa nãy. Lúc này cậu lại trở nên giống với dáng vẻ trước kia, trong đó chứa đựng ngọn lửa phóng túng khoa trương, không hề kiêng nể, kiêu căng như chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì ở trên thế giới này.
Giống như một ngọn lửa lớn rực cháy, thiếu đốt lớp vỏ cây lạnh cứng nơi hắn.
Khiến đám cây trong mảnh rừng cũng biến thành biển lửa bốc cháy hừng hực.
"Thêm nước vào"
"Cũng được" Chu Liệu khôi phục lại nhịp tim ổn định, cậu đi đến trước bàn ngồi xuống: "Liệu cậu có bị cảm cúm không?"
"Không phải đó là điều cậu mong muốn ư?"
"Cũng đúng"
Chu Liệu nhìn thấy Tần Trạm cầm bình nước đi đến trước mặt mình, sau đó lạnh mặt đổ nước vào trong bát cho cậu.
"Dù sao thì tôi hận cậu như vậy"
Tần Trạm nhàn nhạt nhìn cậu một cái: "Ấu trĩ"
Rõ ràng bị mắng, nhưng đột nhiên Chu Liệu lại bật cười, dường như mọi sự uất ức ngày hôm qua đều đã tan biến hết.
Từ hận thù bọn họ sinh ra bạo lực, từ trong bạo lực lại tiến hóa thành ỷ lại, rồi lại mượn cớ ỷ lại để đi đến sự chắp vá ngày hôm nay, một lần nữa liếm láp vết thương bị thù hận xé rách cho nhau.
"Cho nên phải cùng nhau đau khổ mới được"
.....
Bonus chiếc fanart của hai đứa nè
Nguồn: Weibo- 梨哇匠