*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Sao thế? Sao không đi?"
Trần Tiện thấy Chu Liệu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cậu ta còn đang khó hiểu định nhìn lại thì đã thấy gương mặt vô cùng khó coi của Bạch Linh.
Mỗi lần Trần Tiện gặp mấy cô gái này thì còn muối mặt hơn cả Chu Liệu, cứ như người đã lừa tình cô là mình vậy.
Bạch Linh lập tức thu tay lại, cho đến khi bạn học phía sau đi đến cô mới mỉm cười đưa ra một tờ giấy tuyên truyền mới.
Trần Tiện lúng túng rời tầm mắt đi, cậu ta dùng cùi trỏ khẽ huých vào Chu Liệu, người trước mặt như đã hoàn hồn. Cậu ta không chú ý đến sự căng thẳng của Chu Liệu, cùng với hô hấp đã bắt đầu dồn dập.
"Sao vậy?"
"Không có gì" Chu Liệu lập tức rời mắt đi, sau đó nhanh chóng chen qua đám đông.
Mấy người đi phía sau cũng chẳng có ấn tượng gì với Bạch Linh, bởi vì Chu Liệu gần như không đưa cô ra ngoài chơi với mọi người bao giờ, một người trong số đó thì lại nhìn thấy Tần Trạm ở sau chiếc lán, còn tưởng người mà Chu Liệu nhìn là Tần Trạm, người đó vò vò tóc, giọng điệu không tốt cho lắm.
"Học kỳ trước cái thằng đó xin nghỉ lâu lắm mới quay lại"
"Ai?"
"Thằng trước mình đánh ấy"
"À Tần Trạm hả, nhưng mà thành tích nó tốt, dù sao cũng đuổi kịp, chẳng ai nói gì"
Trần Tiện cau mày nhìn bóng lưng Chu Liệu, cũng không quan tâm người bên cạnh nói gì.
"Mày đi nhanh thế làm gì?"
Chu Liệu không trả lời, rõ ràng đã uống thuốc rồi, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy người đó, đại não lại truyền tới cơn đau dai dẳng, mạch máu cả người đều sôi sục, nhịp tim cũng bắt đầu đập lên điên cuồng.
Sự đè nén, sợ hãi, tự ti tự hạ thấp mình trong quá khứ cùng với thứ tình cảm hỗn tạp ập đến như nước thủy triều, những cảm giác đã cố quên khi dùng thuốc và điều trị trong thời gian dài, bây giờ lại ùn ùn kéo đến đè lên người cậu, như một tảng đá nặng ngàn cân, khiến cho trước mắt cậu tối sầm, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Hai tháng trước sau khi đã hoàn toàn xuất viện, Chu Liệu ngồi trong phòng tư vấn, tay cầm thiết bị xung điện nhỏ, lúc sắp kết thúc bác sĩ tâm lý có hỏi cậu một câu: "Cháu thấy mình thật sự thích cậu ấy sao?"
Chu Liệu chỉ hỏi lại một câu "Ý là sao ạ?".
Lúc đó bác sĩ không nói gì nữa, có điều khi ăn cơm, người phụ nữ hòa nhã lại bâng quơ nhắc một câu: "Bây giờ bỏ hết quan hệ bác sĩ với bệnh nhân đi, dì muốn dùng thân phận bạn bè để nói vài chuyện khác với cháu. Thời gian qua, vì cháu tin tưởng nên đã nói với dì rất nhiều chuyện của mình, nhưng mà đối với "cậu ấy" mà cháu nhắc đến, dì thấy so với việc thích thì, đây giống như ỷ lại hơn, bởi vì người thực sự thích cháu sẽ không làm như vậy, cũng sẽ không tổn thương cháu"
"Cậu ấy đối xử tốt với cháu, cùng với sự thật là cậu ấy đã khống chế tinh thần cháu là hai chuyện khác nhau, mối liên hệ về tính chất giữa hai chuyện này, khống chế tinh thần là đề tài thảo luận rất thường thấy, đây thường là một thủ đoạn vặn vẹo để tìm kiếm an ủi về tình cảm. Cậu ấy sẽ kiểm soát xã giao của cháu, tra tấn tinh thần cháu, sẽ biết cách thăm dò vào điểm yếu của đối phương, từ đó đánh thẳng vào nơi đau đớn nhất trong nội tâm, sau khi cảm xúc của cháu bị sụp đổ thì bắt đầu tiến hành vỗ về, thỉnh thoảng lại cho một phần thưởng"
"Điều này làm cháu dễ cảm thấy cậu ấy rất hiểu mình, cũng là người duy nhất yêu quý mình, một khi cháu hơi có nghi hoặc, phản kháng, điều chờ đợi mình đó là tra tấn về tinh thần, cứ lặp đi lặp lại vô thường như vậy sẽ khiến cháu sa vào, sinh ra ỷ lại, không muốn chủ động rời xa đối phương, bởi vì cháu sợ rời đi rồi, thứ chờ đợi mình chính là sự tra tấn tinh thần không hồi kết và dùng lời nói để đả kích"
"Cháu rất khó để rời đi, cũng không nỡ rời đi, bởi vì cháu biết, lúc cậu ấy tốt với mình thì tốt đến nhường nào"
Bác sĩ dịu dàng xoa lên bàn tay cậu, giọng điệu không hề trách móc: "Tâm lý con người là thứ phức tạp nhất, cháu phải nhận biết rõ ràng, thứ mà cháu bị thiếu thốn trong gia đình từ khi còn nhỏ, phải có được thông qua một cách tích tực, chứ không phải như vậy, tương lai cháu có thể bắt đầu tình cảm của mình ở trong môi trường quan hệ lành mạnh"
Cậu đã quên lúc đó mình trả lời như nào.
Cậu biết rằng lời nói của đối phương là đúng, mà cũng không đúng. Tất cả mọi chuyện này đều là do cậu gieo gió gặt bão.
Cho đến hôm nay, khi mà thế giới đầy màu sắc và các mối quan hệ ngày càng nhiều vây lấy mình, ký ức trong quá khứ như một tia sáng trong thánh điện, mà cũng như một chiếc giếng khô không nhìn thấy đáy, sớm đã trở nên mơ hồ, là sự giải thoát và ác mộng được chôn vùi xuống tận đáy lòng, đan xen nhau chìm vào giấc ngủ say.
Cậu chưa từng thấy chán ghét một bản thân thấp kém nhỏ bé trong quá khứ như vậy.
"Chu Liệu!"
"Anh Liệu làm sao vậy? Bắt đầu từ lúc nãy, cứ thất thần mãi"
Trần Tiện cau mày, cậu ta cảm thấy Chu Liệu đột nhiên quay về dáng vẻ lúc đầu khi bước ra từ phòng ngủ, thể xác và linh hồn đều bị phân tách ra hai nơi khác nhau.
"Này, ngẩn người cả một đường rồi"
Trần Tiện ném bóng qua, quả bóng nảy lên bên cạnh Chu Liệu, cậu ta cầm nước đi đến bên cạnh Chu Liệu, sau đó hạ thấp giọng: "Vừa nãy mày nhìn thấy gì rồi? Hay là không khỏe ở đâu? Sáng nay quên uống thuốc rồi à?"
Qua một hồi lâu, Chu Liệu mới hoàn hồn lại, cậu cúi xuống nhặt quả bóng lên nở một nụ cười gượng gạo.
"Uống rồi, chỉ là nhớ đến một số chuyện"
...............
Thực ra cả sân bóng đã bị chiếm hết từ lâu, nhưng Chu Liệu vừa đến, có người nhận ra bọn họ nên rất tự giác nhường vị trí.
Chẳng mấy chốc bên phía bọn họ đã có một đám người vây quanh, có rất nhiều cô gái đã chạy tới xem, không khác gì trước kia, đa số đều là tới xem đám Chu Liệu chơi bóng. Ở trong trường, Chu Liệu là con em nhà giàu vừa chói mắt lại đẹp trai, lại thêm tình sử phong lưu, trước kia cả trường chẳng mấy ai là không biết.
Bởi vì đã nghỉ học rất lâu, lại có đủ loại tin đồn về cậu, cho nên tin tức cậu quay về trường đã làm mọi người nháo nhào lên, làm cho nhiều người biết tin cũng đến hóng hớt.
Giữa tiếng reo hò huýt sáo xung quanh, Chu Liệu cũng dần tìm lại được phong độ trên sân bóng, rất nhanh đã vào trạng thái. Lúc ném được bóng ba điểm vào rổ, tiếng oan thán của đối thủ và tiếng reo hò của nữ sinh cùng lúc vang lên oanh tạc màng nhĩ.
"Phát bóng này quá ngầu!"
"Đúng rồi, đây mới là mày" Trần Tiện chạy qua hưng phấn đụng vai với cậu.
"Tần Trạm, nếu buổi tối cậu không bận thì có muốn đi liên hoan với tụi mình không?" Bạch Linh nghiêng đầu qua, hơi ngẩng lên nhìn người trước mặt: "Đi không đi không?"
Không ngoài dự đoán, đối phương lạnh nhạt lắc đầu.
"Buổi tối có việc"
"Giờ vẫn còn làm thêm hả?
"Việc cá nhân thôi"
"À à, vậy cuối tuần đến nhà tớ ăn cơm nhé, mẹ nói sẽ hầm canh gà với nấm Tùng Nhung, mua cho cậu đấy"
Bạch Linh cũng không khuyên hắn nữa, Tần Trạm trước nay không thích giao lưu với người khác, cứ tưởng rằng sau này đến công ty rồi sẽ xây dựng được một chút quan hệ với mọi người ở nơi làm việc, nhưng mà xem ra không khác gì trước kia.
Thay đổi duy nhất có lẽ là, gia đình cô với Tần Trạm càng thân thiết hơn một chút. Nói ra cũng thật khó tin và hoang đường, có một buổi tối mẹ cô đột nhiên nhận được cuộc gọi hỏi có quen biết Tần Trạm không, lúc đó tưởng là lừa đảo, kết quả không ngờ lại là cảnh sát gọi đến.
Nói rằng trong danh bạ của Tần Trạm không có người thường xuyên liên lạc, chỉ tìm được người bình thường nhắn tin thân thiết nhất trong phần tin nhắn. Trong điện thoại, cảnh sát nói Tần Trạm t* sát rồi.
Lúc đó Đỗ Lệ bị dọa đến nỗi tim đập hẫng một nhịp, túm lấy Bạch Linh rồi vội vàng chạy đến bệnh viện.
Cảnh sát nói Tần Trạm phóng hỏa t* sát, ở bên cạnh nơi hắn ở có một cái nhà kho, bởi vì nơi đó hoang vu thậm chí còn chẳng có ai phát hiện ở đó bị cháy, chỉ có một ông lão nhặt ve chai dùng chiếc điện thoại đời cũ gọi cho cảnh sát.
Lúc cảnh sát chạy đến nhà kho đã bị đốt cháy gần hết, bên trong cũng trống rỗng, chỉ nhìn thấy được chiếc giường và hình dáng của chiếc bàn đã bị đốt, còn lại thì không còn hình dạng gì nữa, điều may mắn duy nhất là khi phần mái sập xuống đã tạo thành một khung tam giác che chắn cho Tần Trạm, cho nên lúc chạy đến Tần Trạm đã bị hôn mê vì hít khí CO2 quá nhiều, trên cánh tay chỉ có vài vết bị bỏng.
Vì đây là vụ t* sát khá điển hình, hơn nữa nhà kho là tài sản tự có từ việc cải tạo chuồng lợn, không được kết luận là vụ án hình sự. Sau khi kiểm tra ghi chép trước kia, trong quá khứ bà nội cũng có hai lần xúc động đi t* tử, nên nghi ngờ là do nguyên nhân gia đình khó khăn, sau này không còn liên lệ với xã hội nên lựa chọn từ bỏ sinh mệnh, vì vậy cảnh sát đưa hắn đến bệnh viện rồi bảo Đỗ Lệ đăng ký là chuyện này coi như kết thúc.
Phải ba ngày sau Tần Trạm mới thật sự tỉnh lại, sau khi tỉnh rồi cũng không nói gì.
Bình thường Đỗ Lệ rảnh là lại mang chút canh bổ mà mình tự nấu đi thăm hắn, nếu Đỗ Lệ bận không đi thì Bạch Linh sẽ đi.
Cô chưa từng mở miệng hỏi tại sao Tần Trạm lại trở nên như vậy, đại khái là thấy rất bình thường, bất kể một chuyện nào của Tần Trạm mà rơi trên người mình, chắc cô đã sớm yếu đuối đi tìm cái chết, hơn nữa rất lâu trước kia Tần Trạm đã từng nhắc đến, ý nghĩa duy nhất khiến hắn còn sống và kiếm tiền là vì ở nhà còn có người nằm viện.
Muốn từ bỏ một cuộc sống như vậy là điều dễ hiểu, chỉ là người bình thường như bọn họ đương nhiên sẽ thấy đau lòng và tiếc nuối.
Đỗ Lệ đã khóc rất nhiều lần ở bệnh viện, thấy người ưu tú như vậy lại phải sống khó khăn thế. Sau khi ra viện, cũng không biết có phải là mẹ cô cứ luôn cầu xin hắn hãy sống thật tốt hay không, sau này cuộc sống Tần Trạm đã dần trở về quỹ đạo, quay về thực tập, con người hắn cũng không giống như trước kia, chỉ là chiếc bóng dưới nước có thể bị đánh vỡ bất kỳ lúc nào.
"Được, cuối tuần mình đến"
"Sao nay bên đó nhiều người vậy!" cậu trai tóc hồng nghiêng đầu, bên phía sân bóng tụ tập chật cứng người.
"Chơi bóng chứ sao, chắc là có trận đấu"
"Không phải, cái tên gì đó quay lại rồi"
"Ai?"
Người bên cạnh lúng túng nhìn Bạch Linh một cái: "Không, không quan trọng, chẳng có ai cả"
Cậu trai tóc hồng năm nay học năm hai, một năm trước cũng chưa từng nhìn thấy Chu Liệu, đương nhiên là không biết, cậu ấy nhìn sân bóng sau tấm lưới sắt trước mặt.
Con người nổi bật ở trên sân bóng kia chỉ cần nhìn một giây là khiến bản thân khó rời mắt, sau khi bóng được truyền đến tay, cậu vượt qua hai người kẹp giữa, sau hai động tác lừa bóng, một cú ném bóng tuyệt đẹp trúng vào rổ, xung quanh vang lên tiếng hoan hô không ngớt, người kia vén áo lên lau mồ hôi trên mặt, lộ ra cơ bụng như điêu khắc, nụ cười mang theo sự kiêu ngạo ngang ngạnh, một gương mặt tuấn tú đầy hăng hái.
"Ôi mẹ ơi, đẹp trai vãi, đây là ai vậy!" cậu trai tóc hồng đã có bản năng bị trai đẹp thu hút, cậu ấy hưng phấn quay ra hỏi người vừa nói chuyện lúc nãy: "Cậu có quen không? Đây là ai thế?"
Kết quả người vừa nãy nói chuyện đã đi lên trước, đứng ở sau lưng là Tần Trạm, đối phương vẫn chẳng có biểu cảm gì, chỉ là khi bị hỏi, tầm mắt mới liếc sang bên cạnh một chút, một giây sau đã quay ra, giọng nói rất lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc nào.
"Không quen"