Gieo Gió Gặt Bão - Khốn Tải

Chương 36: Trầm luân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chu Liệu vừa hôn vừa nút nhẹ, ngay cả làn da không có màu máu của Tần Trạm cũng bị phủ lên một tầng đỏ ửng khó tả.

Chu Liệu giống như đang sám hối, đang chuộc tội cho những hành vi trong quá khứ của mình. Sau khi rời khỏi hầu khiết Tần Trạm, bờ môi cậu chuyển sang mỗi một vết thương trên gáy và xương quai xanh, mang theo hối hận và đau xót, như chiếc bút tẩy muốn che đậy quá khứ.

Nhưng cậu biết, vĩnh viễn không thể, trên người đối phương, mãi mãi khắc sâu dấu hiệu bạo lực của bản thân trong quá khứ, giống như những vết tích bị ngược đãi trước đó, chúng tố cáo nghiệp chướng rõ mồn một của bọn họ.

Hô hấp Tần Trạm dần trở nên nặng nề, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn không thấy được biến hóa gì. Hắn túm lấy tóc người kia, để cậu dần rời khỏi vết thương trên xương quai xanh của mình, nơi đó bị hôn liếm đến ướt dính, trên vết bầm là nước bọt ánh lên bóng loáng, nhìn vừa ái muội vừa buồn nôn, nhưng Tần Trạm như không hề phản cảm.

Hắn dùng ngón tay lau đi nước bọt bên khóe miệng Chu Liệu, lúc ngón tay lướt qua, viên châu giữa môi Chu Liệu cũng bị ấn xuống, bờ môi hơi trắng bệch của đối phương phút chốc hồng hào trở lại, biến hóa trong khoảnh khắc này, chỉ nhìn thôi cũng đủ kích thích hoóc-môn trong thận nổi lên cuồn cuộn.

"Nếu đã muốn chuộc tội...."

"Vậy thì đừng bao giờ rời đi...."

Phản ứng hóa học có lẽ là thứ kỳ diệu nhất trên thế giới này, chỉ là một ánh mắt nhìn vào nhau ngắn ngủi, dục niệm tối tăm điên cuồng trào dâng như một loại dây leo không ngừng sinh sôi nảy nở.

Như một đốm lửa bị vứt vào thảm cỏ bao la bát ngát, chẳng cần ai đến chạm vào cũng bốc cháy ngùn ngụt, thiêu đốt cả một vùng trời thành máu đỏ nóng bỏng, thiêu rụi cả người từ trên xuống dưới.

Chu Liệu thấy bản thân như đang mơ một giấc mơ dài đằng đẵng, trong mơ cậu rơi vào vực sâu không đáy giữa trời tuyết lạnh như băng, xung quanh ngoại trừ màu trắng tuyết mênh mông trong đêm tối, cậu chẳng còn nhìn thấy gì khác.

Giữa lúc cậu sắp bị nuốt chửng bởi đêm đen và giá lạnh, bỗng một ngọn lửa bùng lên trước mắt, Chu Liệu vội vàng bắt lấy nguồn ấm áp, khát vọng sự cứu rỗi của ánh sáng ấy. Chỉ có điều ánh lửa này khó điều khiển hơn nhiều so với trong tưởng tượng, nhiệt độ của nó nóng hầm hập, sục sôi, nhảy múa một cách bất kham, như muốn hòa tan tuyết trắng thành nước.

Đốm lửa ấy nóng ran lại hung hăng, cậu đổ mồ hôi đầy người, bởi vì bị chêch lệch nhiệt độ cả người cậu bắt đầu ra mồ hôi, bắt đầu run rẩy, sự khó chịu trong dạ dày và cổ họng khiến cậu bắt đầu không nhịn được nôn khan.

Nhưng cậu lại không dám rời xa, sợ rằng ngọn lửa ấm áp duy nhất ấy sẽ vụt tắt, cho nên cậu chỉ có thể siết lấy nó càng chặt hơn, ép mình phải làm quen với nó.

Không biết đã qua bao lâu, sau mấy lần cố nhịn cảm giác muốn nôn khan mãnh liệt do phản xạ có điều kiện gây nên. Cảnh mộng đột nhiên bắt đầu giống với ảo tưởng trước kia, vụt sáng lại vụt tắt mấy lần, đầu tiên là đẩy cậu ngã vào một đầm lầy ẩm ướt đầy bùn, giữa những tiếng kêu và giãy giụa, sau khi cố gắng nhịn xuống đau đớn vì bị kéo tụt xuống dưới, cậu đột nhiên được một đôi bàn tay vớt lên.

Sau khi oxy bị rút cạn, cậu bị vứt vào một vùng biển mênh mông, cả người chìm xuống đáy biển như muốn rửa sạch cậu.

Chu Liệu bắt đầu giãy giụa cầu xin, trong lúc hỗn loạn đã túm lấy người trước mặt, như bắt được một bình oxy, cậu bắt đầu điên cuồng rút lấy hơi thở của hắn, dường như chỉ có hô hấp nhân tạo mới khiến cho bản thân sống sót giữa đau đớn khi cận kề sự nghẹt thở.

Thế nhưng chẳng mấy chốc, lời cầu xin của cậu đã bị sóng triều đột nhiên nổi lên nuốt chửng, giữa những cảm giác mà trái tim khó có thể phụ tải hết, mặt biển rít gào lấp lánh tuyệt đẹp như một ống kính vạn hoa, biến mọi thứ trước mắt thành hư ảo.

Thủy triều cuốn cậu lên trên mặt biển, không khí tươi mới nhanh chóng hòa vào cùng hơi thở của cậu trong không gian.

Đáng tiếc rằng biển lớn cuộn trào không hề có quy luật, cậu lênh đênh trên đó, chỉ có ngưng thở định thần lại mới khiến cho mình tập trung tỉnh táo không bị rơi vào vực sâu lần nữa. Nhưng điều khác với trong tưởng tượng của cậu là, từng đợt từng đợt sóng xô như muốn dạt mình vào bờ, xúc cảm nóng và lạnh khiến cả người Chu Liệu thấm ướt mồ hôi.

Chu Liệu thấy mình bị điên rồi, giữa những con sóng điên cuồng như biển lớn rít gào, cậu lại chẳng sinh ra cảm giác muốn chạy trốn, ngược lại còn dấy lên dục vọng chinh phục khó hình dung, hệt như một người chơi lướt sóng sau khi bị bọt nước va đập liên tục, bỗng trở nên biết khống chế con sóng.

Cậu xoa xoa đôi mắt đã đỏ au vì bị ngâm trong nước biển, cậu bắt đầu học cách lấy hơi, cố gắng để mình thích ứng.

Dần dần, con sóng kia trở nên ăn ý với cậu, không biết là cậu đã nắm bắt quy luật của bọt sóng, hay là thiên nhiên đã thuần phục dã tính của chính mình.

................

Lúc tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là chiếc còng tay màu bạc vẫn còn quấn chặt trên tay hai người.

Chu Liệu cảm thấy hô hấp của mình như được thêm mồi lửa, cổ họng húng hắng mấy lần vì khó chịu, sau đó vẫn không nhịn được cơn ho. Tiếng ho vừa phát ra, người trước mặt ngủ nông nên rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Lúc chạm vào mắt nhau, cậu đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Mấy giây sau đối phưng mới vươn tay áp lên trán cậu.

"Sốt rồi"

"....Thật sao?" Chu Liệu vừa cất tiếng, giọng nói khàn đến đáng sợ, cậu dứt khoát im miệng luôn.

"Ừ, hơi thở cậu như phun ra lửa"

Tần Trạm mở khóa còng tay ra, sau đó bật đèn chống người dậy, nửa thân trên để trần lộ ra vết bầm cùng mấy vết đỏ hồng đan xen nhau. Chu Liệu mất tự nhiên khẽ nuốt nước bọt, nhưng cổ họng lại như bị lấp đầy hạt vừng, cảm giác khó chịu ùn ùn kéo đến.

"Cậu...bôi ít thuốc đi"

Trong đầu Chu Liệu không khỏi hiện lên cảnh tượng trước kia đưa Tần Trạm đến bệnh viện, đối phương thoi thóp từng hơi thở, lúc đó hình như cậu chỉ oán trách rằng sao đồ chơi lại không bền như trong tưởng tượng. Cậu không dám hồi tưởng lại quá khứ, những ký ức đó như những mũi dao sắc nhọn tra tấn cậu và Tần Trạm ở hiện tại.

Tần Trạm không nói gì, chỉ lặng lẽ vào phòng bếp đun nước.

Qua một hồi lại mặc quần áo vào, đẩy cửa ra ngoài dưới cái nhìn chăm chú của Chu Liệu.

Chu Liệu cứ tưởng hắn đi làm, nhưng khoảng một tiếng sau, Tần Trạm mang theo xíu mại nóng hổi cùng với thuốc quay về.

Ở khu nhà nghèo này chẳng có lấy một tiệm thuốc, ít nhất cũng phải đi bộ ba mươi phút đến ga tàu điện ngầm mới có một tiệm. Tần Trạm ít khi bị ốm, mà cho dù ốm cũng không uống thuốc, bởi vì thuốc rất đắt, mua xong chẳng còn lại bao nhiêu tiền, cứ chống chọi là khác qua.

Lúc thuốc và nước ấm được đưa đến trước mặt, Chu Liệu như bị mất tiếng, cậu không nói gì, bàn tay hơi run rẩy nhận lấy, một lát sau cậu che hai mắt lại, nhưng đôi mắt khô khốc chẳng còn chút dịch thể nào.

Trong lúc hỗn loạn cậu đã mất đi phương hướng, bây giờ thì mất đi bản ngã một cách triệt để.

Công việc của Tần Trạm rất nhiều, vì kế sinh nhai mà không thể không ra ngoài làm việc, sau khi chuẩn bị hết đồ ăn và nước nóng, gương mặt hắn bình tĩnh không gợn sóng nói cho Chu Liệu biết lượng dùng, lại đắp thêm hai cái áo khoác lên chăn cho Chu Liệu rồi rời đi.

Trước khi ra ngoài, không ai nhắc đến chuyện xảy ra tối qua.

Gần đây thành phố C đón một đợt không khí lạnh mới, buổi tối nhiệt độ xuống đến âm độ.

Bởi vì chuyến bay liên tiếp thất bại, Trần Tiện đổi sang một cách khác, cậu ta đặt vé tàu cao tốc vào sáng sớm, ngồi khoang thương vụ mười mấy tiếng đến thành phố Z.

Nếu như để ông bà nội biết, chắc chắn sẽ đau xót hết lòng, nhất quyết không cho cậu ta đi, còn ba mẹ thì nghĩ rằng Trần Tiện bị thần kinh, nói không chừng bắt cậu ta hủy vé ngay lập tức.

Đêm muộn, đợi người trong nhà đã ngủ hết, Trần Tiện mới ôm một cái túi lén lút chạy ra ngoài, lúc lái xe rất sợ tiếng động cơ làm mọi người tỉnh giấc. Cũng may là nhà cậu ta tận mấy tầng, kiến trúc ở đây cách âm cũng tốt, Trần Tiện lái xe đến hầm gửi xe ở ga tàu hỏa, sau đó mới gửi tin nhắn cho tài xế bảo ngày mai đến lái xe mình về.

Thành phố Z là thành phố ven biển, nhiệt độ cao hơn thành phố C nhiều.

Trần Tiện cởi áo phao ra, mặc một chiếc áo phông rồi gọi người bạn tiếp ứng mình nhanh chóng tới đón.

Người bạn này cậu ta quen lúc học Trung học phổ thông, người kia đi thi IELTS dự định ra nước ngoài, đối phương nói rằng ở thành phố Z không hẹn được điểm thi nên mới tới thành phố C, nhưng Trần Tiện biết toàn là điêu hớt cả, chắc chắn là muốn đi xa nhà, tiện đến thành phố C ăn chơi nhảy múa một phen mà thôi.

Vừa hay nước Úc ở Nam Bán cầu đang kỳ nghỉ hè, thời gian nghỉ gần bốn tháng, đối phương cũng tới đón được. Người anh em này cũng khá nhiệt tình, lái xe đưa Trần Tiện đi khắp một vòng các khách sạn cao cấp nhất của thành phố Z.

Mấy khách hàng VIP thường xuyên tiêu dùng trong nước như bọn họ, hầu như đều có thông tin đăng ký, Trần Tiện chỉ nói mục đích đến rồi đưa căn cước ra, bọn họ đã lập tức đi kiểm tra.

Nhưng chẳng ở đâu có thông tin của Chu Liệu cả.

"Có khi nào anh Liệu ở homestay không, nhiều người đến thành phố Z du lịch đều chọn homestay ở gần biển" người nọ quay đầu qua: "Anh có thông tin căn cước của anh ấy không?"

"Có, lúc trước cùng mua vé đi chơi nên có lưu"

Người kia vò vò tóc: "Đi tra lần lượt cũng không phải cách, khách sạn cũng đi rồi, quán bar cũng đi rồi, mấy club nổi tiếng cũng đi rồi, ngày mai cũng không thể đi từng quán bar trích xuất camera chứ, anh chắc chắn anh ấy đến thành phố Z à? Còn ở mấy tháng chưa đi?"

Trái tim Trần Tiện đột nhiên đập nhanh.

"Hơn nữa anh Trần, bây giờ Tết đến nơi rồi, không chừng người ta về từ lâu rồi ấy"

Trần Tiện siết chặt nắm đấm: "Cho anh chút thời gian, anh xác nhận mọi chi tiết đã, nếu như thật sự giống như anh nghĩ..."

Thì cậu ta lập tức báo cảnh sát.

Cậu ta không nói hết, nhưng đối phương lại nhìn qua bằng ánh mắt thêm phần hoài nghi.

"Không phải anh đến tìm người sao? Còn phải xác nhận chi tiết gì nữa? Anh hỏi anh ấy ở đâu là được mà, em thấy nếu không về nhà thì là đi nước ngoài rồi"

Trần Tiện cau mày, như đột nhiên nghĩ đến điều gì: "Đúng rồi, không phải nhà cậu làm về mảng trí tuệ nhân tạo à, giúp anh một chuyện được không?"

"Chuyện gì?"

"....Anh gửi cho cậu một đoạn ghi âm, cậu bảo bọn họ test xem có phải là người thật nói không?"

"Có thể thử"

Người kia càng nghe càng ngờ vực, cậu ấy không tiếp xúc gì nhiều với Chu Liệu, cũng không biết Trần Tiện gửi đoạn tin nhắn thoại này là của ai. Mấy câu thoại này đều là những chuyện trò bình thường hằng ngày, ngữ điệu cảm xúc lên xuống hoàn toàn là người thật.

Có điều nhân viên công ty bọn họ làm việc cho thái tử nhà mình rất có hiệu suất, ngay tối hôm đó đã đưa mã mẫu và tài liệu phân tích giải thích của đoạn tin nhắn thoại đến. Lúc nhận được mail, Trần Tiện vừa mới đi hỏi một club bên bờ biển xong, nhưng sau khi cậu ta đọc được phần mô tả bên dưới, trái tim như rớt thẳng xuống vực.

"Đoạn tin nhắn thoại này được cấu thành vô cùng chân thực. Kỹ thuật hiện tại không thể xác nhận 100% là do AI tạo thành, nhưng kết quả phân tích cho thấy 70% khả năng là do AI, kiến nghị vẫn nên tự gọi video để đảm bảo kết quả chính xác"

.....................

H (kéo rèm) cực mạnh ạ:v tôi chưa dịch đoạn H nào mà muốn tiền đình thay vì quắn quéo như này. À mà mấy mẹ bên Trung bảo là, tại ông Trạm nghèo quá không có tiền mua ba con sâu nên mới làm em Liệu bị sốt:))))) cười sảnggg


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.