*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người dùng cách này để ngủ qua một đêm.
Khác với sự mềm mại ấm áp mà những cô gái đem lại, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự thân thuộc và quyến luyến.
Mỗi một ngày sau đó, Tần Trạm đều buộc hai người lại trong đêm tối bằng chiếc còng này.
Chu Liệu phát hiện cậu cũng không cần ánh sáng đến vậy nữa, cũng không còn sợ hãi bóng đêm, chỉ cần cậu cảm nhận được sự trói buộc của còng tay thì mọi thứ đều khiến cậu an tâm.
Sau ngày đó Tần Trạm trở nên bận rộn hơn, mỗi lần quay về đều cảm nhận được mệt mỏi khó giấu. Chu Liệu không biết hắn lại nợ bao nhiêu để đóng tiền điện, bởi vì rất nhanh mình lại có thể sử dụng lò sưởi điện.
Cậu còn biết hắn hình như lại đi làm, bởi vì giờ giấc của hắn bắt đầu đi vào quy luật, buổi tối thỉnh thoảng lại ngồi trước máy tính tăng ca, thường mở ứng dụng giao tiếp của doanh nghiệp.
Thời gian còn lại, nếu Tần Trạm không đi đến bệnh viện và làm gia sư ở nhà Bạch Linh, thì lại ở bên cạnh mình.
Mỗi một ngày của Tần Trạm đều được xếp đầy, đối phương gần như chẳng bao giờ nói chuyện của mình cho cậu nghe, nhưng Chu Liệu có thể cảm nhận được áp lực của Tần Trạm, ít nhất là rất lâu trước kia cậu đã biết rằng đối phương không hề dễ dàng.
Nhưng dường như lúc đó cậu chỉ vui vẻ thưởng thức cuộc sống bần hàn như cát bụi này của đối phương, thành tích có giỏi đến đâu cũng không thể thay đổi được cái khổ của số mệnh, loại người có gia cảnh như vậy làm sao xứng dùng ánh mắt miệt thị kinh thường chán ghét để nhìn mình chứ.
Thông qua ngược đãi, thông qua bạo lực, thông qua những người xung quanh hắn, cậu cướp đi vật tư duy nhất để sinh tồn của Tần Trạm, hủy hoại hắn.
Trước giờ Chu Liệu chưa từng ngẫm lại những việc mình đã làm, nhưng có lẽ là 24H đều ở cùng người kia nên cậu sinh ra tâm lý đồng cảm khó tả cho một vận mệnh, trói buộc hai bọn họ vào với nhau, đây là lần đầu tiên cậu thấy xấu hổ vì những gì mình đã làm.
Nhất là trong đêm tối, đối phương đeo ba lô máy tính bước vào, mang theo gió lạnh từ bên ngoài, trên tay xách đồ ăn mua cho mình, trên người còn ngửi được mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, Chu Liệu đều cảm thấy trái tim không khống chế được mà run lên.
Thời gian nghỉ Đông của Đại học so ra cũng khá dài, bởi vì giải trí Trung Hải là một công ty trò chơi, cho nên phần lớn công nhân viên đều là mọt sách công nghệ, có người hướng ngoại thì phần lớn đều không ở bộ phận công nghệ mà làm ở vị trí kế hoạch tiếp thị.
Kể ra cũng lạ, không biết có phải nhân viên ở tổ hạng mục phát triển trò chơi phần lớn đều là những kẻ mơ mộng thích thế giới ảo hay không, sở thích cũng khác biệt với những người khác, so với ở Đại học thì ở công ty hắn khá là được mọi người hoan nghênh.
So với phần lớn các nam IT khác, vóc dáng Tần Trạm cao lớn thon dài, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, mặc dù chỉ là ba màu đen xám trắng ngàn năm không đổi, nhưng mà hắn vẫn đẹp hơn hai phần ba người mặc sơ mi kẻ ca-rô trong bộ phận công nghệ, hơn nữa ngũ quan Tần Trạm lạnh lùng nghiêm túc, nhìn trông hơi bạc tình, tạm gác cái khí chất đi thì hoàn toàn xứng với từ đẹp trai, thậm chí cái tính cách âm trầm như khúc gỗ này trong mắt nhiều nữ sinh lại biến thành một điểm đáng yêu kỳ lạ độc đáo của riêng mọt sách công nghệ.
Chỉ có điều Tần Trạm không hề biết người ta đánh giá mình như nào, mà trước giờ cũng không quan tâm, bình thường cứ hoàn thành xong công việc trong tay mình, bên trên cho phép tan ca quẹt thẻ rồi thì lại chạy tới nơi làm thêm tiếp theo.
Mặc dù hôm nay là cuối tuần, nhưng bởi vì yêu cầu, buổi trưa Tần Trạm tăng ca, sau đó ngồi tàu điện ngầm, đi qua đường vành đai hai trên cao đến khu nhà giàu Cảnh Hồ.
Là địa chỉ nhà của Trần Tiện trong hồ sơ.
Hành lý của Trần Tiện không có gì nhiều, cậu ta chỉ đi xem xem mà thôi, cậu ta đặt một khách sạn tốt nhất ở thành phố Z chuẩn bị đánh cược một ván, bởi vì Chu Liệu rất là kén chọn nơi ở, đi đâu cũng phải ở chỗ đắt nhất, ngay cả thuê phòng với mấy em cũng phải chọn khách sạn mấy sao.
Trần Tiện vừa mới xuống lầu thì nhận được cuộc gọi của tài xế, đối phương không nói thì không sao, nói xong thì trong lòng liền lạnh đi.
Tài xế nói xe bị nổ lốp rồi, phải tìm xe dự phòng đến.
Lúc Trần Tiện khoác túi chạy xuống lầu nhìn thấy chiếc xe ở cổng thì đứng hình luôn, thành phố C có hai sân bay, để đỡ ùn tắc chính phủ đã rời hầu hết chuyến bay sang sân bay sát thành phố khác ở vùng ngoại ô, từ đây lái xe qua đó cũng phải mất nửa tiếng.
"Lúc chú lái qua đây sao vẫn chưa bị nổ?"
"Cậu Trần à, lúc trên đường đã bị nổ rồi, lúc tôi ăn cơm xong lái qua đây, trên đường đã có cảnh báo bị xịt hơi"
Cái nơi khỉ ho cò gáy như khu nhà giàu Cảnh Hồ này chủ yếu tập trung vào môi trường nhân văn và tự nhiên, quanh đây còn chẳng có mấy chiếc xe đi qua chứ đừng nói là mấy dịch vụ đi kèm, gần như phải lái xe đi mười mấy phút mới có một cửa hàng nhỏ.
"Má, vậy cháu đi kiểu gì? Xe cháu đi bảo dưỡng rồi, xe ba cháu thì lái đi làm rồi, bây giờ qua đây cũng phải mất bốn mươi phút"
"Lúc trên đường chú bảo người lái qua đây rồi, không biết có kịp không, nếu không thì chỉ đành đổi chuyến bay thôi"
Trần Tiện thấy nhức đầu, ông nội ở trên lầu nghe được còn xuống khuyên cậu ta đổi chuyến bay.
"Con cũng có vội gì đâu, đi muộn tý cũng không sao, trả thêm tý tiền là được mà"
"Không phải...con đã trì hoãn rất lâu rồi ông ơi" Trần Tiện vò vò tóc.
"Dù sao thì Chu Liệu vẫn ở đó mà"
"Con cứ thấy không phải thế"
"Ý là sao?"
Nghe vậy, cả hai người đều nhìn về phía Trần Tiện.
Trần Tiện lập tức ngậm miệng lại, đối với mình mà nói việc Chu Liệu không ở đó đã không còn là dự cảm mãnh liệt nữa, mà là chuyện đã thực sự xảy ra.
Cậu ta lấy bức ảnh thành phố Z mà Chu Liệu đăng để tìm kiếm rất nhiều lần, cuối cùng tìm thấy trong bài đăng đi du lịch của một người nước ngoài trên Thre, chỉ có ba lượt thích, bảo sao lục tung cả mạng xã hội trong nước lên cũng không tìm được cái nào tương tự.
Ngoài ra, bức ảnh chụp cùng với cô gái ở trên giường mà "Chu Liệu" gửi đến, đối phương rất cẩn thận cắt đi hình xăm ở trên vai của cô gái, Trần Tiện lưu ảnh về xong, bất ngờ có thể kiểm tra được thời gian và địa điểm chụp của ảnh gốc.
Đều là ảnh chụp mấy tháng trước, địa điểm là club mà trước kia cậu ta với Chu Liệu thường xuyên đến, cậu ta còn mang ảnh đi hỏi lần lượt từng cô gái một trong club mới tìm được người, xác nhận gần đây Chu Liệu chưa từng xuất hiện, hai người cũng không có lần thứ hai mới rời đi.
Bây giờ "Chu Liệu" trong điện thoại chắc chắn là đang nói dối cậu ta, giờ chỉ còn thiếu việc chứng minh Chu Liệu không hề ở thành phố Z mà thôi.
"Nó không ở thành phố Z, thế ở đâu?" ông nội cau mày nhìn Trần Tiện.
"Con không biết, không phải con đang muốn đi tìm sao"
"Con đừng có nói bừa, người ta là con một của nhà họ Chu, người lù lù đấy mà mất tích trong nhà chẳng nhẽ không biết"
Trần Tiện không nhịn được thầm phỉ báng trong lòng, ông xem ba mẹ nó có quản không.
Nhưng Trần Tiện cũng không ngốc đến nỗi làm lớn chuyện vào lúc này, cậu ta ngoáy ngoáy tai thở dài: "Con nói thế thôi, đùa tý ấy mà, làm sao có chuyện ấy được"
Chỉ là Trần Tiện vẫn luôn cảm thấy quái lạ, mấy ngày sau đó cậu ta đi lại rất không thuận lợi. Đầu tiên là lúc đi sân bay thì xe nổ lốp, lại quay về trường học tìm giáo viên phụ đạo xin chứng minh, kết quả căn cước công dân không thấy đâu nữa. Tiếp sau đó thì cậu ta lại cảm thấy có người đang theo dõi mình, nếu không thì tại sao lúc sắp lên xe thì mất hành lý.
Đợi đến khi cậu ta hoang mang đi trích xuất camera, thế mà lại thấy bị một bà thím xách đi mất, nói là trông giống cái của mình quá nên nhầm, đợi đến khi người kia từ ga đến T2 xuống đến ga đi, vì chuyện nhầm nhọt này mà làm Trần Tiện lỡ luôn chuyến bay.
Đen đủi nhất là cái mùa Đông chết tiệt ở thành phố C này, toàn mà sương mù dày, tầm nhìn xa ở sân bay không đến 200 mét, bên trên đều không cho máy bay cất cánh. Chuyến bay cứ bị hủy hết lần này đến lần khác, Trần Tiện còn nghĩ chả nhẽ cái người bắt cóc Chu Liệu kia còn biết điều khiển thời tiết.
Thời gian cứ bị trì hoãn cũng không phải là cách, để thêm nữa là đến Tết rồi, chẳng có ai cho cậu ta đi nữa.
Ông bà nội Trần Tiện hơi bị mê tín, trước kia cũng vì thế mà Trần Tiện mới kỵ dính dáng đến Tần Trạm, bây giờ ông bà nói là do ông trời không muốn cho mình đi, số lần nhiều quá làm Trần Tiện có hơi nghi ngờ vấn đề này. Bà nội còn nói đã đi chùa, chủ trì nói không muốn cậu ta lên máy bay là vì có khả năng sẽ xảy ra sự cố rơi máy bay, chuyện tâm linh ắt có thiên ý, nói như thật vậy, làm Trần Tiện ngồi nhà cũng hơi do dự.
Cậu ta nghĩ m* nó chứ có khi nào Chu Liệu bị người ngoài hành tinh bắt đi không, chứ sao lại thế được.
Trần Tiện thật sự buồn bực, đi gọi một đám anh em đến uống rượu giải sầu.
Trên bàn rượu mọi người đều khuyên cậu ta đừng đi nữa, sao cứ phải đi, Trần Tiện nói họ không hiểu, mình có chuyện rất quan trọng. Lúc tan cuộc cậu ta đi thanh toán, mấy người đứng ngoài hút thuốc đợi, ai cũng uống đến lảo đảo.
Có điều Trần Tiện không ngờ rằng mình vừa mới ra khỏi cửa rẽ qua con hẻm đã nhìn thấy một người bạn trong số đó đang túm lấy cổ áo của người trước mặt, sau khi nhìn rõ là ai, cậu ta bị dọa cho tỉnh rượu.
Tần Trạm mặc áo khoác màu đen, còn quấn một chiếc khăn, gương mặt lạnh tanh nhìn xuống người trước mặt.
"Mẹ kiếp mày bị mù à? Không nhìn thấy tao đứng trước mặt?" người đã uống say này là một trong số những người đã từng tham gia bạo lực Tần Trạm trước kia, nếu là lúc trước hắn ta chẳng dám chọc vào Tần Trạm, nhưng bây giờ có Chu Liệu nên mới chó cậy gần nhà, rượu vào gan cũng lớn, lúc đi qua đường bị Tần Trạm đụng phải, sau khi nhìn rõ là ai thì phút chốc nổi giận đùng đùng.
Tần Trạm đến đây cũng chỉ vì buổi tụ họp mang tính bắt buộc của công ty, hắn là người duy nhất chỉ nhấp vài ngụm rượu, sau khi đưa mấy người khác về xong chuẩn bị đi đường tắt ngồi tàu điện nhầm về nhà.
"Người bị mù không phải tôi" Tần Trạm lạnh nhạt mở miệng.
"M* nó chứ mày nói gì? Trước kia ăn đấm chưa đủ phải không?"
Người kia bị thái độ trước sau như một của hắn kích thích trừng lớn hai mắt, nói đoạn liền giáng một nắm đấm lên mặt Tần Trạm, trước kia lúc đánh Tần Trạm hắn ta cũng ra đòn không ít, đương nhiên không thể quen thuộc hơn.
"Mẹ nó mày tưởng anh Liệu đi rồi thì xong chuyện à?"
"Đm ông đây đánh mày thì có khác gì dẵm chết một con kiến?"
Gương mặt Tần Trạm nghiêng sang một bên vì nắm đấm đột ngột này, qua hồi lâu mới cười lạnh, ngay sau đó dưới ánh tiếng hô kinh ngạc của mọi người, hắn bóp lấy cổ tên kia ấn lên tường, da đầu đối phương bị đập vào mặt tường thô ráp khiến hắn ta rên lên vì đau đớn.
Người vây quanh đều đã say đến mơ hồ, còn chưa cả kịp xông lên, đã thấy nắm đấm Tần Trạm giáng xuống viền mắt hắn ta.
"ĐM"
Mấy người bên cạnh thấy vậy lập tức xông lên giúp anh em mình, một cước đạp vào bụng Tần Trạm, cảnh tượng sau đó càng thêm hỗn loạn.
Trần Tiện dụi dụi mắt nhìn cuộc ẩu đả rối tinh rối mù, cậu ta gần như dùng tốc độ nhanh nhất chạy qua. Người đi qua nhìn thấy chắc đã sớm gọi cảnh sát, Trần Tiện vừa đến thì nghe thấy tiếng xe cảnh sát vang lên.
"Tao lạy chúng mày luôn đấy, mẹ nó chạy đi! Tao mới đi trả tiền mà sao lại đánh nhau rồi!"
.......
Cuộc ẩu đả này còn chưa lên đến cao trào đã bị ngăn lại, có điều hai bên đều bị thương không ít, Tần Trạm bị nhiều vết thương nhất vì bị hội đồng, hầu như những nơi lộ ra ngoài đều có vết thương và vết bầm tím, nhìn hơi đáng sợ, như đã quay về bộ dạng bị bạo lực trước kia.
Phần cổ còn không biết bị ai cào, chỉ để lại một đường máu ở ngay bên cạnh vết bỏng trên hầu khiết.
Đám người kia hầu như đều có ba mẹ đến nhận, vốn là nói phải giam giữ nhưng cũng đều là có ý cả, rất nhanh đã được nộp tiền bảo lãnh. Trần Tiện là người duy nhất không tham gia vào, hơn nữa gia đình cũng có cơ, vừa vào đã được ra ngoài.
Có điều lúc nhìn thấy Tần Trạm ở phòng thẩm vấn, cậu ta vẫn không làm ngơ được, mặc dù chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng dù sao cũng là bạn mình động tay trước.
"Chuyện đó....cậu ấy bị giam giữ sao? Không tính là phòng vệ chính đáng ạ?"
Cảnh sát nhìn dáng vẻ im lặng của Tần Trạm: "Không tính là phòng vệ chính đáng, cậu ấy đánh người kia bị chấn thương não luôn rồi. Trong pháp luật người khác đánh mình trước mà mình đánh lại thì được nhận định là hành vi ẩu đả lẫn nhau, bởi vì đánh nhau đều là kết quả của việc hai bên không ngừng muốn dùng hành động phi pháp để tổn hại đối phương"
Trần Tiện im lặng một hồi, sau đó kéo cửa đi ra đi ra ngoài, lát sau một cảnh sát lại đi vào.
"Cậu ấy có thể đi rồi"
"Cậu trai vừa nãy nộp tiền bảo lãnh cậu, con người cũng khá tốt đấy"
Vị cảnh sát ngồi bên trong như chưa từng gặp trường hợp này, còn người đối diện đang tìm người bảo lãnh chờ thẩm vấn, ông nhìn Tần Trạm một cái, cuối cùng vẫn để hắn viết cam kết rồi đi.
Đêm tối tàu điện ngầm đã đóng cửa từ lâu, giờ này cũng không còn xe buýt nữa, chỉ có thể bắt xe taxi.
Mà Tần Trạm thì không có nhiều tiền vậy để gọi xe, hắn đứng trong gió lạnh, chịu đựng cơn đau như muốn xé rách cơ thể, nhìn vào bản đồ trong điện thoại. Trên con đường không một bóng người, hắn đi được khoảng một tiếng mới mở app đặt xe ra, xác định giá tiền này nằm trong phạm vi chi tiêu của mình.
Lúc lên xe bác tài còn bị dọa hết hồn, vốn lái xe vào ban đêm đã sợ rồi, Tần Trạm âm u lại mang theo hơi rượu, cộng thêm vết thương khắp người làm ông đạp chân ga phóng thật nhanh, nhìn vào kính chiếu hậu mà như gặp quỷ.
Lúc mở cửa ra, quả nhiên Chu Liệu vẫn chưa ngủ, cậu bật đèn cuộn người ở đó luôn nhìn về phía cửa.
Lúc Chu Liệu nhìn thấy bộ dạng của Tần Trạm, còn chưa kịp vui mừng thì đã bị dọa cho đứng hình.
"Tần Trạm...."
Tần Trạm không cả nhìn cậu, chỉ cởi áo khoác ra, kéo khăn xuống đi vào nhà vệ sinh.
Chu Liệu nhìn vết thương chằng chịt trên mặt và cổ hắn, ký ức đã qua lại kéo đến, cậu siết chặt nắm đấm, chống nạng đi đến lấy lọ Iodophor* trong hộp thuốc ở ngăn kéo, sau đó khập khiễng đi vào nhà vệ sinh.
(* Iodophor: một loại thuốc sát trùng)
"....Ai đánh cậu vậy?"
Dòng nước lạnh như băng tưới lên mặt Tần Trạm khiến miệng vết thương phát đau. Trong chiếc gương bị vỡ, Tần Trạm lạnh nhạt nhìn Chu Liệu, tấm gương vỡ còn không thể chắp ghép hình ảnh hoàn chỉnh của hai người.
"Ở đây giả vở giả vịt cái gì?"
Hô hấp Chu Liệu bị bóp nghẹt, bàn tay cầm thuốc của cậu dừng lại giữa không trung.
Tần Trạm quay người, đi thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, bả vai còn đụng phải Chu Liệu, sức lực không nhỏ làm Chu Liệu suýt nữa thì ngã ra sàn.
Bàn tay Chu Liệu hơi run rẩy, cậu không muốn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Tần Trạm đối với mình hiện tại....nhưng cậu biết mình chẳng có lập trường gì, bởi vì bản thân trong quá khứ chính là kẻ gây hại.
Tần Trạm ngồi trước máy tính xử lý tin nhắn, vết thương đau như kim châm, theo thời gian đã trở nên tê dại.
Qua một hồi, một lọ Iodophor đột nhiên được đặt xuống bên cạnh tay hắn, sau đó bụp một tiếng, người bên cạnh quỳ gối xuống sàn.
"Tần Trạm...."
Đối phương không trả lời, sự im lặng này như đang lăng trì Chu Liệu.
Không biết qua bao lâu, Tần Trạm trả lời xong tin nhắn mới nghiêng đầu qua, qua lớp kính phản quang nhìn con người đang quỳ dưới đất. Hai tay vắt ra sau, quần áo làm tôn lên vai rộng eo thon, cậu quỳ dưới ánh sáng trông giống như một vị thần Hy Lạp đang chịu hình phạt.
"Cậu đang làm gì?" Tần Trạm lên tiếng, mặt không cảm xúc.
"....Là bọn họ đánh cậu sao..." Chu Liệu có thể đoán được, bởi vì tính cách khép kín như Tần Trạm, không thể có tranh chấp với người khác, cậu cúi đầu: "Xin lỗi"
Tần Trạm không nói gì, ánh mắt âm u không rõ.
"Xin lỗi, thật sự xin lỗi"
"Trước kia đều là tôi sai...tôi thề sẽ không vậy nữa...."
"Tôi sẽ khiến bọn họ đều nghỉ học"
Tần Trạm nghe đến nghỉ học thì chỉ thấy buồn cười, hệt như những kẻ rất nhanh đã được đưa ra khỏi đồn công an kia: "Người có quyền đúng là biết cách lạm dụng, đường trải đầy hoa"
"Không phải...không phải. Tôi chỉ không muốn họ đối xử vớ cậu như vậy..." trái tim Chu Liệu đập rất nhanh: "Chắc là đau lắm...."
"So với cậu lúc đó thì, còn kém xa"
Giọng nói lạnh lùng đập vào màng nhĩ.
Chu Liệu nghe xong run rẩy ngẩng đầu lên, dưới cái nhìn chăm chú của Tần Trạm, cậu vươn đầu lưỡi ra hôn liếm dọc theo vết thương bị móng tay cào rách trên cổ đối phương, rồi đi dần lên, rồi dừng lại chỗ vết sẹo ở hầu khiết, cậu ngậm nó vào trong miệng, trong khoảnh khắc này người kia hiển nhiên đã bắt đầu run rẩy nhẹ.
Môi lưỡi Chu Liệu bao bọc nơi gồ lên trên cổ họng bắt đầu mút lấy, tưa lưỡi thỉnh thoảng lại áp vào chuyển động lên xuống.
Ngón tay Tần Trạm luồn vào tóc Chu Liệu, cần cổ không nhịn được hơi duỗi ra, trên làn da trắng nhợt là huyết quản màu xanh nổi lên.
"Lời xin lỗi của cậu, là dùng nước bọt để khử trùng sao?"
"....Không, là chuộc tội"
.......