Giày Ba Lê

Chương 8




(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 8 Cốc thủy tinh ♥

Nếu không nhờ Tô Việt, Hứa Thanh Giai thậm chí còn không biết gần trường mình có một nơi như thế này.

Các tòa nhà đều do tự xây dựng, chỉ có mặt tường xi măng, bề ngoài lốm đốm thể hiện sự cũ nát.

"Anh về thì nhớ uống thuốc, không thoải mái thì đi khám bác sĩ."

Khi xe sắp dừng lại, Hứa Thanh Giai nói. Cô định sau khi đưa Tô Việt về sẽ trực tiếp ngồi chiếc xe này đi về nhà.

Bởi vì đang sốt nên mắt Tô Việt như hồ nước mùa thu, mặt và môi đỏ như ráng chiều.

Anh hơi cong lưng, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại ở nơi quen thuộc.

"Ở đây đúng không?" Tài xế hỏi.

Hứa Thanh Giai quay đầu nhìn anh.

"Hay là..." một sức mạnh nào đó thôi thúc anh nói ra những lời đã ấp ủ trong lòng: "Em lên ngồi một lát nhé?"

*

Ven đường treo một ngọn đèn trắng nhạt, hai người đi qua ánh đèn, bóng của hai người lúc dài lúc ngắn.

Trên hành lang không có đèn cảm ứng, Hứa Thanh Giai lại không biết đường nên đi rất cẩn trọng. Độ cao giữa các bậc thang của kiểu nhà cũ thấp hơn nhiều so với nhà bây giờ, ở chỗ quành thiếu chút nữa cô đã bước hụt ngã sấp xuống, may là Tô Việt đi phía sau đỡ cô.

"Cẩn thận."

Hứa Thanh Giai gật đầu trong bóng tối, sau đó cô móc điện thoại ra: "Để tôi bật đèn pin"

Một chùm ánh sáng chiếu xuống chân.

Tô Việt yên lặng rụt tay lại, lặng lẽ nắm chặt.

Hứa Thanh Giai chưa từng ở nơi nào như vậy... vừa bước vào cửa có thể nhìn thấy chiếc giường, ở mép giường đặt một chiếc sô pha và bàn uống nước, chiếc bàn vuông được kê sát vào tường, nhìn một cái là thấy rõ cả căn phòng.

Tô Việt rút chìa khóa ra, Hứa Thanh Giai đang nhìn kĩ nơi mình ở khiến anh càng trở nên thấp thỏm, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì. Anh giả vờ nhẹ nhàng rút đôi dép lê trong tủ giày đặt trước mặt cô: "Thay dép đi."

Hứa Thanh Giai nói cảm ơn.

"Em cứ ngồi trước, tôi đi lấy đồ uống cho em."

"Không cần phiền toái như vậy đâu..."

Chưa nói xong, Tô Việt đã để chân trần đi về phía tủ lạnh. Trong tủ của anh chỉ có bia và coca, trời lạnh như vậy không thể để cô uống coca lạnh được.

Anh lấy ấm siêu tốc đi vào phòng bếp nấu nước.

Hứa Thanh Giai ngồi ngay ngắn trên sô pha, diện tích của căn nhà này dường như cũng ảnh hưởng đến cô, khiến tay chân cô không dám lộn xộn. Giữa giường và sô pha đặt một chiếc thùng rác, bên trong toàn là khăn giấy. Hứa Thanh Giai không cảm thấy kì lạ, cô thu tầm mắt lại, trên bàn uống nước đặt hộp thuốc và khăn giấy, tất cả đều đã bị mở ra.

Trong lúc nấu nước Tô Việt đi ra hỏi cô có muốn uống trà sữa không anh có thể đặt.

"Nước ấm là được rồi." Hứa Thanh Giai nói xong, chỉ vào hộp thuốc trên bàn: "Đây là thuốc anh uống mấy hôm nay à?"

Tô Việt liếc mắt qua: "Ừ."

"Tôi có thể xem qua không?"

"Tùy em."

Hứa Thanh Giai nghiêm túc đọc hướng dẫn sử dụng, chờ lúc Tô Việt bê nước ấm đến biểu cảm của cô đã trở nên nghiêm túc.

"Anh uống chung số thuốc này với nhau à?"

"Hả?"

Tô Việt đặt cốc nước trước mặt cô, nghe vậy anh quay đầu, nhưng không nghĩ đến việc cô cũng đang nghiêng người, trong nháy mắt hai người cách nhau rất gần.

Hứa Thanh Giai vẫn chưa phát hiện: "Như vậy không được đâu."

"..."

"Có những loại thuốc không thể uống cùng nhau, anh khỏe hơn chút nào chưa? Hay là đi khám bác sĩ nhé."

Anh nhanh chóng lui về sau, hắng giọng nói: "Tôi sắp khỏe rồi."

"Thật không?" Hứa Thanh Giai nghi ngờ nhìn anh, mặt anh vẫn rất hồng mà.

"Em uống nước đi." Tô Việt nhanh chóng chuyển đề tài.

Nhà anh không có ly giấy dùng một lần, cái ly Hứa thanh Giai đang dùng đã được rửa sạch hai lần bằng xà phòng sau đó tráng lại bằng nước nóng. Trong tiềm thức của anh chỉ có những thứ sạch sẽ mới xứng với cô.

Ngay cả uống nước tư thế của Hứa Thanh Giai cũng rất tao nhã, một tay cô nắm thân cốc, một tay đỡ bên dưới, cô thổi hơi nóng trong ly những vẫn bị bỏng.

"Ưm."

"Sao vậy..." Tô Việt quay đầu, thấy cô hơi thè lưỡi ra, anh cứng đờ người.

"Có hơi nóng." Hứa Thanh Giai giải thích.

"... Xin lỗi."

"Không sao." Hứa Thanh Giai buông cốc xuống, nhìn thời gian: "Tôi phải về đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.

Ánh sáng trong mắt anh lập tức vụt tắt.

*

Sau khi đưa Hứa Thanh Giai lên xe, Tô Việt quay trở lại phòng. Căn phòng vừa rồi nhỏ đến mức xấu hổ nay đã trống rỗng trở nên hoang vu. Tô Việt đứng giữa nơi hoang vu ấy, nhìn cốc nước đang dần nguội bớt, cuối cùng anh ngồi sụp xuống chiếc sô pha.

Tay trái anh phủ lên cái trán vẫn còn hơi nóng, cơ thể bị bệnh nên mềm như bông, chỉ có một nơi đã bắt đầu cứng lên kể từ khi cô gái khiến anh thích nhiều năm bước vào chỗ ở của anh.

Anh run rẩy vươn tay, móc nó ra khỏi quần, anh hít hà hơi thở còn sót lại trong không khí, lòng bàn tay sượt qua quy đầu, môi và lòng bàn tay đều khô khốc.

Cốc nước trên bàn đã hoàn toàn mất đi nhiệt độ, anh cầm lấy nó, qua mấy giây cuối cùng đổ toàn bộ xuống thân dưới.

Là nước cô đã từng uống.

Là nước đã tiếp xúc với lưỡi của cô, có lẽ còn dính nước bọt của cô.

Tô Việt thở dồn dập, anh dựa vào liên tưởng để phóng thích cao trào của bản thân, tinh dịch màu trắng đục bắn ra dính một chút lên thành ly.

Tô Việt thở hổn hển thật sâu, anh rút khăn giấy lau khô mình và cái ly.

Nhưng tình dục anh đã cất giấu nhiều năm sao có thể lau sạch sẽ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.