(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 5 Sữa bò ♥
Edit: Vũ Quân
Tô Việt đưa cô quay lại ghế dài, tóc vàng vừa thấy Hứa Thanh Giai trở về đã bắt đầu hỏi cô sao đi lâu như vậy, vừa nói hắn vừa nâng chén rượu vừa rồi cho cô uống.
Theo bản năng Hứa Thanh Giai giơ tay nhận lấy nhưng bị Tô Việt cản lại. Anh lấy hai chiếc ly mới được bọc nhựa ở dưới bàn lên: "Dùng cái này đi."
"Được." Hứa Thanh Giai ngơ ngác nhận lấy.
Tóc vàng có vẻ không vui, hắn cứng đờ nói đùa: "Sao hả? Sợ tôi bỏ gì vào trong rượu à?"
Tô Việt không để ý đến hắn, anh đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt Hứa Thanh Giai: "Ăn chút trái cây đi. Hay là tôi lấy sữa bò cho em nhé?"
Hứa Thanh Giai "A" một tiếng. Cô cho rằng làm marketing trong quán bar chỉ mong sao khách uống nhiều rượu một chút, giờ uống sữa cũng được tính sao?
Bên này tóc vàng rõ ràng cảm thấy mình bị ghét bỏ, không thể giả vờ thêm nữa, hắn mắng một câu thô tục sau đó đập bàn đứng lên. Đỗng tĩnh bên này quá lớn khiến mọi người ngay lập tức nhìn qua đây.
"Này, tao nói mày có ý gì đấy hả? Một thằng bồi rượu mà giả vờ làm hộ hoa sứ giả à?"
Hứa Thanh Giai cũng ngơ một lúc, cuối cùng cô mới nhận ra hắn đang tức giận, cô nhanh chóng đứng dậy giải thích thay Tô Việt: "Không phải, anh ấy không có ý như vậy!"
Cô giải thích còn đương sự chỉ ngẩng đầu nhìn qua, cũng không có ý định bào chữa.
Chu Dương đi đến hỏi bọn họ có chuyện gì xảy ra. Hứa Thanh Giai đứng chắn trước người Tô Việt nói: "Không có việc gì, chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi."
"Chị Dương." Tên tóc vàng tìm được người chống lưng: "Chị tìm đâu ra cái quán bar nát này vậy, một thằng bồi rượu cũng đòi 258 vạn."
"Thật không?" Chu Dương vòng qua Hứa Thanh Giai, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Tô Việt. Đúng gu của cô, khiến cô sinh ra ham muốn chinh phục.
Cô cong lưng lộ ra khe rãnh trước váy dây cúp ngực: "Sao vậy? Anh khiến bạn tôi không vui à. Như vậy đi, đến đây uống chút rượu với tôi vậy thì chuyện này coi như xóa bỏ."
Tô Việt nhích lại gần, tránh đụng vào cô, sau đó cong khóe miệng: "Được thôi, gọi thêm hai set rượu đi."
...
Lúc Tô Việt đi gọi rượu, Hứa Thanh Giai còn nghe thấy tóc vàng kể tội với Chu Dương. Nhưng hắn cũng chỉ xả giận thôi chứ không dám chọc tức Chu Dương.
Tô Việt trở lại rất nhanh, phía sau có vài người đi theo, bọn họ bắt đầu bày rượu lên bàn, cả chiếc bàn ngập tràn màu sắc.
Tô Việt vẫn ngồi xuống vị trí vừa rồi, hai chân hơi tách ra, chân trái gần như có thể đụng tới đùi phải của Hứa Thanh Giai. Đêm nay cô mặc chiếc váy liền màu đen, làn da lộ ra bên ngoài rõ ràng cọ xát với quần jean của anh. Cô hơi thu chân lại, cố gắng không chạm vào anh.
Cô thấy Tô Việt móc một lon màu đỏ từ trong túi áo hoodie, trên thân lon in hình chú bé mở to đôi mắt, Tô Việt đưa lon sữa Vượng Tử cho cô.
Có sữa thật này.
Hứa Thanh Giai kinh ngạc, lúc nhận lấy cô mới biết là sữa ấm.
"Cảm ơn." Cô chân thành nói, đây là lần thứ ba cô nói câu này trong đêm nay.
Tô Việt vẫn không trả lời như cũ, Hứa Thanh Giai nghe anh đối đáp với Chu Dương. Chu Dương muốn anh ngồi sang bên mình nhưng anh không di chuyển.
Người không uống rượu như Hứa Thanh bị gạt ra ngoài cuộc nói chuyện. Cô yên lặng tính có lẽ đêm nay Tô Việt có thể kiếm không ít, bọn họ chơi vài trò nho nhỏ, chỉ trừ rượu quyền* là anh nói không chơi. Đến cuối cùng Chu Dương không những không kết nối được với anh mà ngược lại còn bị chuốc không ít rượu. (Gần giống trò oẳn tù tì, khi uống rượu, hai người đồng thời giơ ngón tay ra và mỗi người nói một số, ai nói ra số trùng với tổng số ngón tay hai bên giơ ra thì thắng, thua phải uống)
Sau khi tan cuộc Chu Dương đi cùng tóc vàng, Từ Bội cũng chọn một chàng trai, xem ra đêm nay không định về ký túc xá.
Hứa Thanh Giai biết các cô ấy đi làm gì, nhìn thời gian trước mắt cô định tự đặt xe về nhà.
Chỉ là vừa bước ra khỏi ghế dài cô đã bị ngăn lại.
Tô Việt hỏi cô: "Em về à?"
Hứa Thanh Giai gật đầu.
"Em định về kiểu gì?"
"Tôi gọi xe, giờ này có lẽ còn xe taxi."
"Đêm rồi, con gái một mình như em không an toàn."
"... Chắc là không sao đâu." Hứa Thanh Giai do dự nói.
Chỉ thấy Tô Việt nhíu mày, anh lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó ngẩng đầu nói với cô: "Em chờ chút, tôi đưa em về."
Hứa Thanh Giai Mở to mắt: "Không cần không cần, các anh còn chưa tan ca mà."
Anh lại cười: "Đêm nay đã kiếm đủ tiền của bọn em rồi."
"..."
Không đợi Hứa Thanh Giai nói ra lý do phản bác anh đã đi vào hậu trường, sau khi trở về trên tay có thêm chiếc áo lông vũ màu đen: "Đi thôi."
Ngoài cửa quán bar có vài chiếc taxi, ở nơi này ban đêm chính là lúc làm ăn tốt nhất, xe taxi các loại đỏ vàng xanh thay phiên nhau chở các con ma men.
Đoạn sau Hứa Thanh Giai không uống nữa vì cô sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nên bây giờ chỉ cảm thấy hơi nặng đầu, buồn ngủ.
Ra khỏi cánh cổng rực rỡ, trên vai cô được choàng bởi chiếc áo khoác, cô cúi đầu nhìn, là chiếc áo Tô Việt vừa cầm.
Người con trai mở miệng trước cô: "Em chỉ mặc thế thôi à?"
Bên ngoài váy cô còn mặc áo khoác của mình nhưng cũng không dày. Đêm nay cô mặc như vậy là do Chu Dương đề cử, cô ấy nói không ai mặc như gấu tới quán bar cả.
Hứa Thanh Giai giải thích: "Lúc đến đây tôi ngồi xe nên không lạnh lắm."
Trên người Tô Việt chỉ mặc một chiếc hoodie không rõ dày mỏng như thế nào, cô muốn cởi áo ra đưa cho anh: "Anh mặc đi..."
"Khoác vào." Tô Việt đè tay cô lại, lòng bàn tay đụng vào mu bàn tay của cô, cảm giác trơn mềm ngoài ra còn hơi lạnh. Chỉ dừng lại trong vài giây, trước khi Hứa Thanh Giai phản ứng anh đã thu tay lại đút vào túi.
Ồ, anh là một chàng trai ga lăng.
Hứa thanh Giai đã có ấn tượng tốt với anh.