(っ◔◡◔)っ♥Chương 44 Công chúa và kỵ sĩ♥
Edit: Vũ Quân
Trong tàn dư của cao trào, hai cơ thể vẫn dán chặt vào nhau, men say trong cơ thể như đang bốc hơi cùng mồ hôi. Hứa Thanh Giai chậm rãi buông tay ra nói: "Em muốn đi tắm."
Tô Việt im lặng đứng dậy. Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, Tô Việt đã mặc xong quần áo, anh ngồi ở mép giường, do dự không biết bây giờ mình nên đi hay ở lại.
Tiếng nước đã ngừng. Giọng của Hứa Thanh Giai truyền ra khỏi nhà tắm: "Tô Việt, anh còn ở đó không? Lấy hộ em cái váy ngủ với, ở trong tủ quần áo ấy."
Anh đứng dậy mở tủ ra, quần áo của cô gái rực rỡ sắc màu, anh không biết cô muốn mặc chiếc váy nào. Hứa Thanh Giai mở cửa ra, cô bọc khăn tắm, ló đầu ra ngoài.
"Cái màu trắng, anh có nhìn thấy không? Trong ngăn tủ bên trái."
Tô Việt tiếp tục tìm kiếm, tay anh không cẩn thận đụng vào hộp quà hình vuông, thứ bên trong bị đụng phải, truyền ra tiếng vật gì đó hình tròn lăn lông lốc.
Anh hơi sửng sốt, nhìn chiếc nơ thắt bên trên, trong lòng sinh ra cảm giác kì lạ. anh đoán đây là quà Hứa Thanh Giai được tặng.
"Tìm thấy chưa?" Hứa Thanh Giai hỏi anh.
Tô Việt lấy lại tinh thần, anh nắm chiếc váy hơi mỏng bên cạnh. Làn váy ngủ lướt qua hộp quà, khiến nắp hộp bị lật ra một chút. Tô Việt đưa váy ngủ cho Hứa Thanh Giai, cô nhận lấy, quay lại nhà tắm.
Tô Việt quay đầu, anh chuẩn bị đóng tủ lại, hộp quà bị mở ra một khe nhỏ, thứ bên trong cũng lộ ra. Là một quả bóng rổ, anh biết rất rõ.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại mở hộp quà ra. Bên trong là quả bóng rổ rất đặc biệt, toàn thân màu hồng phấn. Chắc chắn không phải thứ Hứa Thanh Giai dùng. Người khác đưa cho cô, hay là cô muốn tặng cho ai đó?
Tô Việt rũ lông mi, anh không có dũng khí nghĩ rằng Hứa Thanh Giai muốn tặng anh quả bóng này... có lẽ cũng đã nghĩ tới nhưng ngay lập tức bị lí trí phủ nhận.
"Tô Việt."
Sau lưng, Hứa Thanh Giai đã đi ra. Tô Việt cứng đờ người khi bị bắt quả tang vì tự ý mở hộp quà của người khác.
"Anh nhìn thấy rồi à." Cô nhàn nhạt nói.
"..."
"Nhìn thấy rồi thì mang đi đi." Anh đột nhiên nâng mắt lên.
"Em muốn tặng anh vào ngày sinh nhật, mặc dù anh không muốn nhưng đặt ở đây cũng vô dụng..."
Thì ra đây là món quà tặng anh. Tô Việt lại đơ người, cơ thể anh nóng lên. Cho nên ngày hôm đó Hứa Thanh Giai mua bánh kem cho anh, chọn quà cho anh, còn muốn tổ chức sinh nhật cho anh.
Vậy mà ngày hôm đó anh đã làm cái gì chứ...
"Hứa Thanh Giai..."
"Em mệt rồi." Hứa Thanh Giai ngắt lời anh. Tô Việt cho rằng cô đang hạ lệnh đuổi khách, tay ôm bóng rổ của anh rụt lại, mấy giây sau mới nói: "Được, tôi đi về trước."
Chờ đến khi anh bước ra cửa phòng ngủ, Hứa Thanh Giai mới mở miệng: "Bên ngoài chắc không còn xe nữa rồi."
Bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
*
Chiếc giường hai mét, bên trên đặt hai chiếc gối. Tô Việt tắm xong đi ra ngoài, anh chỉ mặc một chiếc quần lót. Hứa Thanh Giai nằm ở một bên, cô trùm chăn kín đầu, hình như ngủ rồi.
Vị trí trống không bên cạnh có thể nhét thêm ba người.
Tô Việt nhìn cô gái nằm trên giường, cuối cùng anh yên tĩnh nằm xuống bên còn lại. Đêm vừa dài vừa sâu.
Đầu thu gió mát, chăn đắp hết trên người Hứa Thanh Giai, cô không lấy chăn mới cho Tô Việt, Tô Việt cũng không mở miệng hỏi cô. Nhưng mà... trong bóng đêm yên tĩnh, bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt.
Hứa Thanh Giai trở mình, cô giả vờ lơ đãng dịch đến bên cạnh Tô Việt, lôi kéo chăn phủ lên cả hai người.
Tô Việt nghiêng đầu nhìn cô, sợi tóc mềm mại lướt qua cằm. Cái này xem như... cô không giận nữa đúng không?
Làn da mềm mại mịn màng lộ ra ngoài váy ngủ của cô gái chạm vào anh, mát lạnh như tơ lụa. Cảm xúc của Tô Việt dâng trào, anh cũng lặng lẽ đến gần cô.
*
Thức dậy sau cảm xúc hỗn độn đêm qua, cơn mưa u ám đã tan đi.
Tay chân của Hứa Thanh Giai dính lên người Tô Việt. Anh giống như một chiếc lò sưởi lớn, tuy chỉ mặc một chiếc quần lót nhưng cơ thể vẫn ấm áp dễ chịu.
Lông mi của cô lướt qua ngực anh, hơi ngứa. Tô Việt vẫn đang ngủ, anh chỉ siết chặt vòng tay đang ôm eo cô.
Hứa Thanh Giai duỗi tay sờ lên hầu kết của anh, hầu kết lăn lộn trên ngón tay cô.
"Mấy giờ rồi?" giọng cô khàn khàn.
Tô Việt duỗi tay sờ soạng trên tủ đầu giường, miễn cưỡng xem điện thoại: "Hơn 8 giờ rồi."
Uống rượu xong lại còn đi ngủ muộn, hơn nữa nay đã tìm lại được người mình thích, cô còn đang nằm ngủ cạnh anh. Đồng hồ sinh học của Tô Việt không ổn định như Hứa Thanh Giai nên mí mắt của anh vẫn còn nặng.
Hứa Thanh Giai cũng nằm trong lòng anh, chậm rãi đánh tan cảm giác buồn ngủ, may hôm nay là ngày nghỉ của dì giúp việc, nếu không tối hôm qua cô cũng không dám to gan giữ Tô Việt lại.
Nhưng hai cánh tay ôm cổ và ôm eo quá nặng, anh lại ôm cô chặt như vậy, chẳng lẽ anh cảm thấy cô không tức giận nữa sao? Anh lại còn có thể ngủ ngon thế cơ chứ. Hứa Thanh Giai đẩy anh: "Dậy đi."
"..."
Tô Việt định nói còn chưa đến 9 giờ, nhưng hai người vừa mới làm lành nên anh không dám nói, sợ chọc tức cô.
"Em đói."
"... Được rồi."
Tô Việt cố gắng mở mắt ra, anh xoay người xuống giường, Hứa Thanh Giai cũng ngồi dậy xem tin tức trên điện thoại, anh đi vào phòng tắm rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo.
Trong nhà có bàn chải đánh răng dự phòng, quần áo hai người thay ra hôm qua đã được Hứa Thanh Giai cho vào máy giặt sấy. Rửa mặt xong Hứa Thanh Giai trang điểm, Tô Việt ngồi trên mép giường nhìn cô.
"Em muốn ăn gì? Đi ra ngoài ăn nhé?"
Hứa Thanh Giai tập trung kẻ mắt, chờ kẻ xong cô mới mở miệng: "Không ra ngoài đâu."
"...Vậy em muốn ăn gì? Hay tôi đặt cơm hộp."
"Em muốn ăn vịt nướng của Tụ Xuân Lâu."
Quán vịt nướng kia không đặt online được, Tô Việt đành ngoan ngoãn đi ra ngoài mua cho cô.
"Em còn muốn uống trà sữa trân châu nữa, nhanh lên nha, em đói quá." Hứa Thanh Giai bổ sung.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Chờ Tô Việt đi ra ngoài Hứa Thanh Giai cũng trang điểm xong, vô cỗ quả bóng rổ hồng nhạt trên tủ, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Ai mà không thích sự thiên vị trắng trợn và chăm sóc vô cớ này chứ?
Bố chỉ biết cho cô tiền, mẹ chỉ biết nhắc nhở cô phải giữ dáng, phải ăn đồ healthy, không được ăn cái này, không được uống cái kia.
Ngay cả khi cô đã rời khỏi nhà, đi học tại ngôi trường cách xa hàng ngàn cây số mẹ cô vẫn giám sát cô.
Chỉ có Tô Việt tuy rằng mạnh miệng không chịu thừa nhận, có đôi lúc còn nói lời thô tục, nhưng từng cử chỉ và lời nói đều đang dung túng cô.
Huống chi... "Em biết anh thích em mà, Tô Việt."
Hứa Thanh Giai vỗ quả bóng rổ.
Lời của tác giả: sinh viên thể thao kiêu ngạo mạnh miệng sắp bị dạy dỗ biến thành chàng kỵ sĩ bên cạnh công chúa ba lê.
Công chúa cũng sẽ càng ngày càng giống công chúa. Có tính tình, có cảm xúc, có can đảm vì được nuông chiều, cũng chính là một Hứa Thanh Giai sinh động, tràn đầy sức sống.
______
Mình nhận truyện này khi em nó chưa hoàn nên đoạn kết khá là ẩn số, may mắn vì tác giả đã giữ đúng lời hứa cho em nó HE, đôi trẻ cũng không gặp biến cố gì to lớn.
Tô Việt là một nhân vật không có hào quang như bao nam chính khác, ngoại trừ cái đẹp trai với thâm tình ra thì cậu nghèo nè, cái mỏ hỗn nè, hay tự ti rồi lại còn ấu trĩ. Cậu không hoàn hảo nên cũng chính vì thế mà mình thấy Tô Việt 'đời' hơn. Lúc đọc mấy chương đầu mình không thích Tô Việt vì người gì đâu mà dữ dằn quá, chẳng dịu dàng với công chúa gì cả. Nhưng càng về sau mình cảng cảm thấy thương Tô Việt, rồi cũng hiểu cho nỗi lòng cậu hơn. Còn ai có thể nâng niu, nuông chiều công chúa hơn cậu được nữa? Mong rằng ở ngoài đời mỗi chúng ta cũng có thể tìm được một người mà người ấy coi chúng ta là công chúa để yêu thương và che chở nhé.
Tái bút: tin tui đi tìm được anh giai nào khi bị đánh thức vào buổi sáng mà không cáu bẳn, và còn ngoan ngoãn đi mua đồ ăn sáng cho bạn thì đó chính là true love nhé 🤣