(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 11 Cái gì mà đắt như vậy? ♥
Edit: Vũ Quân
Mùi giấm chua trong phòng quá nồng, Hứa Thanh Giai không khỏi nín thở, chỉ có Tô Việt như không ngửi thấy tiếp tục thu dọn mớ hỗn độn trên mặt đất.
Ở nhà người khác còn gây ra một trận ồn ào như vậy, Hứa Thanh Giai cảm thấy rất lo lắng, cô lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Tô Việt.
Cộng cả tiền xe ngày đó ở quán bar, tiền tổn thất đồ gia dụng hôm nay và tiền công của Tô Việt do anh phải nghỉ ốm vì cô.
Một nghìn tệ. Những người xung quanh cô từ trước đến nay đều không để ý đến việc trả bao nhiêu tiền, cho nên cô cũng làm như vậy trong mối quan hệ với Tô Việt.
Cô tuyệt đối không có ý khinh rẻ anh, cô chỉ xuất phát từ suy nghĩ đến gia cảnh của Tô Việt và sự áy náy muốn đền bù trong cô. Nhưng đối với một chàng trai mà nói, đặc biệt là đối với một chàng trai sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn đây lại là việc đáng xấu hổ.
Chờ Tô Việt ra khỏi phòng bếp, Hứa Thanh Giai đang đứng ở cửa quan sát ngay lập tức nhường vị trí cho anh, lúc anh xách túi rác cô còn theo sau nói: "Rất xin lỗi..."
"Không sao." Tô Việt nói: "Em lấy cái túi trên chiếc giá kia giúp tôi."
Anh đổ các mảnh thủy tinh vào chiếc túi trong suốt, làm như vậy thì các công nhân vệ sinh môi trường hoặc người nhặt phế liệu vừa nhìn một cái sẽ biết bên trong là thủy tinh. Anh đang lau tay thì nghe thấy Hứa Thanh Giai nói: "Tôi chuyển tiền cho anh..."
Động tác của anh chợt dừng lại.
"Mấy ngày nay tôi đã đem lại không ít phiền toái cho anh, trước là tiền xe, hôm nay còn làm vỡ đồ trong nhà anh nữa, tôi rất xin lỗi."
Rõ ràng cô gái nói với giọng điệu nhỏ nhẹ phát ra sự xin lỗi từ tận đáy lòng, nhưng lại khiến cho mối quan hệ anh tự cho là tốt đẹp bị đánh hiện nguyên hình.
Thậm chí còn tệ hơn trước kia.
Sắc mặt của anh rất kém, âm thanh cũng khàn khàn: "Thu lại đi."
"A?"
Sau khi lau tay xong mẩu giấy bị ném vào thùng rác, Tô Việt đi đến sô pha cầm điện thoại lên, anh lướt hai cái nhìn thấy chuỗi thông báo kia.
Cô đúng là xông xênh quá, một tháng tiền nhà của anh đối với cô mà nói lại chỉ là tiền ăn một bữa cơm.
Khoảng cách chênh lệch giữa hai người thể hiện rõ ở khắp mọi nơi.
Tô Việt trả lại tiền chuyển khoản.
Hứa Thanh Giai như hiểu ra, cô vội vàng nói: "Tôi không có ý kia, tôi chỉ thật sự cảm thấy có lỗi thôi."
Anh không lên tiếng, chỉ cầm lấy áo khoác và túi đựng rác chuẩn bị ra ngoài.
Hứa Thanh Giai mím môi, cô không biết nên giải thích như thế nào.
Thùng rác màu xanh bên ngoài quanh năm bốc mùi hôi thối, Tô Việt ném rác vào, Hứa Thanh Giai nhéo góc áo của mình, mở miệng: "Tôi xin lỗi."
"Em chỉ biết xin lỗi và đưa tiền thôi à?" Anh xoay người, do chiều cao nên tự nhiên mang lại cảm giác áp bức.
"..."
Tô Việt đi dép lê, anh không về phòng mà xoay người đi về phía ngõ nhỏ.
Hứa Thanh Giai nhắm mắt chạy theo: "Anh muốn đi đâu à?"
"Siêu thị." Tô Việt kéo miệng trả lời: "Cũng không thể để tôi nấu bữa cơm tiếp theo mà thiếu gia vị chỉ có canh suông được."
"Vậy... tôi đi cùng anh." Quả nhiên cô sẽ nói như vậy.
Tô Việt vẫn lạnh lùng như cũ: "Tùy em."
*
Thật ra cũng không tính là siêu thị, đây chỉ là một cửa hàng tiện lợi to hơn bình thường một chút, có những mặt hàng bị ế trên bề mặt còn đóng một lớp bụi. Hứa Thanh Giai đẩy chiếc xe mua đồ mà tay nắm đã phai màu, Tô Việt chọn hàng từ trên kệ, chọn được thứ thích hợp anh mới ném vào xe.
"Anh học ngành gì vậy?" Hứa Thanh Giai hỏi.
"Thể thao."
"Ồ?" Anh thật sự là sinh viên thể thao kìa.
"Bất ngờ lắm sao?" Tô Việt cho rau diếp xanh vào túi rồi đem đi cân.
Hứa Thanh Giai gật đầu: "Cũng không phải quá bất ngờ, chỉ là nhìn qua anh rất quen thuộc với việc nội trợ, những thứ này tôi thấy đều giống như nhau, anh chọn kiểu gì vậy? Giỏi quá đi."
Tô Việt bật cười: "Chẳng lẽ em cho rằng tôi học nấu ăn?"
"Không phải." Hứa Thanh Giai nghiêm túc phủ nhận.
"Biết chọn thực phẩm chứng tỏ tôi có đôi mắt tinh tường."
Tô Việt hơi cúi xuống, trong ánh mắt tựa như chứa đầy cả ao nước, mang theo một chút ý tứ. Hứa Thanh Giai chỉ chú ý đến nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt anh.
"Xong rồi."
Nhân viên bán hàng phá vỡ không khí giữa hai người.
Tô Việt nhận túi rau, thuận miệng hỏi Hứa Thanh Giai: "Có muốn tôi dạy em nấu ăn không?"
"Hả?" Hứa Thanh Giai ngơ ngác: "Được đó."
Tô Việt rũ mắt, một giây sau anh bật cười.
"Thôi, em không cần học những thứ này." Anh ngồi dậy: "Quen tay hay việc thôi, làm nhiều thì quen. Gia đình em cũng không bắt em mua đồ ăn, học cái này làm gì?"
"Vậy do anh hay mua đồ ăn nên mới nấu cơm giỏi à?" Hứa Thanh Giai tiếp lời anh: "Người nhà nhất định yên tâm về anh lắm."
Bước chân của anh dừng lại.
"Tôi không có người nhà." Tô Việt nhàn nhạt nói.
Hứa Thanh Giai khẽ nhếch miệng nhìn anh, biểu cảm của anh bình tĩnh như đang nói chuyện thời tiết hôm nay.
"Rất xin lỗi..."
Tô Việt thở dài: "Hứa Thanh Giai."
"Hả."
"Em còn định xin lỗi tôi bao nhiêu lần nữa?"
"..."
"Em có biểu cảm gì thế hả, thương hại tôi à?"
"Tôi không có." Hứa Thanh Giai vội vàng lắc đầu.
Tâm trạng của Tô Việt trở nên vui vẻ, anh không trêu cô nữa, tiếp tục đẩy xe về phía trước.
"Đi thôi, đi tính tiền nào."
Có lẽ bởi vì đang là ngày nghi nên có khá đông người xếp hàng tính tiền. Hứa Thanh Giai và Tô Việt đang đợi đến lượt, người bên cạnh đi lướt qua vì áo bông quá lớn nên làm rơi hàng trên kệ, người nọ không chú yên nên Hứa Thanh Giai cúi xuống nhặt đồ lên. Khách hàng phía trước theo dòng người nhích lên trên, ở giữa có một khoảng trống nhỏ, Hứa Thanh Giai ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Việt xách cổ một cậu bé kéo về phía sau.
"Không biết xếp hàng à?" Cô nghe thấy Tô Việt cao giọng nói.
Cậu bé chen hàng bị phát hiện, trừng mắt nhìn anh nhưng vì Tô Việt quá cao nên không dám bắt nạt, đành xám xịt đứng về phía sau.
Hứa Thanh Giai rũ mắt mỉm cười.
Bị Tô Việt phát hiện, anh hỏi: "Cười cái gì?"
"Cao lớn cũng có lợi ha, người khác không dám bắt nạt anh."
Tô Việt trầm mặc mấy giây, mới nói: "Tôi cũng đâu phải kẻ bắt nạt người khác."
"... Không phải ý này." Cách nói chuyện của hai người như có lỗ hỗng nên thôi bỏ đi: "Tôi muốn lấy chai nước, anh chờ tôi một chút."
Tô Việt bèn nhấc chân lên: "Để tôi lấy cho."
Chờ khi Tô Việt trở về đã đến phiên hai người thanh toán. Hàng hóa đã quét được một nửa, Hứa Thanh Giai mở mã trả tiền, cô nhìn anh: "Để tôi, tôi không có ý gì khác! Tốt xấu gì tôi cũng ăn một bữa cơm của anh, cũng nên cho tôi làm chút gì đó đi chứ."
Giọng của cô rất nhỏ, khuôn mặt như đang năn nỉ,
"..."
Cô luôn có khả năng dập tắt bầu không khí vừa mới nóng lên giữa hai người, Tô Việt sắp bị cô làm cho tức giận đến bật cười.
"216 tệ." Thu ngân nói.
"Bao nhiêu cơ?" Tô Việt ngăn Hứa Thanh Giai lại.
"Làm sao vậy?"
Hứa Thanh Giai không có khái niệm đối với giá cả ở chỗ này, chỉ có Tô Việt phát hiện ra chỗ không đúng.
Thu ngân mở túi mua hàng ra, lặp lại một lần nữa: "216 tệ."
Tô Việt liếc mắt thấy một thứ xa lạ trong túi đồ.
Hứa Thanh Giai cũng nhìn thấy, cô ngơ ngẩn cả người.
Tuy rằng cô vô dụng nhưng cũng nhận ra tên thương hiệu...
Dòng chữ "Durex" màu bạc.
"Vừa rồi lúc anh không ở đây chắc là bạn gái anh đã lấy, hai hộp này tương đối đắt." Thu ngân thản nhiên nói.
Sau khi nghe rõ mặt Hứa Thanh Giai lập tức đỏ lên.
Truyện đăng tải duy nhất tại watppad Vũ Quân và group Facebook 'Nhà nhỏ của Q', các nơi khác đều là ăn cắp.