- Thôi thôi, tớ xin. Chỉ cần một con thôi ý, một đứa để rửa bát là được rồi.
- Sao vậy? Tao tưởng càng đông càng vui chứ?
Tôi thắc mắc, nó nghiêm nghị phân tích.
- Trăm đứa nuôi sao nổi? Làm gì có áo quần mà mặc? Lấy đâu ra cơm mà ăn?
Ừ nhỉ? Suýt thì quên béng mất, phép thuật của tôi đâu đã đủ để hoá phép ra ngần ấy thức ăn đâu? Chỉ đủ để búng tai con Vân phát, hại nó ba chân bốn cẳng đuổi theo tôi la oai oái.
- Ghét Đăng ghê á, đứng lại cho tớ!
- Kẻ nào bắt nạt nữ hoàng của ta?
Thằng Hựu Mập xông lên định đánh tôi chứ. Mập mà to hả? Tôi đây trốn sau lưng con Vân còn to hơn nhé. Nó vênh cái mặt như bánh đa nướng thách thức thằng Hựu, tôi ở sau ghé tai nó méc.
- Vân ơi Vân mày cho thằng này mấy cái bạt tai đi, nó cứ cậy khoẻ hơn bắt nạt tao ý.
Giọng tôi vô cùng ấm ức, thằng Hải nhảy tới trề môi khinh bỉ.
- Đồ hèn.
- Còn lâu đi, tao không hèn!
Tôi cãi, nó lý sự.
- Nấp sau lưng con gái không hèn thì là chi mày?
- Là...là...tao thương tụi bay đó...tao sợ tao mà ra tay thì lũ chúng mày bay hết qua mái ngói ấy...nhờ Vân nhờ...
- Ừ, đúng rồi!
Vân tán thành, Hựu Hải tranh nhau phản đối.
- Đúng đâu mà đúng, đúng chỗ nào?
- Phải đấy. Nó có công lực sao nó không ra đây đấu tay đôi đi? Sao nó còn kêu tao cậy khoẻ?
Hỏi khó! Câu này chỉ có con Vân mới trả lời được thôi.
- Bởi vì Đăng là em bé ngoan ý! Em bé ngoan thì chả bao giờ đi gây gổ với đánh nhau cả, nhờ Đăng nhờ?
- Ừ, tao không ngoan thì còn ai ngoan nữa, nhờ Vân nhờ!
Tụi tôi nhìn nhau rồi cùng khoái chí cười khanh khách. Cô giáo chạy ra xoa đầu hai đứa tôi, rồi cô xoa đầu cả những đứa khác nữa, cô kêu chúng tôi vào chơi. Còn chưa tới mồng một nhưng cô đã bóc mứt Tết cho cả lớp ăn rồi.
Cái hộp mứt nhiều loại ngon ghê lắm, cơ mà con Vân nó chỉ thích ăn đúng hai loại thôi, là mứt bí với mứt dừa. Nó xí hổ nên toàn bíu ống tay áo tôi nhờ cậy, tôi thì đợi lúc cô quay mặt đi hỏi thăm đứa khác bốc vội cả nắm trong lòng bàn tay, lén lút đưa ra đằng sau cho nó. Ngặt nỗi, nó lại sợ tay bẩn, nhỡ đâu bôi vào cái váy mới của nó mai lại không có gì mặc đi chơi nên nó chỉ yểu điệu ghé cái mặt ra đằng trước thôi, còn tôi cứ cầm xong đút lên miệng cho nó đớp.
- Con thưa cô bạn Vân ăn hết mứt dừa rồi ạ!
Con Vy Vẹo đứng lên khoanh tay thưa gửi. Nó không bị Vẹo đâu, tụi tôi đọc cho vần thôi, nó cũng xinh đó, nhưng làm sao mà xinh được bằng con Vân? Con Vân bị cả lớp với cô nhìn, ngượng chín người úp mặt sau lưng tôi, lí nhí chữa thẹn.
- Con đâu có ăn đâu cô.
Nghe cái giọng nó tội nghiệp ghê! Ghét ghê! Tôi vội đưa nốt chỗ mứt trong tay vô miệng, nhai ngồm ngoài rồi cũng đứng phắt dậy khoanh tay tự thú.
- Con...con đó cô...con ăn mứt ạ, con ăn hết cả mứt bí với mứt dừa. Con Vân Điệu không hề ăn tý nào luôn cô ạ.
Cô Hồng lấy giấy ăn lau miệng cho tôi rồi cười hiền sai quản ca bắt nhịp bài "Lớp chúng ta đoàn kết" của nhạc sĩ Mộng Lân cho các bạn hát. Con Vân tranh thủ lườm con Vy một phát trước khi nó yểu điệu đứng dậy. Cô dọn dẹp hoa quả bánh kẹo sang một bên, nó tiến vào vị trí chính giữa, tụi tôi nắm tay nhau thành vòng tròn nghe theo nhịp của nó.